Hách Nhân Kiệt rời đi, nhưng Vu Quy lại bị chữ ký kia làm thất thần.
Hóa ra cô Lục không phải tốt nghiệp Đại học Y khoa Nhân Tế sao? Mà là sinh viên đứng đầu của Bệnh viện số 3 trực thuộc Đại học Y Bắc Kinh.
Nếu nói Đại học Y khoa Nhân Tế là bệnh viện đa khoa hàng đầu khu vực phía đông nam, thì Bệnh viện số 3 trực thuộc Đại học Y Bắc Kinh được xếp hạng là trường đại học có quy mô nổi danh toàn cầu.
Vu Quy gõ ngón tay vào bàn phím, gõ ba chữ "Lục Thanh Thời".
***
9 giờ tối tắt đèn, những thành viên đội cứu hỏa được huấn luyện ma quỷ suốt một ngày trời lần lượt đi ngủ.
Nửa giờ sau, đúng lúc thần kinh của mọi người thả lỏng nhất, còi báo động đột nhiên vang lên ầm ĩ, toàn bộ tòa nhà đều bùng lên khói mù, kèm theo ánh lửa lốp bốp.
"Cháy rồi!" Có người hét lên, các thành viên trong đội bị khói làm cho sặc tỉnh, không thể mở mắt ra, quần áo còn chưa kịp mặc đã lăn lộn chạy ra ngoài.
Chạy một hơi đến sân tập, Cố Diễn Chi cầm đồng hồ bấm giây đứng chờ từ lâu.
Khi người cuối cùng xuống tới, cô ấn vào chiếc đồng hồ bấm giây, giọng nói trầm xuống, không giận mà uy nghiêm: "Mọi người là lính cứu hỏa, không phải là người bình thường, không phải là phế vật, không phải là đồ hèn nhát!"
"Mọi người nhìn khuôn mặt đầy khói của mình đi!" Cô cầm thước dạy học chỉ lần lượt: "Quy tắc sống sót đầu tiên trong đám cháy là gì?! Nói lớn lên cho tôi biết!"
"Báo cáo! Là dùng khăn ướt che miệng và mũi!"
"Trả lời đúng, rất tiếc không có ban thưởng! Một trăm cái thụt dầu, chuẩn bị!"
Có người vẫn không phục: "Báo cáo, tôi làm được tại sao tôi phải bị phạt!"
Chính là Đồ ba gai ngày hôm nay, Cố Diễn Chi nheo nheo mắt, dùng thước dạy học chọc mạnh vào ngực anh ta, đưa đồng hồ bấm giây ra trước mặt cho anh ta xem.
"Anh là người đầu tiên trong phòng ký túc xá đi xuống, người cuối cùng đi xuống cũng là phòng ký túc xá của các anh.
5 phút đồng hồ!" Cô đột nhiên cao giọng: "5 phút đồng hồ mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào cho bên trong đám cháy, anh biết thế nào không?!"
"Có nghĩa là nếu không phải diễn tập, chiến hữu đứng bên cạnh anh, đối tượng cần anh cứu trợ, đã thành người chết rồi!"
Đồ ba gai sững sờ một lúc, rồi cúi đầu không lên tiếng.
"Tất cả mọi người có mặt, nhảy cóc mười vòng xung quanh thao trường, người cuối cùng đi việt dã thêm 5km.
Sĩ quan, canh bọn họ thực hiện, không hoàn thành thì không được ngủ!"
***
Trực ca ban đêm, cho dù Lục Thanh Thời nhắm mắt lại, thần kinh vẫn luôn căng thẳng.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa thứ nhất, nàng vội xoay người mặc áo khoác trắng lên.
"Ai?"
"Cô Lục...!Là em."
Lục Thanh Thời ra mở cửa, Vu Quy ôm máy tính cẩn thận từng li từng tí đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn xuống chân mình.
"Cô Lục...!Em vào được không?"
