Sinh Sinh Tương Hi

Chương 2


trước sau

Editor: Towf


Beta-er: Chang


Cặp mắt bình tĩnh kia có chút không giống bình thường, đáy mắt không có một tia gợn sóng.


"Cố tiểu thư." Phó Đình Sinh bình tĩnh mở lời trước.


Đèn trên trần nhà đánh ánh sáng xuống, ở trên mặt anh lưu lại một chút bóng tối, đến gần như vậy, Thiệu Hi có thể ngửi được trên người anh có mùi sữa tắm rất thoải mái, cô chậm rãi chớp đôi mắt, không chút hoang mang giải thích: "Tôi không ngủ được nên đi ra ngoài một chút, sau đó cảm giác là anh nên liền đi theo nhìn xem."


"Xin lỗi." Đối phương thẳng thắn nói, ngược lại Phó Đình Sinh khó mà nói cái gì, anh buông lỏng cô ra, lui về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách với thân thể của cô.


Nhưng đối phương lại cố tình đi lên phía trước một bước, hỏi: "Phó tiên sinh cũng ngủ không được sao?"


"Ừm." Anh thấp giọng đáp lời, lại không dấu vết lui về phía sau.


Thiệu Hi chắp tay sau lưng hơi hơi nghiêng đầu, đôi con ngươi màu đen hiện lên một tia giảo hoạt, "Thân thủ của Phó tiên sinh hình như không nhanh nhẹn lắm thì phải."


Lời này nhất thời làm người nghe không nghĩ ra là có ý gì.


Phó Đình Sinh đành phải biểu đạt xin lỗi lần thứ hai, "Xin lỗi, vừa rồi đã dọa đến cô."


"Dọa thì cũng không dọa đến, chỉ là làm tôi xác định một chuyện." Thiệu Hi lại cố ý áp sát vào, dường như ép anh dán về bức tường đằng sau rồi nhón chân ở bên tai anh nói nhỏ một câu: "Anh không phải Phó Đình An nhỉ." Nói xong cô liền lui trở về, như mong muốn của anh mà kéo khoảng cách ra.


Phó Đình Sinh đang im lặng đứng trước mặt cô đột nhiên đổi sắc mặt, tuy rằng không đến một giây, "Cố tiểu thư......"


"Không cần phải gấp gáp phủ nhận đâu, tôi không có ác ý, ngược lại thì tôi và anh lại giống nhau đấy, đều dùng thân phận của người khác để đi vào đây."


Muốn cho người khác tin tưởng bạn thì bước đầu tiên chính là đưa ra điểm thích hợp của bản thân.


Nghe lời này, tầm mắt Phó Đình Sinh dừng ở trên mặt cô, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.


Thiệu Hi cũng không vội tỏ thái độ với đối phương, tiếp tục nói: "Thật ra tôi tới nơi này để điều tra vụ án mất tích của em gái tôi."


"Án mất tích?"


Biểu cảm và ngữ khí của cô cũng dần dần nghiêm túc lên, "Em tôi mất tích một tháng trước, lần cuối cùng nhìn thấy thì chính là ở trên chiếc du thuyền này."


"Nếu anh cũng tới đây để điều tra chuyện gì, thì tôi thấy chúng ta có thể hợp tác, nếu tôi đoán không sai thì anh là cảnh sát nhỉ, lúc trước khi tôi đi ghi chép thông tin cũng có nghe một người cảnh sát nhắc tới rằng bọn họ có một đội trưởng họ Phó."


Phó Đình Sinh tiếp tục nhìn kỹ cô, phán đoán xem lời cô nói có thể tin không, đúng thật là lời người trước mắt nói không có lỗ hổng.


Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng: "Tên của cô."


Thiệu Hi biết đối phương bắt đầu tin tưởng mình, "Sầm Tích."


Sầm? Anh nhớ rõ có một người phụ nữ mất tích mang họ Sầm.


Phó Đình Sinh cảm thấy nhẹ nhõm, xem như cam chịu với thân phận của chính mình, "Sầm tiểu thư, điều tra vụ mất tích không đơn giản như cô tưởng tượng, nếu muốn phá án thì hãy giao cho cảnh sát."


"Đã một tháng rồi, tôi chờ không nổi nữa, đã có cơ hội này thì chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ."


Người nhà nôn nóng như vậy nên Phó Đình Sinh có thể hiểu, chỉ là, "Vậy sao cô lại mang theo cháu trai?"


"À, thật ra người đó là chú của tôi."


***


"Cho nên vì để bẫy trai, cháu đem bí mật của chú nói cho cậu ta?" Thiệu Trình Vũ nghe xong thật sự muốn hộc máu, anh cảm thấy không bao lâu nữa, cô sẽ vì người đàn ông này mà dễ dàng bán mình cho cậu ta mất.


Thiệu Hi đương nhiên không tán đồng với cách nói này, cô sờ một lọn tóc, "Chú nhỏ, cái này gọi là chiến lược."


