"Chú nhớ kỹ sau này ăn thịt heo phải nấu chín nha ~" Như thường lệ, trước khi tan ca, Vu Quy sẽ đến thăm phòng bệnh một chút.
Ông chú lái xe Land Rover đã khôi phục được bảy tám phần, có thể xuống đi bộ được, nghe nói hai ngày nữa có thể xuất viện.
Gia đình của ông ấy kinh doanh trang trại chăn nuôi.
Vừa nhìn thấy cô ấy, ông ấy có chút phấn khởi nắm chặt tay cô ấy: "Tôi nghe vợ tôi kể lại, cô là người đầu tiên xông lên cứu tôi.
Chờ đến khi về nhà, tôi sẽ mang cho cô hai cân thịt heo mới mổ để cô nếm thử!"
Kể từ lần trước bị nôn trong phòng phẫu thuật, Vu Quy nghe thấy thịt sẽ cảm thấy buồn nôn, huống chi còn là thịt heo, sắc mặt lập tức tái mét: "Không...!Không được...!Chú à, cháu còn phải kiểm tra phòng...!Cháu đi trước."
Cô ấy chạy ra hành lang, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cho Phương Tri Hữu
Cô ấy chạy ra hành lang, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Phương Tri Hữu: "Tri Hữu, đột nhiên tớ cảm thấy cuộc sống có vẻ không tệ như vậy."
Phương Tri Hữu đang chơi game với người khác, màn hình điện thoại sáng lên, cô vô thức cầm lên trả lời tin nhắn.
Người bên cạnh đột nhiên tháo tai nghe ra, ngã gục xuống bàn: "Mẹ ơi! Phương Tri Hữu, cô làm sao vậy? Ngay vào thời khắc mấu chốt có thể thắng ngay lập tức, cô có biết không!"
"Anh Lý, bớt giận, bớt giận đi.
Chúng ta lại bắt đầu một ván nữa." Chủ quán net vội vàng chạy tới, ba phải: "Phương Tri Hữu, cô có hiểu chuyện hay không vậy! Cho cô chơi với anh Lý là nể mặt cô rồi, cô có biết không?! Đừng được nể mặt mà còn không biết xấu hổ! Hãy giết chết đồ chó hoang đối diện kia, có nghe không!"
Vừa nói vừa tháo tai nghe của Phương Tri Hữu một cách hùng hổ.
Phương Tri Hữu không nói gì, lại cầm lên đeo vào.
Cô không biết cuộc sống có tốt đẹp hay không, cô chỉ biết cuộc sống dạy cho cô tính nhẫn nại.
Ít nhất đánh xong ván này sẽ có được mười mấy tệ, mà mười mấy tệ này chính là tiền sinh hoạt cả ngày của cô.
"Không phải chứ đại ca.
Nếu ông không cho chúng tôi biết thông tin liên lạc của người nhà, chúng tôi không thể tiến hành các bước điều trị tiếp theo." Hách Nhân Kiệt đã khuyên bảo suốt hai tiếng đồng hồ.
"Đúng vậy, chú còn thiếu tôi tiền thuốc men nữa.
Sao tôi lại xui xẻo như vậy, chỉ nhận hàng mà thôi, sao lại xảy ra chuyện như thế này..." Cố Diễn Chi than thở, cảm thấy vô cùng hối hận.
Người giao hàng đang nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ dưỡng khí.
Người đã tỉnh nhưng không chịu nói, cũng không thèm quay đầu nhìn bọn họ.
"Đại ca...!Nếu ông vẫn không nói cho chúng tôi biết thông tin liên lạc của người nhà, chúng tôi...!chúng tôi sẽ báo cánh sát." Hách Nhân Kiệt giơ điện thoại lên gọi.
Cơ thể của đại ca run lên, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Lục Thanh Thời vỗ vỗ vai ông ấy, ra hiệu đợi một chút, đừng sốt ruột, hắng giọng: "Kết quả kiểm tra của ông đã có rồi."
Nàng giơ tấm phim trong tay lên, ánh mắt của đại ca bị thu hút ngay lập tức.
