Lúc nửa mê nửa tỉnh, điện thoại của nàng bỗng đổ chuông, bệnh nghề nghiệp khiến nàng giật bắn lên.
Hamburg sợ hãi bỏ chạy khỏi chân nàng, một lúc sau lại chạy về liếm liếm mu bàn tay của nàng.
Lục Thanh Thời tìm thấy điện thoại trên thảm, mở ra xem, thở phào nhẹ nhõm, là tin nhắn của Cố Diễn Chi.
[Hamburg thế nào, có nghe lời không? Không quấy rầy chị chứ?]
Thực ra cô chỉ muốn tìm chủ đề để trò chuyện với đối phương, nhưng không ngờ nàng lại trả lời nhanh như vậy.
[Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ!]
Hiếm khi sử dụng dấu chấm than (!), Cố Diễn Chi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày tức giận của nàng.
Tay vừa trượt, một biểu tượng ủy khuất ba ba được gửi đi, bây giờ rút về còn kịp không...
Cô nghĩ như vậy, nhưng đối phương nhìn biểu tượng kia lại ngơ ngẩn một lát, sau đó nhìn về phía Hamburg đang liếm liếm lòng bàn tay nàng, ôm chú chó lớn vào lòng, ấn nút chụp ảnh, gửi đi.
Gửi cùng hình ảnh còn có lời nói như bình thường hoàn thành nhiệm vụ: "Được rồi, xem xong rồi, em có thể đi ngủ rồi."
Cố Diễn Chi không nhịn được cười thành tiếng, nhưng lại động tới miệng vết thương đau, nhe răng trợn mắt.
Trong bức ảnh, Hamburg vẫn ngây thơ chân thành như trước, lông bóng sạch sẽ, mặt còn to hơn một chút, có vẻ như được chăm sóc kỹ lưỡng.
Trong ống kính còn có Lục Thanh Thời, nửa gương mặt mộc, không son phấn, gương mặt sạch sẽ gọn gàng, khóe mắt có chút nếp nhỏ, không quá xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng cô vẫn lưu lại.
[Được rồi ~ Ngủ ngon.] Cô đánh chữ.
Đối phương cũng trả lời cô: [Ngủ ngon.]
Trước khi y tá đến tịch thu điện thoại, Cố Diễn Chi đã cài đặt bức ảnh này làm hình nền cuộc trò chuyện với nàng, sau đó cam tâm tình nguyện nộp điện thoại, nhắm mắt chìm vào giấc mộng.
Lúc này, cô không biết rằng, sau này một người một chó này sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô.
Tại cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai, Phòng nghiệp vụ Y tuyên bố quyết định xử lý họ, Lục Thanh Thời bị cảnh cáo xử phạt nghiêm trọng và kiểm điểm bằng văn bản, cách chức chức vụ quản lý của khu khám bệnh, đình chỉ hoạt động hành nghề một tháng.
Người bị cả bệnh viện điểm danh phê bình đang cằm iPad xem luận văn y học, hoàn toàn không hề lắng nghe.
Những người liên can còn lại phạt tiền thì phạt tiền, viết kiểm điểm thì viết kiểm điểm, phê bình thì phê bình, xử phạt thì xử phạt.
Tính từ lần đầu tiên Vu Quy bị xử phạt, cô ấy vào khoa Cấp cứu mới có ba tháng, tiền lương nửa năm đều bị phạt, vừa bước vào văn phòng đã nằm liệt trên ghế sô pha, kêu rên liên tục.
Nhưng mà, trên thế giới không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.
Lục Thanh Thời đẩy cửa bước vào, cởi áo blouse trắng treo lên giá treo: "Từ hôm nay tôi bị đình chỉ công tác, em viết bản kiểm điểm giúp tôi đi."
Vu Quy trượt khỏi sô pha: "Cô Lục..."
Cô muốn lấy mạng chó của em sao!
Nhưng nhìn vào mặt nàng, Vu Quy chỉ giận mà không dám nói ra, thật ra trong lòng đã mắng người ta ngàn vạn lần rồi.
"Có vấn đề gì sao?" Nàng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Vu Quy nhanh chóng đứng dậy, bày ra nụ cười thương hiệu: "Không có gì, cô cứ đi thong thả."
Lục Thanh Thời bước tới cửa, xoay người lại: "Đúng rồi, trong tháng này thỉnh thoảng tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra kỹ thuật khâu vết thương của em, không khâu được nho thì không được phối hợp với tôi trên bàn mổ."
Vu Quy càng cười rạng rỡ hơn: "Vâng, xin cô Lục yên tâm, đệ tử sẽ siêng năng luyện tập, không phụ lòng dạy bảo của người."
Sau khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất trên hành lang, Vu Quy xoa xoa quai hàm giả cười đến mức mỏi nhừ, cầm đệm ghế sô pha trút giận: "Mặt đen! Mặt đen! Mặt đen!"
Hách Nhân Kiệt kéo dài giọng nói: "Chị Lục, sao chị quay lại rồi?"
Vu Quy nhanh chóng đứng lên, cúi người chào hỏi: "Xin chào, cô Lục."
Trong phòng yên tĩnh, Hách Nhân Kiệt bật cười như gà trống gáy đón ngày mới.