Lục Thanh Thời đứng ở cửa, không có ý định cho người tiến vào, mặt không cảm xúc nhìn cô ấy cúi đầu càng ngày càng thấp, giọng nói như muỗi kêu.
"Có...!Có một vấn đề...!Em muốn thỉnh giáo cô Lục một chút..."
Một lúc lâu sau, dũng khí mà Vu Quy vất vả lắm mới dấy lên, dần dần tiêu tan từng chút từng chút trong sự im lặng của nàng.
Không phải không có thất vọng, khi cô ấy cúi đầu định rời đi.
Lục Thanh Thời lùi lại một bước: "Vào đi."
Vu Quy vui mừng khôn xiết: "Em...!Em..."
"Vấn đề gì, mau hỏi đi." Lục Thanh Thời ngồi xuống bàn, dáng vẻ chưa ngủ đủ giấc chống đầu.
Vu Quy vội vàng đẩy máy tính đến trước mặt nàng: "Đây là một chút suy nghĩ của em liên quan đến bệnh ung thư ống mật trong gan."
Lục Thanh Thời lướt chuột lên xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chống cằm, ánh sáng xanh của máy tính khiến cả khuôn mặt của nàng càng thêm lạnh lẽo.
Nếu dùng từ ngữ của những người trong thế hệ của cô ấy, dạng người như cô Lục hẳn là hệ cấm dục.
Vu Quy vừa nhìn màn hình vừa lén đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghĩ thầm.
Nhưng sau khi đọc hai trang, lông mày của Lục Thanh Thời nhíu lại, nàng ngước nhìn đệ tử bất học vô thuật* và đầu cơ trục lợi** của mình, giọng điệu không chút lưu tình.
(* Bất học vô thuật: Không có học vấn và không có bản lĩnh làm việc.
** Đầu cơ trục lợi: Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi không chính đáng.)
"Lúc đầu tôi tưởng em chỉ là không có chí hướng, không nghĩ tới còn đạo luận văn.
Em viết cái này, là chính em viết sao?"
Vu Quy tự biết mình sai, xoa xoa góc áo, cúi thấp đầu như đà điểu: "Em...! Em tìm thấy luận văn của cô Lục ở trên mạng...!Ca bệnh bên trong luận văn rất giống với ca bệnh của Vương Hữu Thực..."
"Cho nên?" Lục Thanh Thời nhướng mày, ôm cánh tay dựa vào lưng ghế: "Đây chính là lý do em đạo luận văn sao?"
"Em không có!" Ba chữ đạo luận văn này đều là một thách thức rất lớn đối với bất kỳ ai tham gia nghiên cứu khoa học, Vu Quy đột nhiên kích động, nắm chặt tay.
"Em đến phòng thí nghiệm giải phẫu để nghiên cứu bệnh lý.
Theo phương pháp và yêu cầu thao tác của cô, ca phẫu thuật này tuyệt đối sẽ không thất bại."
Lục Thanh Thời nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương hại: "Chỉ bằng trình độ xuất thân từ trường y cấp ba của em thôi sao? Trên đời này không có ca phẫu thuật nào là không thể thất bại, công nghệ phẫu thuật luôn thay đổi theo từng ngày.
Tôi dùng ánh mắt năm 35 tuổi nhìn những gì tôi viết năm 18 tuổi, đánh giá của tôi là —— quá tệ."
"Cái gọi là không thất bại của bác sĩ, đa phần chỉ là do may mắn mà thôi.
Nhưng mà đương nhiên, em không có loại may mắn đó đâu."
"Bởi vì may mắn, cũng là một phần của thực lực."
Vu Quy nắm tay ngày càng chặt, vành mắt từ từ đỏ lên: "Vậy thì nhìn ông ấy chết đi như thế này sao?! Đó là một kiếp người sống sờ sờ! Ông ấy trọng nam khinh nữ, ông ấy nghèo, ông ấy có tội! Nhưng tội của ông ấy đáng chết sao?!"
"Ba đứa con của ông ấy đều là con gái, nhưng ông ấy không có bỏ rơi đứa trẻ nào, cố gắng làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi sống gia đình để các con ăn học! Ông ấy đã cố gắng hết sức để sống!"
Vu Quy vừa nói vừa lau nước mắt: "Em biết những thiên tài như cô coi thường em, coi thường những người bình thường như Vương Hữu Thực, nhưng mà bọn em đã rất nỗ lực rồi.
Bọn em không có xuất thân tốt như cô, không có trí thông minh cao như cô.
Không thông minh, không ưu tú, không có tiền như cô, chẳng lẽ chính là nguồn gốc của tội lỗi sao?! Mặc dù em có trình độ xuất thân từ trường y cấp ba, nhưng em vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó mặc vào áo choàng trắng và đọc Lời thề Hippocrates.
Em và loại bác sĩ thấy chết mà không cứu như các cô không giống nhau!"
"Em sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ bệnh nhân nào!!!"
Sau khi hét xong, cô ấy thở hổn hển nước mắt chảy ròng, Lục Thanh Thời chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy chật vật mà không nói lời nào.
Hách Nhân Kiệt nghe thấy tiếng động nên chạy tới, nấp sau cánh cửa tự lẩm bẩm một mình: "Ây da, lúc đầu cứ tưởng là mèo con, không ngờ lại là sói nhỏ.
Dám đối đầu trực diện với chị Lục, là kẻ hung hãn."
Bên trong đôi đồng tử đen láy của nàng phản chiếu khuôn mặt chật vật không chịu nổi của bản thân.
Không biết tại sao, biểu cảm của nàng càng bình tĩnh thì chính mình càng ủy khuất, nước mắt không kìm được rơi xuống, nhưng trong lòng lại nghĩ: Xong rồi, xong rồi.
Đắc tội với chủ nhiệm khoa, nhất định sẽ không lấy được chứng nhận thực tập, không tốt nghiệp được.
Nghĩ đến đây, Vu Quy gần như khóc ngất, khi đưa tay lên lau nước mắt, dường như nhìn thấy môi nàng khẽ cong lên.
Khi muốn nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của nàng lại khôi phục tình trạng vô cảm.
"Alo, Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế." Trong không gian yên tĩnh, chuông điện thoại vang lên, nhân viên tổng đài nhấc máy ngay lập tức.
"Đây là Trung tâm Chỉ huy và điều hành 120.
Có một vụ tai nạn xe ở ngã tư đại lộ Cảnh Vinh, cách bệnh viện của mọi người 5 km.
Người bị thương là một người đàn ông 32 tuổi và một phụ nữ 30 tuổi, có thể điều động xe cứu thương đến được không?"
"Đã rõ, xuất phát ngay lập tức!" Nhân viên tổng đài cúp máy, gọi vào số nội bộ của Trung tâm Cấp cứu.
Điện thoại trong túi rung lên dữ dội, Lục Thanh Thời lập tức nghe máy: "Alo? Tôi biết rồi."
Nàng cúp điện thoại, đẩy Vu Quy ra rồi xông ra ngoài.
Vu Quy sững sờ một hồi, lấy điện thoại trong túi ra, vội lau hai hàng nước mắt, cũng bắt đầu chạy ra ngoài.
"Ma mới, mang túi sơ cứu theo!" Hách Nhân Kiệt khiêng một túi sơ cứu, vừa chạy vừa nói.
"Vâng! Được rồi!" Vu Quy giật một cái túi sơ cứu từ trên quầy xuống, không lo khóc nữa, thuần thục đeo trên lưng.
Áo khoác trắng tung bay trong gió, cô ấy lăn lộn đuổi theo lúc xe cứu thương sắp đóng cửa, tư thế lao vào xe cũng không mấy duyên dáng.
Nhưng không có ai cười