Bên trong ánh mắt đó có sự khát vọng và mong đợi, cũng có sự tuyệt vọng đã biết được từ trước.
Lục Thanh Thời đặt bức ảnh y học lên đầu giường: "Xem ra ông đã biết trước rồi.
Lần này xuất huyết tiêu hóa thực sự rất nguy hiểm, suýt chút nữa không cứu được.
Nếu như trước đó..."
Các triệu chứng ban đầu của bệnh ung thư gan không rõ ràng, chờ đến khi bệnh nhân phát hiện được thì thường đã ở giai đoạn cuối.
Hi vọng trong mắt bệnh nhân lóe lên rồi nhanh chóng lắng xuống: "Vô dụng...!Bác sĩ ở huyện đều nói không có thuốc chữa..."
"Mặc dù tôi không biết chú bị bệnh gì, nhưng nếu không có thuốc chữa thì sao chú không gặp gia đình lần cuối?" Cố Diễn Chi đứng dậy nói.
"Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ chọn nói cho bọn họ biết, thay vì để lại tiếc nuối, tốt hơn là thản nhiên chấp nhận từng phút từng giây trong tương lai, bởi vì mỗi ngày tiếp theo rất có thể là ngày cuối cùng."
Đại ca im lặng hồi lâu, nước mắt chợt ứa ra trên khuôn mặt gầy trơ xương, tiếng khóc của người đàn ông cao một mét tám khiến người khác rung động: "Dù cho...!nói ra cũng vô ích...!Không có...!không có tiền trị...!Không muốn liên lụy đến vợ tôi và mấy đứa con trong nhà..."
Từ dòng kể trong tiếng khóc ngắt quãng, Cố Diễn Chi biết được tên thật của người giao hàng là Vương Hữu Thực, nhà ở vùng quê Tây Bắc, mấy năm nay đất đai trồng trọt thu hoạch không tốt nên vào thành thị làm công, vì không có trình độ nên phải phụ hồ gánh gạch.
Mấy năm nay nghề giao hàng ngày càng phát triển nên ông ấy đi theo đồng hương cùng giao hàng, đi sớm về khuya, dãi nắng dầm mưa, kiếm được chút tiền đều để phụ cấp cho cả gia đình bốn người.
Ba đứa con đều là con gái, trong bụng vợ còn một đứa nữa, nghe nói là một bé trai nên cả nhà đều mong đợi.
Nhưng trong lúc này, ông ấy lại được chẩn đoán mắc bệnh này, đồng hương khuyên ông ấy về nhà chữa bệnh, nhưng ông ấy lại nhất quyết ở lại thành phố để kiếm thêm ít tiền, cố gắng kiên trì đến khi đứa con chào đời.
Đã từng trải qua thời gian túng quẫn nhất, một cái bánh bao cũng bẻ làm đôi, gặp phải khách hàng không ưng ý, phải ăn cơm thừa dưa muối, nhưng cũng phải cho vợ bữa ăn dinh dưỡng.
Nghe được một nửa, Cố Diễn Chi đi ra ngoài hút thuốc, vừa mới lấy bật lửa ra, y tá đã đến ngăn cô lại: "Này cô gái, ở đây cấm hút thuốc."
Cô đành phải bỏ lại điếu thuốc vào hộp, đi ra khỏi Trung tâm cấp cứu mới châm lửa.
Khuôn mặt của cô cũng có chút gì đó khó đoán trong làn khói thuốc mờ mịt.
Không lâu sau, Lục Thanh Thời cũng đi ra, đụng phải Vu Quy đang ở ngoài cửa.
Không biết cô ấy đã ở đây nghe bao lâu, vẻ mặt ngập ngừng: "Lục...!Cô Lục?"
Lục Thanh Thời mặc kệ cô ấy, trong nhận thức của nàng, Vu Quy chẳng khác nào phiền phức.
"Lục...!Cô Lục...!Bệnh của ông ấy...!thật sự là vô phương cứu chữa sao?"
