Đợi buổi tối người một nhà đi đến tiệm cơm, quả nhiên Du Hành thấy gương mặt quen thuộc, người còn lại thì anh không nhận ra, dù sao lúc gọi cửa, hai bên cũng không đối mặt.
Trên bàn cơm, Du Hành lần lượt mời rượu: "Lúc tôi không ở nhà, làm phiền hai anh chiếu cố nhà tôi."
Ông Thiệu Huy cười: "Sao có thể gọi là chiếu cố chứ, chú Lâm bọn họ vô cùng tài giỏi, còn chiếu ứng ngược lại tôi đây này." Nói xong vỗ vỗ bả vai con trai: "Gọi chú đi."
Ông Minh cười gọi: "Chú."
Điền Tiểu Điền thẳng thắn hơn nhiều: "Biết rõ làm phiền chúng tôi là tốt rồi, người lớn cần chăm sóc, sau này cậu phải để tâm nhiều hơn." Mẹ nó, nếu không phải năm đó lấy được những vật tư kia, bây giờ chính mình cũng không nhận được nhà.
Năm đó khi hắn đến Trầm Vân Hương cũng chú ý nhà họ Lâm, sau khi biết Lâm Hằng An gặp chuyện không may liền không nhịn được đến thăm hỏi.
Ôi chao mọi người tốt như vậy không như mình rồi.
Một bữa cơm ăn đến khách lẫn chủ đều tận hoan, coi như bữa tiệc chia tay.
"Trên đường mọi người phải cẩn thận, đợi việc buôn bán của tôi làm được ở thủ đô, liền đến thăm mọi người." Điền Tiểu Điền nói.
Hắn lập đoàn đội mới ở giai đoạn đầu, trình độ nghiệp vụ bình thường, vô cùng quan tâm mấy người lính đánh thuê bảo vệ Du Hành đến đây, rất muốn làm quen học tập học tập: "Ngày mai tôi có thể chào hỏi năm anh trai kia không?"
Người một nhà lái xe chia ra hai lần mới trở về, trên đường còn gặp cướp bóc, không đợi đội tuần tra đến hai cha con đã thu thập xong xuôi.
Ngày hôm sau người nhà họ Lâm liền xuất phát, ba chiếc tải chất đầy hàng hóa chạy nhanh ra Trầm Vân Hương, hướng thẳng đến khu vực an toàn thủ đô.
Lúc này trở lại khu vực an toàn thủ đô, sau khi sắp xếp tốt cho nhà họ Lâm, Du Hành lại đi ra ngoài một lần nữa, người nhà họ Lâm không cách nào hiểu được, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản anh.
Tận thế năm thứ tư đến giữa năm tận thế năm thứ năm, anh vẫn luôn hoạt động ở bên ngoài.
May mắn lúc trước anh rời khỏi Phúc Thọ Sơn đã chuẩn bị sẵn tâm lý —— anh vốn không có tâm tư đem Phúc Thọ Sơn thành tài sản riêng, sau khi báo lại tin tức cho thủ đô, anh đã biết sau này quốc gia sẽ khống chế Phúc Thọ Sơn.
Cho nên trước khi rời đi, anh dọn trống mấy chiếc nhẫn trữ vật để chuyên môn chứa Tạ thần hương.
Đại tướng La cũng biết anh giữ lại một ít, chỉ là không biết anh chứa nhiều như vậy, nên cũng không so đo.
Nói đến Phúc Thọ Sơn, nói đến trùng người và Trần Uy.
Sau khi khu vực an toàn thủ đô tiếp quản Phúc Thọ Sơn, bọn hắn vẫn ở lại trên núi, vẫn luôn làm công việc khai thác khoáng vật, cũng coi như có một nơi để đi.
Bởi vì Trần Uy có thể đặc biệt thân thiết với côn trùng, thủ đô thuận tiện tiến hành giáo dục tư tưởng cho hắn nhiều lần, coi như coi trọng hắn, bên trên càng coi trọng việc đào bới khoáng vật mới bên trong.
Nhưng anh không lại đi đến Phúc Thọ Sơn nữa, nơi đó bây giờ là cấm khu quân sự.
Nương theo lượng lớn Tạ thần hương tồn trữ, Du Hành vượt qua hơn một năm hữu kinh vô hiểm, sống khá giả hơn khoảng thời gian anh trốn khỏi Trầm Vân Hương trước đó.
Nếu thật sự quá mệt mỏi, anh đi đến khu vực an toàn khác nghỉ ngơi, bây giờ chủ yếu anh hoạt động ở địa vực phía nam, bên này rời xa khu vực an toàn thủ đô, giao thông không tiện, các phương diện phát triển đều lạc hậu hơn.
Mỗi ngày vất vả ra ngoài thật ra thu hoạch cũng không nhiều, côn trùng quá nhiều, có tiệm sách sách trong đó đều bị côn trùng gặm hư hết, quả thật đau lòng chết người.