Vu Quy tức giận cầm đệm ghế sô pha lên, xoay tròn xông lên: "Đi chết đi!!!"
"Hôm nay thế nào rồi?" Vừa bước vào phòng bệnh, Lục Thanh Thời không mặc áo blouse trắng cũng làm cho người ta mắt sáng ngời.
Nàng chỉ mặc một bộ bảo hộ bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra một nút, lộ ra xương quai xanh gầy gò, trên người mặc quần jean đơn giản rất phong cách, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nhỏ.
Nàng theo thói quen đưa tay về phía y tá hỏi hồ sơ chẩn đoán và điều trị, đối phương hơi do dự: "Bác sĩ Lục, theo quy định..."
Nàng đã bị đình chỉ.
Lục Thanh Thời đưa tay cầm lấy, đọc kỹ, sau đó lấy trong túi ra một cây bút, ký tên của mình một cách gọn gàng rồi đưa lại cho cô ấy.
"Tôi vẫn đứng trong ca trực cuối cùng của tôi."
Nghe vậy, Cố Diễn Chi hơi kích động, muốn đứng dậy xuống giường, kim châm trên mu bàn tay bắt đầu chảy máu ngược trở lại ống dẫn.
Lục Thanh Thời nhíu mày, hơi cao giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Tâm trạng lo lắng của cô đã được xoa dịu bởi giọng nói không thể giải thích được của nàng.
Lục Thanh Thời kéo một chiếc ghế từ bên cạnh tới ngồi xuống: "Tôi bị đình chỉ công tác một tháng."
Cố Diễn Chi cẩn thận để ý hôm nay nàng không đứng ở phòng bệnh lâu, còn có động tác đỡ eo theo bản năng, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng ánh mắt sắc bén của đội trưởng Cố làm sao có thể buông tha nhất cử nhất động của nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
Tần Huyên kiểm tra dấu vân tay rồi tiến vào ICU, từ xa đã nghe thấy giọng nói tùy tiện: "Súng bắn chim đầu đàn chứ gì, tin tức trong buổi họp báo làm Thư ký Ngô mất mặt tức giận như vậy, đám người của Ủy ban Y tế Quốc gia không ghi hận cậu mới lạ."
Ánh mắt Cố Diễn Chi ảm đạm: "Biết trước như vậy..."
Ánh mắt Lục Thanh Thời như kiếm bắn tới: "Biết trước như vậy thì sao?"
Lời nói nghẹn đi một nửa, nhưng không nói được nữa, Cố Diễn Chi mím chặt khóe môi.
Cho dù Lục Thanh Thời không kiên trì, cô cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, chẳng qua là nhìn thấy nàng bởi vì cứu người mà chịu ấm ức, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Về phần Cố Diễn Chi, nếu như nàng không cố chấp, có lẽ cô đã không phải nằm trên giường bệnh khắp người cắm đầy ống dẫn như bây giờ.
Mặc dù biết loại tâm lý này đối với một người trưởng thành mà nói, là hành động quá cảm tính, nhưng Lục Thanh Thời vẫn cảm thấy có chút áy náy, với tư cách là tổng chỉ huy hiện trường cấp cứu, nàng quá bốc đồng rồi.
Bác sĩ kiêu ngạo cúi đầu: "Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ không đặt em vào tình huống nguy hiểm như vậy nữa."
Vẻ mặt Tần Huyên giống như gặp quỷ, cô ấy không nghe lầm chứ???
Lục Thanh Thời cư nhiên chủ động xin lỗi người ta, quả thật có thể vui mừng chạy tung tăng khắp nơi bắn pháo hoa chúc mừng.
Mà người được xin lỗi đột nhiên nắm chặt ga giường bên dưới, hơi quay đầu lại, cắn chặt môi dưới: "Bác sĩ Lục không cần như vậy, tôi cũng không hoàn toàn vì đứa bé kia."
Trong lúc nàng còn đang thắc mắc không biết lời nói không đầu không đuôi này của cô rốt cuộc là có ý gì, Tần Huyên đột nhiên đưa tay đẩy nàng: "Nghe Trần Ý nói, mấy ngày nay eo của cậu không được khỏe."
Lục Thanh Thời tỉnh táo lại, tránh khỏi tay cô ấy: "Này, đừng đụng vào tớ, cậu..."
Tần Huyên không quan tâm nhiều như vậy, bắt lấy cánh tay của nàng, ấn nhẹ vào bên hông eo.
Người nào đó đau đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô ấy thuận thế đè nàng lên giường bệnh.
"Cậu..." Lục Thanh Thời còn muốn giãy giụa, nhưng lại đột nhiên nín thở, cảm giác mềm mại dưới thân làm cho nàng không thích ứng được.
Nàng đột nhiên nhận ra đây là giường bệnh của Cố Diễn Chi, trong lòng thầm mắng Tần Tuyên không có chừng mực, vì vậy, nàng dùng tay cố chống lên, tránh đè lên nội tạng của cô.
Người bị đè thật ra không có cảm giác gì nhiều lắm.
Khi tiếp xúc với ánh mắt tươi cười và quan tâm của đối phương, Lục Thanh Thời hơi nghiêng đầu đi, vành tai hơi đỏ lên.
Càng xấu hổ hơn nữa chính là Tần Huyên