Sau khi nghe tin Vương Hữu Thực phẫu thuật thành công, Vu Quy không khỏi nhảy cẫng lên, bắt đầu vỗ tay ăn mừng với Hách Nhân Kiệt.
"Tuyệt vời, cô Lục thật lợi hại! Cô Lục..." Cô ấy hào hứng đẩy cửa phòng trực ra, nhưng phát hiện không có ai, chiếc giường đơn trong căn phòng nhỏ trống không, chỉ có chiếc TV nhỏ vẫn đang bật.
"Tiếp theo là một tin tức địa phương.
Theo cảnh sát, Ngô XX, một tội phạm cướp của giết người gây án nhiều lên ở Cam Túc, Ninh Hạ, An Huy và nhiều nơi khác, đã lẩn trốn vào thành phố của chúng ta.
Nhắc nhở người dân thành phố và mọi người hãy khóa cửa chính và cửa sổ cẩn thận khi ra vào, đề cao cảnh giác.
Nếu phát hiện có manh mối, hãy liên hệ với cảnh sát kịp thời."
"Hả? Không có người sao?" Vu Quy tìm kiếm xung quanh.
Thật sự không có chỗ nào có thể trốn trong căn phòng rộng bằng lòng bàn tay này, vì vậy cô ấy đành phải âm thầm đóng cửa lại.
Mặc dù ca phẫu thuật của Vương Hữu Thực đã thành công tốt đẹp, nhưng vẫn cần đề phòng các biến chứng sau phẫu thuật và chống nhiễm trùng nên đã được chuyển đến ICU.
Vợ của ông ấy nghe tin Lục Thanh Thời và Viện trưởng cùng thực hiện ca phẫu thuật nên cố ý đến cám ơn nàng.
Đương nhiên cũng có giới truyền thông nghe thấy tin tức mà chen chúc tới phỏng vấn, Trưởng Phòng nghiệp vụ Y đang duy trì trật tự.
"Đây là một ca phẫu thuật rất khó kết hợp giữa nội soi lồng ngực bóc tách động mạch chủ ngực đổi thành mạch máu nhân tạo và cắt bỏ ung thư đường mật hở.
Mọi người đừng nóng vội, đừng nóng vội, sau đây sẽ tổ chức họp báo và công bố một số video phẫu thuật."
Người đáng lẽ phải đứng dưới ánh đèn sân khấu, giờ phút này đang hoạt động thân thể ở Câu lạc bộ bắn cung.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cũng đang đứng trên đường bắn bên cạnh nàng.
"Thật trùng hợp, bác sĩ Lục."
Sau khi làm nóng người, Lục Thanh Thời đứng thẳng người: "Thật trùng hợp, Đội trưởng Cố."
Ở bên ngoài đội cứu hỏa được người khác gọi chức vụ, Cố Diễn Chi không kịp định thần lại, gãi gãi đầu: "Thật ra...!Tôi không phải là đội trưởng..."
Lục Thanh Thời đưa tay lên, mũi tên bắn trúng hồng tâm: "Điều đó không quan trọng."
"Hả?" Cô nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Ánh mắt của Lục Thanh Thời rơi vào cung liên hợp của cô: "So tài chút không?"
"Được." Khóe môi của Cố Diễn Chi nở một nụ cười.
Cô cũng đưa tay lên, mũi tên bắn trúng hồng tâm.
"Năm mươi mũi tên, so tốc độ và điểm số, thế nào?" Xét về thể lực, Lục Thanh Thời căn bản không phải đối thủ của cô, nhưng không biết tại sao cô lại không muốn nhìn thấy nàng thua cuộc.
Giống như ở hiện trường cấp cứu ngày hôm đó, rõ ràng trông thấy nàng dựa vào xe cứu thương, cũng khó chịu đau buồn, nhưng lại không chịu khóc lên, ẩn dưới lớp vỏ sò cứng rắn là nội tâm mềm mại.
Ánh mắt của Lục Thanh Thời lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nàng đưa tay bắn một mũi tên, cắm thật sâu vào bia bắn: "Không cần nhường tôi, tôi muốn thắng cô một cách đường đường chính chính."
Cố Diễn Chi thở dài một hơi: "So tốc độ và điểm số thì chị cũng có khả năng sẽ thua mà ~"
Lục Thanh Thời không nói gì thêm, nhanh chóng giương cung lắp tên, tốc độ gần như khiến người khác hoa mắt.
Cuối cùng bắn mười mũi tên, trên bia bắn trước mặt hầu như đều là lỗ thủng.
Khi Lục Thanh đang tập trung nhắm bắn, đối phương đột nhiên dừng lại.
Nàng định thần lại, đầu ngắm lệch một chút, chín điểm.
Cố Diễn Chi cắn đôi găng tay ra, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo? Được rồi, tôi biết rồi."
"Tạm thời có nhiệm vụ, hẹn lại lần sau." Lục Thanh Thời cũng dừng lại, Cố Diễn Chi cầm điện thoại, phất phất tay với nàng.
"Vậy thì hẹn gặp lại lần sau, bác sĩ Lục."
Lục Thanh Thời gật đầu chào cô: "Hẹn gặp lại lần sau."
Mặc dù hai người là hàng xóm, nhưng đều là nghề nghiệp làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đi sớm về muộn, không biết lần sau gặp lại là khi nào.
Cho nên nàng chỉ xem câu nói này như một lời khách sáo, nhưng lại không biết lần sau gặp lại sẽ đến nhanh như vậy.
Lục Thanh Thời lại giơ tay bắn một mũi tên khác, mười điểm.
Khi cửa hàng tiện lợi ở cổng tiểu khu sắp đóng cửa, Lục Thanh Thời mang một túi đầy trái cây và rau quả ra, dự trữ lương thực cho ngày mai.
Một tay nàng khoác một chiếc áo khoác, một tay lấy thẻ cổng từ trong túi ra.
Nhìn thấy nàng bất tiện, bảo vệ nhanh chóng mở cửa cho nàng: "Bác sĩ Lục lại về muộn."
"Vâng." Lục Thanh Thời thản nhiên trả lời: "Cám ơn, mọi người cũng nên tan làm sớm đi."
Khi nàng đang nói chuyện, từ bên cạnh có người nhanh chóng chen vào, là một người đàn ông mặc áo hoodie đội mũ màu đen.
Lục Thanh Thời sợ cánh cổng vừa mở ra lại bị đóng lại nên nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.
Bước tới hành lang quen thuộc, tối đen như mực, nàng
dậm chân, đèn cảm biến âm thanh không sáng lên.
Nàng lắc đầu, chắc lại hỏng rồi, ngày mai phải tìm người đến sửa lại.
Mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại sờ soạng đi lên lầu, Lục Thanh Thời lục tìm chìa khóa trong túi.
Vừa đút chìa khóa vào ổ khóa, một vật thể sắc lạnh lập tức đặt vào thắt lưng của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, muốn quay đầu lại, nhưng đối phương lại hạ giọng, bóp cổ nàng: "Đừng nhúc nhích, mở cửa."
Lục Thanh Thời nghe lời mở cửa, sau đó bị ném lên ghế sô pha.
Người đàn ông mang khẩu trang và mũ màu đen, mặc một chiếc áo hoodie màu đen và quần jean.
Nàng đột nhiên mở to mắt nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.
"Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa tao sẽ khoét mắt mày!" Người đàn ông kề dao vào mặt nàng, còn dùng băng keo bịt miệng nàng lại, tiếp theo là tay chân.
Động tác rất gọn gàng và chuyên nghiệp, là một kẻ liều mạng thực sự.
Lục Thanh Thời nhìn con dao chặt xương trong tay hắn ta, chỉ cần đâm sâu ba tấc vào cơ thể, máu sẽ không ngừng chảy ra.
Nàng hơi thở hổn hển, nghĩ cách chạy trốn.
May mà người đàn ông này chỉ dùng dao để hù dọa nàng, thấy nàng không có sức phản kháng, hắn ta lập tức lục tung đồ đạc trong nhà.
Từ bàn trà đến tủ đầu giường rồi đến tủ quần áo, gần như lật tung tất cả, vừa lục vừa nhìn nàng một cách hung tợn: "Con quỷ nhỏ nhà thật khá giả, năm vạn tệ tiền mặt, một cái máy tính Apple, hai cái iPad, một cái điện thoại Samsung.