Lục Thanh Thời không quay đầu lại, hai tay đút vào túi áo khoác trắng: "Trên đời chỉ có một căn bệnh —— bệnh nghèo."
Bước ra khỏi Trung tâm cấp cứu, gió đêm mát mẻ xua đi mùi thuốc khử trùng còn sót lại giữa mũi.
Lục Thanh Thời hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bậc thềm, bụng không đúng lúc cồn cào một tiếng, bận rộn đến mức không có cảm giác, chỉ là nuối tiếc tô mì rau xanh kia.
Nàng lấy điện thoại ra, định gọi đặt món giao hàng, lướt vài trang cũng không biết nghĩ đến điều gì lại thu về.
Trên bậc thềm có ai đó đưa qua một xiên thịt dê nướng rất đúng lúc.
Cố Diễn Chi tay dài chân dài tùy tiện ngồi trên băng ghế, đạp chân lên bồn hoa, hoàn toàn không ngại ngùng chút nào.
"Nguội rồi, nhưng không sao."
"Cám ơn." Lục Thanh Thời nói cám ơn, nhận lấy nhẹ nhàng cắn một miếng, quả nhiên là nguội rồi.
Nàng nhanh chóng ăn xong một xiên, người trên bậc thang lại đưa một xiên khác.
Cho đến khi chia sẻ xong, Lục Thanh Thời không thể nhịn được cười: "Cô cũng quá kỳ lạ, lúc này còn không quên chuyện ăn uống."
Sau khi ăn no, Cố Diễn Chi dựa vào băng ghế, nói: "Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất."
Lục Thanh Thời chuẩn bị rời đi: "Sau này đừng thu dọn đồ đạc lúc nửa đêm."
Cố Diễn Chi đột nhiên đứng dậy, dựa vào băng ghế, hơi cúi đầu xuống nhìn nàng: "Tôi luôn cảm thấy, tôi đã gặp chị ở đâu đó rồi?"
Băng ghế sát bên bậc thang, khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn lại, trong đôi mắt trong veo của cô phản chiếu bóng dáng của mình, Lục Thanh Thời có chút kinh ngạc đứng lên.
"Cách bắt chuyện này của cô quá lỗi thời rồi."
"Thật sao..." Cố Diễn Chi gãi gãi mái tóc ngắn của mình, khi định thần lại, người kia đã rời đi.
Cô lẩm bẩm một mình: "Nhưng mà...!tôi thực sự cảm thấy...!trước kia từng gặp chị..."
Đội cứu hỏa thành phố Cẩm Châu.
Bữa tối bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút, còn chưa tới 7 giờ 10 phút, trên sân tập đã không còn ai, nhưng nhà ăn đã đông nghịt người.
Cố Diễn Chi nhìn vào sân tập trống rỗng, huýt sáo, tiện tay cầm lấy một vòi cứu hỏa nặng mười cân, gánh trên vai như chơi, đi về phía nhà ăn.
"Này, không phải nói hôm nay sẽ có huấn luyện viên mới sao? Chúng ta đến ăn cơm sớm như vậy có phải không ổn không?" Lính cứu hỏa dự bị mới đến không khỏi lo lắng.
Lính cũ ngồi bên cạnh lấy đũa gõ vào đầu anh ta: "Không ổn cái búa.
Nghe nói là nữ, nữ đến đội cứu hỏa cũng tốt lắm, đến ngủ với đám chúng ta ha!"
Một đám người phá lên cười.
"Đúng vậy, đúng vậy.
Không chừng Chỉ huy trưởng già rồi nên hồ đồ!"
"Nếu không thì là thấy anh em tập luyện vất vả quá nên cho anh em ăn mặn một chút!"
Vẫn là Đồ ba gai bắt đầu câu chuyện vừa rồi.
Anh ta vừa dứt lời, liền bị cột nước ngút trời dội vào, xối ướt sũng từ đầu đến chân đến mẹ cũng không nhận ra, đũa đập xuống bàn.
"Mẹ kiếp! Đồ chó hoang nào phá bố mày!"
Lại một cột nước chính xác bắn trực tiếp vào mặt, lực