"À."


Đối mặt với người đang lạnh nhạt nhìn cô, cô đành phải nói: "Anh ấy là cảnh sát, cũng có ích cho việc của chúng ta mà."


Tự quyết định, lại tự quyết định nữa rồi!


Thiệu Hi khẽ thở dài, bị sắc đẹp mê hoặc, "Hơn nữa diện mạo của người đàn ông này thật hợp với khẩu vị của cháu."


Câu cuối cùng này là nói thật, nhưng mà, "Lớn lên đẹp trai có thể ăn thay cơm sao?"


"Đương nhiên không thể."


Thiệu Trình Vũ kinh ngạc, vậy mà còn chưa bị sắc đẹp làm mị đầu óc sao?


Thiệu Hi cong môi cười, "Bằng không chú ở cùng cháu thì chẳng phải không cần ăn cơm nữa rồi sao."


"......" Thiệu Trình Vũ xem thường mà trợn mắt nhìn lên trời, thật là chưa thấy người nào tự luyến hơn con bé này!


"Cho nên, cháu đồng ý sao?"


"Cháu có hỏi ý kiến chú chưa?" Sao anh lại không nghe được lời nào.


"Không có ạ." Ba chữ này nói ra đúng là hợp tình hợp lý, từ trước đến nay cô luôn làm theo ý của mình.


"......" Không có lời gì để nói, giây tiếp theo anh đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc thì từ sau khi Thiệu Hi cao hơn anh xong, anh liền không thể áp chế được nó nữa.


Nhìn vẻ mặt của anh, Thiệu Hi vỗ vỗ tay, vừa lòng nói: "Nếu đã quyết định rồi, vậy thì đi thôi."


"Đi đâu?"


"Tìm Phó Đình Sinh ạ."


"......" Trong nháy mắt Thiệu Trình Vũ bày ra bộ dạng trưởng bối, "Thiệu Hi, cháu có thể có chút rụt rè hay không?"


Người nào đó không biết rụt rè vẻ mặt bình tĩnh, "Vì sao chứ? Cháu chính là người chị có một đứa em gái bị mất tích hơn một tháng chưa rõ lý do, đương nhiên phải nóng nảy."


"......" Lúc này anh mới biết cô đang giả làm thân phận này.


Cùng lúc đó Phó Đình Sinh ở trong phòng cũng không nhàn rỗi, đương nhiên không có khả năng anh sẽ tin mấy câu nói này của cô, nửa đêm anh về lại phòng, gửi tin nhắn cho đội viên của mình, bảo cậu ấy tra xem ở trong những vụ án mất tích một tháng trước có phải có một người tên là Sầm Nhiên hay không, còn hỏi cả tên của chị cô ấy nữa.


Sáng sớm tin nhắn trả lời liền tới, đúng thật có một người mất tích tên là Sầm Nhiên, chị gái cô ấy gọi là Sầm Tích, đang làm việc ở nước ngoài, nhưng một tháng trước đã về nước.


Giống như lời nói của Sầm Tích, cũng không có gì khác.


Khi đi ăn bữa sáng, Phó Đình Sinh gặp hai người bọn họ ở phòng ăn, lúc này đây, anh chủ động ngồi qua.


"Sầm......" Anh nhất thời bối rối, không biết nên xưng hô với người đối diện như thế nào.


"Gọi tôi là Tiểu Tích đi." Thiệu Hi chủ động đề nghị, lại vỗ vỗ người đang uống sữa bò, "Gọi người này là Tiểu Vũ được rồi."


Thiệu Trình Vũ ở một bên yên lặng cắn răng, trong bụng cũng chỉ nuốt nước bọt ráng chịu đựng.


"Vẫn nên gọi là Cố tiểu thư đi." Trong giọng nói Phó Đình Sinh mang theo sự xa cách như cũ.


Khó thấy được khuôn mặt ỉu xìu của cô, Thiệu Trình Vũ ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, nếu không e ngại có người ngoài ở đây, thật sự anh sẽ nhân cơ hội này mà chế nhạo một phen.


Nhưng mà đương sự cũng chả thèm để ý, chả có gì lạ nếu một người người đàn ông gọi cô như thế khi mới gặp mặt và giúp cô mấy lần cả!


Tối hôm qua dường như không ngủ được chút nào, ăn no xong Thiệu Hi không chịu nổi nữa, cũng không rảnh lo tới Phó Đình Sinh, trở về phòng liền đi ngủ bù.


Buổi chiều hai giờ, buổi đấu giá bắt đầu.


Phó Đình Sinh và Thiệu Hi cùng tới hội trường, tuấn nam và mỹ nhân, thêm cả tối hôm qua rất nhiều người thấy Thiệu Hi chủ động đến gần anh nên bây giờ hai người lại cùng nhau xuất hiện đương nhiên cũng không làm người ta cảm thấy kỳ quái.