Được lắm, hôm nay không lỗ rồi."
Hắn ta vừa nói vừa nhanh chóng cất những món đồ vừa cướp được vào ba lô.
"Ô!" Lục Thanh Thời trở nên kích động, trong iPad chứa rất nhiều ca bệnh và tài liệu hình ảnh y học quý giá.
"Đm, mày không được nhúc nhích!" Thấy nàng vùng vẫy, người đàn ông đi tới tát nàng một cái thật mạnh.
Lục Thanh Thời bị đánh lệch sang một bên, khóe môi chảy máu, trên mặt hiện ra một mảng vết bầm lớn, nhìn có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, sáng ngời, bình tĩnh.
Nàng ấp úng ra hiệu mình có điều muốn nói, người đàn ông bị ánh mắt này làm cho kích động, xé băng keo dán trên miệng nàng ra: "Có chuyện gì nói mau, hôm nay để cho mày chết thoải mái chút!"
"Trong thẻ ngân hàng vẫn còn tiền.
Anh muốn lấy bao nhiêu cũng được, để iPad lại cho tôi..." Nàng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Trong đó có rất nhiều ca bệnh và tư liệu, anh lấy cũng vô dụng, bán cũng không được bao nhiêu tiền!"
Người đàn ông dùng dao vỗ vào mặt nàng, đôi mắt vẩn đục đờ đẫn đỏ ngầu, khi tới gần, nó biến thành một màu hồng nhạt quái dị.
Hắn ta nhấc cổ áo của nàng lên, gầm thét: "Bác sĩ, tao hận nhất chính là bác sĩ bọn mày! Tao biến thành như ngày hôm nay đều là do bác sĩ bọn mày hại!"
Bởi vì cử động quá mạnh, chiếc mũ trên đầu người đàn ông bị nới lỏng, lộ ra đầu tóc bạc trắng, phối hợp với khuôn mặt coi như trẻ tuổi của hắn ta, cùng với làn da vô cùng nhợt nhạt và mạch máu dưới làn da gần như có thể nhìn thấy được, trong màu đêm vô cùng dữ tợn, trông giống như ác quỷ từ địa ngục đến đòi mạng.
Lục Thanh Thời rùng mình, nhưng bản năng nghề nghiệp đáng chết đã làm cho nàng chẩn đoán chính xác ca bệnh ngay lập tức: Chứng bạch tạng.
Nàng cố gắng thuyết phục hắn ta: "Bệnh của anh không phải khó chữa, bệnh viện của chúng tôi có thể..."
"Câm miệng cho tao!" Người đàn ông cuồng loạn gầm lên, túm chặt tóc nàng lắc qua lắc lại, kề dao vào cổ nàng: "Tao giết mày!"
"Chờ chút! Trong thẻ ngân hàng của tôi còn năm mươi vạn! Cho anh hết! Đừng giết tôi...!Đừng giết tôi..." Bản năng sinh tồn khiến nàng nhắm chặt mắt lại, thở hổn hển dữ dội.
Hai tay bắt chéo sau lưng toát mồ hôi lạnh, nàng gần như không thể nắm lại.
"Gâu gâu! Gâu gâu!" Trong hành lang vang lên tiếng chó sủa, Cố Diễn Chi ngồi xuống véo miệng chú chó.
"Đã nói đừng sủa, đừng sửa! Một hồi bác sĩ ở bên cạnh lại muốn mắng người!" Cô thấp giọng mắng rồi lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Chú chó chăn cừu to lớn ở trước mặt cô ngoan ngoãn giống như một con mèo lớn, liếm liếm mu bàn tay của cô, lại bắt đầu sủa.
"Tổ tông của tôi ơi! Tao xin mày! Đừng sủa nữa!" Bên trong ổ khóa giống như có thứ gì đó bị mắc kẹt, mãi không mở được, Cố Diễn Chi gấp gáp nhảy dựng lên.
Mũi dao dừng lại cách động mạch cảnh của mình một centimet, Lục Thanh Thời không dám nhúc nhích.
Người đàn ông dùng tay bóp cổ nàng, ra hiệu cho nàng tốt nhất đừng nói chuyện.
Trong khi tiếng chó sủa vẫn còn tiếp tục,