Thời gian năm năm nhiệm vụ trong nháy mắt sắp đến, nói tóm lại, Du Hành cũng không gặp tình huống nào khó giải quyết đến mức không cách nào ứng phó nổi, cho dù bị thương nghiêm trọng, cũng còn một hơi.
Thật ra vừa bắt đầu đến thế giới nhiệm vụ này anh đã lấy được bài tốt, gia cảnh nguyên chủ Lâm Hằng An rất tốt, mới có thể giúp anh chuẩn bị sung túc, vượt qua khó khăn nhất ngay sơ kỳ tận thế nạn sâu bệnh.
Nếu không có gia cảnh nhà họ Lâm ủng hộ, sơ kỳ chắc chắn anh sẽ mệt mỏi sống còn, không có cách nào chuyên tâm tu luyện.
Mà bây giờ [Quy tắc chung kiện thể] của anh đã tu luyện đến tầng cao nhất tầng mười một, cộng thêm thân thể Trùng tộc gia trì, anh hoạt động bên ngoài như cá gặp nước.
Anh cũng biết người nhà họ Lâm rất nhớ mong anh, nhưng bây giờ anh cũng không dám về thủ đô, nguyên nhân rất đơn giản: trên người anh lại xảy ra biến hóa rất rõ ràng.
Thật ra, sự biến hóa này từ lúc anh ở Phúc Thọ Sơn đã bắt đầu rồi.
Lúc ở khu vực an toàn Biên Hải, bởi vì có vài phần tử cực đoan đầu độc, đã bộc phát sự cố trùng hóa quy mô lớn, lúc ấy Du Hành cũng bị trúng chiêu, trong lúc kiểm tra sức khỏe tra ra cái gì đó không đúng, anh phải thả con rối thế thân mới tránh được thí nghiệm nhân thể ở phòng thí nghiệm.
Sau đó anh đi đến Phúc Thọ Sơn, xử lý Mai Như Quân rồi đến các vấn đề khác, khi đó thân thể mới bạo phát ra.
Trong đêm một ngày nào đó, bên ngoài da anh bao trùm một tầng võ cứng, con mắt cũng biến thành màu đỏ, Trần Uy còn ngạc nhiên nói: "Trùng người hoàn mỹ!"
Lúc ấy Du hành đói bụng đến không chịu nổi, vừa lúc có trùng người khác đang nấu thịt trùng, anh nhịn không ăn sạch, thân thể mới tiếp nhận thỏa mãn.
Nhưng quả thật cả người vô cùng bạo ngược, nếu không phải anh có năng lực áp chế mạnh, Trần Uy sớm đã bị anh ăn sạch.
Sau đó Trần Uy mới lấy khoảng vật mới chiết xuất cho anh dùng, hơn nữa còn có Tạ thần hương...!Cứ như thế qua một tháng, đặc thù Trùng tộc trên thân thể mới biến mất, nhưng thân thể của anh cũng xảy ra biến hóa, trở nên cao hơn.
Sau đó anh quan sát gần một năm, xác định thân thể đã ổn định lại, Du hành mới yên tâm.
Lúc ấy ngoại trừ anh trở nên mạnh mẽ cường tráng, lực công kích càng mạnh hơn, có thể ăn thịt trùng, bề ngoài hoàn toàn là bộ dáng của con người.
Anh còn dùng [Mặt nạ thiên biến] lén lút đến khu vực an toàn Biên Hải kiểm tra vào cửa, thông qua được.
Lúc này anh mới dám đến khu vực an toàn thủ đô, may mắn lúc tiến vào khu vực an toàn thủ đô anh cũng thuận lợi thông qua, có thể thấy được thân thể của anh không có vấn đề gì.
Trong một đêm cuối năm tận thế năm thứ năm, vừa lúc anh đến một khu vực an toàn bảo dưỡng, nghỉ ngơi trong một khách sạn.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, anh đột nhiên cảm giác có chút chật chội.
Ôi chao, quá chật rồi, ngay cả tay chân đều không duỗi thẳng ra được, không thoải mái.
Trong mộng Du Hành cho ràng bản thân đang bị chăn cuốn chặt, cho nên mới mơ một cơn ác mộng như vậy, sau khi giãy dụa tỉnh dậy, anh lại phát hiện mình không nhúc nhích được.
"Đừng đập nữa, bệnh tâm thần à!"
Du Hành khó khăn muốn xoay người, kết quả thật đúng là không cách nào nhúc nhích được, bên tai còn nghe tiếng mắng, trái phải đều có.
Anh hiếm khi ngây ngốc ra! Đây là tình huống gì? Hắn khó được phát mộng rồi! Đây là cái gì tình huống? Đập vào mắt là mặt tường, nơi