Ngày thứ ba sau khi vào ICU, Cố Diễn Chi xuất hiện tình trạng nhịp tim đập chậm nghiêm trọng, có lần nhịp tim của cô giảm xuống còn 40 nhịp/ phút.
Khi ICU gọi cho Lục Thanh Thời, nàng đang ở phòng khám bệnh, chạy một đường từ tòa nhà phòng khám đến khu chăm sóc đặc biệt.
Một nhóm người vây quanh trước giường Cố Diễn Chi, monitor theo dõi vang lên không ngừng, nàng đẩy đám đông sang một bên rồi lao vào, đặt ống nghe đang đeo trên cổ lên ngực cô ấy: "Atropine 0,5mg tiêm tĩnh mạch, đẩy máy siêu âm đến đây cho tôi, nhanh lên!"
Một đám người như có đầu đàn, nhao nhao loay hoay bận rộn, y tá nhanh chóng chạy đi lấy thuốc, Vu Quy giúp nàng vén tay áo lên, đưa kim tiêm cho nàng.
Mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào da, trên mặt Cố Diễn Chi lộ vẻ đau đớn, toàn thân co quắp, ống dẫn duy trì hô hấp cắm vào cổ họng rất khó chịu, hai dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Cô lắc đầu thật mạnh cố gắng thoát ra, ai cũng không đè lại được.
Vu Quy tiêm được một nửa, thật sự không cách nào tiêm được nữa, đỏ cả vành mắt.
"Đội trưởng Cố..."
"Đứng ngây ra đó làm gì, đi lấy dây tới đây, đừng để cô ấy nhúc nhích!" Nhìn thấy ống nội khí quản có nguy cơ bị trượt, Lục Thanh Thời ngẩng đầu gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.
Từ cổ trở xuống, trói chặt từ đầu đến chân, Vu Quy vừa đâm kim vừa lau nước mắt, Hách Nhân Kiệt không chịu được nữa, xoay người đi ra ngoài, trực tiếp đấm vào bức tường trắng như tuyết.
"Sớm biết bị buộc tội như vậy, chi bằng thấy chết mà không cứu!"
Trong lần cứu hộ này, người hi sinh nhiều nhất là Cố Diễn Chi.
Nếu như cô biết được những người mà họ đã cố gắng hết sức để cứu ra, bây giờ lại đưa họ ra tòa để trục lợi, không biết trái tim sẽ lạnh giá đến thế nào?
Dưới tác dụng của thuốc, nhịp tim dần dần trở lại bình thường, Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào đôi môi nứt nẻ của cô, trong lòng khẽ động.
"Đưa tăm bông cho tôi, thêm nước ấm pha đường gluco nữa."
Nàng ngồi xổm bên giường cô, cầm tăm bông nhúng nước đường giúp cô chấm chấm vào đôi môi khô nứt, vẻ mặt nghiêm túc tập trung.
Vu Quy muốn nói mấy lần, lại nuốt xuống, im lặng đóng cửa, để lại căn phòng tĩnh lặng cho hai người.
Cổ họng của Cố Diễn Chi giật giật, nước rất ngọt, cô rất khát, ống dẫn cắm vào cổ họng nóng rát, nội tạng cũng đau nhức, cô rất khó chịu, muốn được giải thoát.
Mí mắt của cô giật giật, hai dòng nước mắt lại chảy ra, Lục Thanh Thời dừng tay lại, nắm chặt thành nắm đấm.
"Tôi biết cái này rất khó chịu..." Cô vẫn cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy: "Nhưng em nhất định phải kiên trì, Cố Diễn Chi."
Rốt cuộc nàng cũng gọi đầy đủ tên cô, trên ga trải giường còn có vệt nước: "Trận đấu của chúng ta còn chưa phân thắng bại, em phải cố gắng lên, tôi sẽ không để em bị thương một cách vô ích."
Buổi trưa, Đồ ba gai đại diện đội cứu hỏa đến thăm cô, lúc rời đi, bị Lục Thanh Thời chặn lại.
"Cùng ăn trưa đi."
Trước lời mời thẳng thắn của nữ bác sĩ xinh đẹp, Đồ ba gai có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Chuyện đó...!chúng tôi có kỷ luật..."
Lục Thanh Thời xoay người rời đi: "Chuyện liên quan đến Đội trưởng Cố của mấy người."
Đồ ba gai le lưỡi, nhanh chóng đội mũ đuổi theo nàng, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy tiếc nuối, nhưng làm người phải biết rõ mình là ai.
Người vừa xinh đẹp vừa có năng lực như bác sĩ Lục, đa phần sẽ không thể nào để ý anh ta, trừ phi —— mắt mù.
"Hôm nay thế nào?" Vu Quy thay bộ quần áo bảo hộ, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt dành cho nhi khoa.
Đứa trẻ nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt ngủ say, hô hấp đều đều, các dấu hiệu thể chất ổn định.
Y tá đưa cho cô ấy chẩn đoán và hồ sơ điều trị.
"Cũng tạm, tình trạng nhiễm trùng đã được kiểm soát.
Bác sĩ Tống vừa tới đây, nói mấy ngày nữa sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường."
Bác sĩ Tống là bác sĩ thâm niên chuyên khoa Nhi, Vu Quy cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi lại: "Mấy ngày nay mẹ An An có đến đây không?"
Y tá phụ trách liếc mắt: "Không phải ngày nào cũng đến sảnh Cấp cứu của mấy người căng băng rôn sao? Làm gì còn thời gian đến chỗ này."
Vu Quy tự chuốc lấy mất mặt, nói cám ơn đối phương rồi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi đi trên hành lang, lần lượt bước từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác, nhìn vào qua cửa kính.
"Em là bạn nhỏ của phòng bệnh nào, mau trở về phòng đi, chỗ này không được tùy tiện đi lại."
Vu Quy ngồi xuống trước mặt cậu bé, đứa nhỏ mặt mũi bẩn thỉu, đôi mắt to sáng ngời, lộ ra một chút sinh khí, trong tay bóp một nửa cái bánh bao còn chưa ăn xong, giọng nói trẻ con địa phương.
"Em tới đây tìm chị em."
Vu Quy nhìn quanh, giờ nghỉ trưa cũng không có ai ở chỗ y tá: "Chị em ở đây sao?"
"Dạ!" Cậu bé gật đầu lia lịa, xòe nửa cái bánh bao trên tay ra cho cô ấy xem: "Mấy ngày nay chị ấy không ăn gì, chị bác sĩ, chị có thể giúp em tìm chị ấy được không?"
Đa số những đứa trẻ ở đây đều không thể tự ăn uống, chỉ dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì năng lượng cần thiết hàng ngày, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn của cậu bé, điều này thế nào cũng không thể nói nên lời, Vu Quy xoa xoa đầu cậu bé.
"Chị gái của em tên gì?"
"Tên chị ấy là Lý An An."
Vu Quy sững sờ một lúc, trong lòng xen lẫn nhiều cảm xúc.
Cậu bé lại tiến đến kéo vạt áo cô ấy, nước mắt lưng tròng: "Xin chị, chị bác sĩ, chị em đã lâu không về nhà, em rất nhớ chị ấy."
Vu Quy lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cậu bé, lại lau nước mũi cho cậu bé: "Mẹ em đâu, sao mẹ em không đến thăm chị em?"
Đứa nhỏ cúi đầu, rồi nắm lấy tay cô ấy: "Mẹ không cho em đến, em lén chạy đến đây."
Trong nháy mắt, trái tim như bị đánh trúng, cảm giác chua xót từ lồng ngực tràn ra, Vu Quy nắm tay cậu bé: "Vậy em hứa với chị, sau khi thăm chị gái xong, em phải ngoan ngoãn nghe lời trở về với mẹ."
Lúc này, cậu bé mới nín khóc, mỉm cười, nắm tay cô ấy lại: "Dạ!"
Sau khi ra khỏi sảnh khu khám bệnh, từ xa nhìn thấy bóng lưng của mẹ, cậu bé liền buông tay Vu Quy ra, chạy qua ôm lấy chân bà ta: "Mẹ!"
Mẹ An An đang chạy khắp nơi tìm con trai mất tích, bất ngờ bị ôm lấy, nước mắt vui mừng trào ra.
Bà ta vỗ vào trán cậu bé, nhưng không nặng tay: "Cứ làm mẹ lo lắng, con chạy đi đâu vậy?"
Cậu bé phấn khích, chỉ vào Vu Quy nói: "Mẹ, chính là chị bác sĩ này, chị ấy đưa con đi thăm chị!"
Cậu bé lắc lắc tay bà ta: "Chị tỉnh rồi, còn nói chuyện với con nữa! Cô y tá còn cho con ăn kẹo, mẹ nhìn xem!"
Cậu bé mở lòng bàn tay ra, hai viên kẹo sữa bị bóp sắp chảy ra.
Mẹ An An hất kẹo trong tay cậu bé, sắc mặt lạnh đi, chỉ tay vào trán cậu bé rồi lớn tiếng chửi bới: "Mày nhóc con được người khác bố thí một chút ân huệ đã bị câu mất hồn! Mấy người mặc áo blouse trắng đều không tốt đẹp gì! Chính cô ta đã cưa mất hai chân của chị mày đấy! Mày còn chạy theo gọi người ta là chị! Ăn cây táo rào cây sung, xem tao có đánh chết mày không!"
Vừa nói vừa nắm quần của cậu bé, dùng đế giày đánh vào mông, cậu bé vừa khóc vừa nhìn mấy viên kẹo rơi xuống đất.
Mẹ An An càng mắng càng hăng: "Tao cho mày chạy! Cho mày chạy! Từ nhỏ ông bố không bằng cầm thú kia đã mặc kệ mày, là tao nuôi chị em mày lớn lên từng chút một! Tao cho mày chạy!"
Vu Quy không thể chịu đựng thêm được nữa, đi qua nhặt kẹo lên, ngăn cản vài cái cho cậu bé, trên mu bàn tay có vài vết đỏ.
Cô ấy lấy kẹo nhét vào