(* Y nháo - 医闹: đề cập đến việc thu lợi bất hợp pháp bằng cách thổi phồng các tranh chấp y tế.
Người gây ra Y nháo có thể là bệnh nhân, người nhà của bệnh nhân, tổ chức hoặc cá nhân được bệnh nhân thuê với mục đích trục lợi bất hợp pháp.)
Ngày thứ hai sau khi vào ICU, Cố Diễn Chi tỉnh dậy.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, toàn thân cô đã gầy mất một lớp da, xương gò má hiện rõ, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt cũng ảm đạm, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lục Thanh Thời biết rõ, với vết thương lần này của cô, phải mất rất nhiều thời gian mọi chức năng của cơ thể mới có thể hồi phục lại bình thường.
Cố Diễn Chi khó khăn xoay đầu về phía nàng, mặt nạ dưỡng khí dâng lên một màn sương, dường như có điều muốn nói.
Lục Thanh Thời nhẹ nhàng gỡ ra, cúi người lắng nghe, người kia nhả ra hai chữ đứt quãng: "Ham...!Hamburg..."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt." Lục Thanh Thời ghé vào tai cô nói, để cô có thể nghe rõ hơn.
Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra không chỉ phá vỡ các cơ quan nội tạng của cô, mà còn gây ra tổn thương không thể phục hồi cho thính giác của cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Thanh Thời trở nên ảm đảm.
Đối phương cũng khẽ gật đầu, dường như còn muốn cười nhưng bởi vì kéo đau miệng vết thương nên trở thành nhe răng trợn mắt.
"Một ống Dolantin." Nàng dặn dò y tá lấy thuốc, vén tay áo của cô lên, tự mình tiêm cho cô.
"Ngủ đi, bây giờ cô cần phải nghỉ ngơi."
Không biết cô có hiểu hay không, nhưng dưới tác dụng của thuốc, cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, lông mi dài che phủ mí mắt.
Lục Thanh Thời đắp chăn cho cô, dặn dò y tá chú ý theo dõi dấu hiệu sinh tồn của cô, sau đó rời khỏi ICU.
"Wow, cô Tần giỏi quá, đặt nội khí quản cho đứa trẻ nhỏ như vậy, thoáng cái đã xong rồi."
Từ sau khi ở cùng Tần Huyên không lâu, Vu Quy mở miệng một tiếng cô Tần hai tiếng cô Tần, gọi đến quen thuộc, nịnh hót cũng rất trôi chảy.
Tần Huyên được khen như mở cờ trong bụng: "Muốn học không? Nào đến đây, tôi dạy cho em."
Vu Quy mừng rỡ, hưng phấn xoa xoa tay: "A, thật sự có thể sao? Có phải cô Lục sẽ không vui..."
Tần Huyên liếc mắt: "Em quan tâm đến cậu ấy làm gì, cả ngày bày ra vẻ mặt chết, tính tình vừa thúi vừa cứng.
Cậu ấy mà đến đây, nhiệt độ trong khoa Cấp cứu cũng bị cậu ấy kéo xuống."
Nói đến đây, Vu Quy cũng thấp giọng lẩm bẩm, tràn đầy oán hận: "Người vào thực tập cùng lúc với em đã có thể tự làm tiểu phẫu rồi, cô Lục còn chưa dẫn em lên bàn mổ nữa."
Dường như cô ấy đã hoàn toàn quên mất chuyện lần đầu tiên lên bàn mổ đã phạm sai lầm khiến người khác ghét bỏ.
Hách Nhân Kiệt ho khan một tiếng: "Cái kia, để tôi đi kiểm tra xem giường số 5 đã truyền nước xong chưa."
"Này, đợi tôi với, tôi cũng đi."
"Bên cạnh còn một bệnh nhân đang đợi tôi rửa vết thương, tôi đi trước nha."
Đột nhiên, toàn bộ nhân viên y tế trong phòng Cấp cứu đều tỏ vẻ bận rộn, Tần Huyên sờ sờ mũi: "Lạ thật, vừa rồi không phải còn ở đây tám chuyện với tôi đó sao?"
Vu Quy không hiểu sao cảm thấy lành lạnh, hắt hơi một cái: "Hôm nay có phải điều hòa mở thấp quá không?"
Cô ấy đi tới cầm lấy điều khiển của điều hòa, vừa quay đầu lại, lập tức vẻ mặt như gặp quỷ, suýt nữa hai đầu gối mềm nhũn ngã khuỵu.
Cô ấy nhanh chóng cúi đầu, cúi người xuống như đà điểu.
"Chào cô Lục, cô Lục ăn sáng chưa? Cô Lục đến sớm như vậy, nhất định là chưa ăn sáng, để em đi mua cho cô!"
Lục Thanh Thời khoanh tay đứng dựa vào cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại khiến cô ấy sởn cả tóc gáy.
Vu Quy muốn chạy trốn, nhưng lại bị người ta túm cổ kéo về: "Muốn làm phẫu thuật sao?"
Vu Quy khóc không ra nước mắt: "Không có, em không muốn..."
Lục Thanh Thời gật đầu: "Buổi chiều có một ca tắc ruột, em làm với tôi đi."
Tần Huyên nuốt nước bọt, định lặng lẽ lẻn ra ngoài bằng cửa sau.
Lục Thanh Thời nghiêng đầu, nói về phía quầy khám bệnh: "Hảo Nhân tỷ, cậu báo với Phòng nghiệp vụ Y, cứ báo là tôi nói, khoa Cấp cứu thiếu người, điều chuyển bác sĩ Tần của khoa Sản đến, không phải đúng lúc cô ấy cũng có..."
Tần Huyên vội vàng lao tới túm lấy áo choàng trắng của nàng, nặn ra hai giọt nước mắt: "Tớ xin cậu tổ tông! Đừng điều chuyển tớ đi, khoa Cấp cứu vừa khổ vừa mệt, còn không có phụ cấp phẫu thuật, không phải là chỗ cho người ở!"
Lục Thanh Thời chán ghét kéo móng vuốt của cô ấy ra khỏi chiếc áo choàng trắng mới tinh của mình: "Không phải là chỗ cho người?"
"Nói sai rồi! Chỉ có người như cậu, bác sĩ thiên tài siêu phàm thoát tục, đạo đức tốt, quan tâm đến bệnh nhân, sẵn sàng hy sinh, yêu người cao cả phi thường vô biên như thế, mới có thể ở lại đây!"
Cái rắm cầu vồng này làm cho Vu Quy trợn mắt há mồm.
Lục Thanh Thời gật đầu: "Vậy sau này hội chẩn khẩn cấp?"
Tần Huyên cúi đầu khom lưng: "Cứ gọi là tới."
Lục Thanh Thời hài lòng nhường cửa: "Cút đi."
"Cám ơn Chủ nhiệm Lục khoan hồng độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm biệt Chủ nhiệm Lục!"
Tần Huyên mặt mày đau khổ, còn phải gượng cười nói lời tạm biệt với nàng, thực ra nội tâm đã rơi lệ từ lâu.
Trận đối đầu lần thứ N giữa hai người kết thúc, cô ấy thất bại thảm hại, sợ chết khiếp.
Bữa trưa, căn tin phục vụ món đùi gà kho số lượng có hạn.
Để đền bù cho buổi sáng lỡ lời, cũng sợ nàng thật sự điều mình vào khoa Cấp cứu, Tần Huyên cố ý xếp hàng từ sớm, gọi hai phần cơm đùi gà.
Lục Thanh Thời ngồi xuống đối diện cô ấy, một tay đút vào trong túi mò mẫm, lấy ra hai chiếc găng tay trong suốt đeo vào.
Tần Huyên vẻ mặt khó tin: "Cậu muốn làm gì? Còn chưa thoát khỏi trạng thái công việc sao???"
Lục Thanh Thời liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, lấy dao mổ ra.
Tần Huyên sợ hãi kêu lên, suýt nữa làm đổ canh, che mặt: "Tớ chỉ mắng cậu một câu, cậu không cần phải khai đao với tớ chứ!"
Đợi cả buổi, dao kia cũng không cắt trúng mình, cô ấy mở mắt ra liền thấy đối phương đang cầm dao mổ cắt đùi gà một cách tao nhã.
"Hoàn tất tách dây thần kinh mạch máu."
"Hoàn tất lóc xương."
"Có thể ăn rồi."
Nhớ tới nội tạng bị mổ xẻ dưới tay nàng, Tần Huyên lập tức nôn khan —— bữa cơm này ăn không nổi nữa.
Như thường lệ, trong giờ nghỉ trưa, Vu Quy gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu để tâm sự về tình hình gần đây.
Nghe cô nói gần đây mẹ cô đã tốt hơn nhiều, gia nhập một studio trò chơi có thể kiếm được không ít tiền, v.v...!trong lòng Vu Quy cảm thấy mừng thay cô.
Thấy thời gian nghỉ trưa sắp hết, cô ấy cúp máy rồi vội vàng chạy đi ăn.
Mới vừa bước đến sảnh bệnh viện, cô ấy bị một người phụ nữ trung niên kéo lại.
"Xin hỏi, cô có biết Vu Quy, bác sĩ Vu ở đâu không?"
Không hiểu sao Vu Quy cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mặt, vui vẻ nói: "A, là tôi!"
"Là cô." Người phụ nữ trung niên mỉm cười, sờ vào giỏ rau đang xách.
Vu Quy vỗ đầu một cái, rốt cuộc cũng nhớ ra: "A, bà chính là mẹ của An An..."
Cô ấy còn chưa dứt lời đã bị một quả trứng thối đập vào mặt.
Người phụ nữ trung niên lao tới xé quần áo, tóc tai cô ấy: "Đm mày, ai bảo mày cưa chân An An nhà tao! Bác sĩ vô lương tâm mấy người, con tôi còn nhỏ như vậy, cô cưa cụt chân nó, nửa đời sau nó sống thế nào! Tội nghiệp An An nhà tôi!"
Vừa nói vừa hét lại không rơi một giọt nước mắt.
Vu Quy bị đẩy tới đẩy lui, cầm lấy tay mẹ An An: "Chuyện này...!Bà nghe tôi giải thích..."
"Giải thích cái búa! Cô trả mạng cho An An nhà tôi đi! Mấy người thật độc ác! Đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể ra tay được! Mọi người mau đến đây xem! Bác sĩ của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế giết người cướp của, kiếm tiền trái lương tâm như thế nào! Tội nghiệp An An nhà tôi số khổ, bị bại não bẩm sinh, giờ lại bị cưa chân, nửa đời còn lại làm sao mà sống đây!"
Theo tiếng gào khóc của người phụ nữ trung niên, càng ngày càng nhiều người bị thu hút, có người qua đường chỉ trỏ Vu Quy.
Một nhóm người cầm băng rôn xông vào