Thiệu Trình Vũ đi theo bên cạnh bọn họ, cảm giác mình như kiểu đứa con

của chồng trước đang sống sờ sờ.


Khoảng mười phút sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, lần này tranh, ngọc thạch, thư pháp đều có, Phó Đình Sinh không hứng thú lắm với hàng đấu giá, anh chỉ muốn biết rõ xem vụ án nhiều người phụ nữ trẻ tuổi mất tích có liên quan tới con thuyền này hay không thôi.


Một món đồ được một vị phú thương đấu với giá cao, giây tiếp theo giá của món hàng đó lại tiếp tục được đẩy lên.


Phó Đình Sinh đột nhiên cảm giác cánh tay của mình bị vỗ nhẹ một chút, anh nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, người bên cạnh cũng yên lặng ghé tới gần, mang theo mùi hương nhàn nhạt, hơi thở hơi phả vào bên tai anh, "Nghe người trong giới đồn Phó tiên sinh rất thích sưu tầm ngọc thạch, có phải hay không?"


"Ừm." Đúng thật là trong nhà anh trai anh có chứa không ít ngọc thạch.


"Nếu Phó tiên sinh muốn đấu giá một món, tôi cảm thấy cái này có thể được."


Phó Đình Sinh nhìn lên trên sân khấu, hiểu ý của cô, cô có thể nghe được lời đồn này, điều đó chứng tỏ những người khác cũng có thể biết, hiện tại thân phận của anh không phải Phó Đình Sinh mà là Phó Đình An, hoàn toàn không tham dự đấu giá sẽ khó tránh khỏi việc làm một số người thấy nghi ngờ, mà tháng sau là sinh nhật của anh trai anh rồi, không bằng nhân cơ hội này chọn một món quà.


Nhưng anh không hiểu về mấy thứ này.


Chú ý tới lông mày của anh hơi hơi nhíu lại, Thiệu Hi nhấp môi cười, hạ giọng nói: "Nếu Phó tiên sinh tin tưởng tôi, có thể để tôi giúp."


"Phiền cô rồi." Anh sảng khoái đồng ý, bởi vì anh nghĩ thứ mà Sầm Tích làm giám định ở nước ngoài chính là về phương diện ngọc thạch quý hiếm này.


Cuối cùng món đồ thuận lợi được giành đi dưới danh nghĩa của Phó Đình Sinh.


Thiệu Hi không phải Sầm Tích thật, đương nhiên không nghiên cứu về ngọc thạch, nhưng Thiệu Trình Vũ có thể coi như là chuyên gia ở phương diện này, chuyến này cô kéo anh tới, một là làm yểm trợ cho cô, hai là bởi vì về mặt học thức anh rất giỏi, dường như cái gì cũng biết một chút, tài liệu về buổi đấu giá đã được phát trên du thuyền từ ngày hôm qua, bởi vậy Thiệu Trình Vũ đã sớm nghiên cứu một chút.


Cuối cùng đấu giá hai tiếng, buổi đấu giá đầu tiên kết thúc, rất bình thường và phổ thông, cũng không có chỗ nào kỳ quái.


Tới bảy tám giờ tối, có phục vụ tới gõ cửa, để đưa tài liệu về buổi đấu giá ngày mai, tài liệu được đặt trong phong thư, bên trên viết tên phòng, Thiệu Hi nhận lấy nó, khi xoay người vừa lúc thấy được người cô muốn tìm.


Thiệu Trình Vũ mới từ buồng vệ sinh ra, liền phát hiện Thiệu Hi ôm ngực nhìn mình, cười với anh một nụ cười đầy ý vị.


"......" Có âm mưu.


Năm phút sau, hai người một trước một sau đi ra ngoài, đi không bao lâu liền thấy phục vụ đang đưa tài liệu cho phòng khác, Thiệu Trình Vũ thở dài, không tình nguyện lắm chạy tới hướng bên đó, rất trùng hợp mà đụng vào nhân viên phục vụ không kịp phòng bị, cái hộp cầm trong tay đựng tài liệu lập tức bị rơi trên mặt đất, tung toé khắp nơi.


Thiệu Hi ở một bên vừa thấy thành công, lúc này mới bước nhanh tiến lên, liên thanh mà nói xin lỗi, "A, thật ngại quá thật ngại quá."


Ngẩng đầu nhìn thấy người xin lỗi, sắc mặt phục vụ hòa hoãn hơn không ít, nửa quỳ thu dọn, "Không có việc gì."


"Thật ngại quá, để tôi giúp anh." Thiệu Hi nói xong rồi ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt lấy một đống.


Phục vụ thấy thế vội vàng duỗi tay ra nhận, "Không cần phiền tiểu thư đâu, tôi tự làm là được rồi."


"Được, vất vả cho anh rồi." Thiệu Hi không kiên trì nữa, vỗ vỗ làn váy đứng dậy, bởi vì cô đã biết bí mật trong đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện