Edit: Trang Nguyễn
Nói là nhà, nhưng thật ra là ký túc xá đơn vị, sau khi trưởng thành, Mục Hằng tự mình tìm một phần công việc có lượng nhu cầu rất lớn —— công việc xanh hoá.
Đương nhiên rồi, không phải loại công việc kỹ thuật, mà là tưới cây, nhổ cỏ....!Đủ loại công việc lặt vặt cực khổ kia.
Mục Hằng rất thỏa mãn, có ăn có ở, lãnh đạo cũng rất thông cảm, phê duyệt cho cậu nghỉ phép để tranh thủ thời gian đi mua mũ bảo hiểm, đồng nghiệp cũng bằng lòng thay ca cho cậu.
Trở lại ký túc xá đã là chạng vạng tối, căn tin cũng ăn cơm rồi.
Du Hành bưng lấy gà mên đi mua cơm, gặp được tiền bối đồng nghiệp, đều rất nhiệt tình hỏi thăm anh: "Mua được không?"
"Mua được rồi." Du Hành học Mục Hằng cười ngại ngùng: "Cảm ơn các anh các chú đã giúp em/cháu làm việc, ngày mai em/cháu sẽ đi làm, sẽ bổ sung hết công việc ngày nghỉ."
"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Mau đi mua cơm đi, hôm nay có thịt gà đấy, nhanh đi nhanh đi."
Du Hành mua cơm trở về, rồi ngồi cùng bàn với đồng nghiệp quen biết cùng nhau ăn cơm.
"Mua được mũ bảo hiểm rồi, lúc tan làm phải nắm chặc thời gian học tập, tôi nghe con gái tôi nói, vô cùng khó lắm!"
"Ôi con tôi cũng nói khó muốn chết, còn khó hơn kỳ thi đại học nữa kìa!"
Mục Hằng lăn lộn giữa các đồng nghiệp rất cởi mở gần gũi, cậu ấy nhỏ tuổi nhất, mới mười bảy tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ tuổi như thế này, làm được công việc mệt nhọc thế này cũng không có bao nhiêu.
Tất cả mọi người đều lớn hơn cậu ấy, xem cậu ấy như con trong nhà đều rất chăm sóc cậu ấy.
Lúc đầu cậu ấy không đủ tiền, các đồng nghiệp còn nói muốn góp vốn cho cậu ấy mượn, nhưng bị Mục Hằng từ chối.
Đầu năm nay, mỗi nhà đều trôi qua không tốt cho lắm, cậu chỉ cần để dành tiền cho một mình mình, vẫn có thể để dành được thôi.
"Em sẽ học tập chăm chỉ, cảm ơn mọi người."
Cơm nước xong xuôi, Du Hành trở về ký túc xá.
Ký túc xá là tám người một phòng, trong mắt anh đã thấy không tiện rồi.
Trên sách hướng dẫn có nói lúc sử dụng mũ bảo hiểm, nếu như bị bên ngoài tấn công vật lý, hoặc cưỡng chế tháo mũ bảo hiểm, cưỡng chế logout, có khả năng rất lớn gây tổn thương cho đại não.
Bởi vậy đề nghị người sử dụng trước khi dùng phải thật cẩn thận, phải đảm bảo hoàn cảnh chung quanh an toàn.
Ở đây còn có bảy người, trong mắt Du Hành đều là nhân tố không ổn định.
Vì vậy anh tạm thời không có ý định đăng nhập vào, nghĩ trước hết phải nhanh chóng kiếm thêm chút tiền, giải quyết hết vấn đề chỗ ăn, chỗ ở rồi mới tính tiếp.
Muốn trong thời gian ngắn thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt trước mắt và cải thiện tiêu chuẩn cuộc sống, trong lòng Du Hành đã có cách nghĩ đại khái, bởi vì toàn bộ hành tinh bị bão cát tàn sát bừa bãi, bây giờ dụng cụ thông khí vô cùng bình thường, chỉ là mũ cách ly bình thường, giống như vừa rồi ở đại sảnh làm việc, ngay cửa ra vào che một tầng rèm là được.
Loại dụng cụ che đậy này chỉ có tác dụng ngăn cách sơ bộ, nặng nề, đồng thời lúc xốc lên sẽ bị hạt cát bắn tới, khuyết điểm rất rõ ràng.
Rõ ràng vòng phòng hộ tinh cấp cao cấp hơn nó nhiều.
Một vòng phòng hộ tinh cấp hơn hai tỷ điểm lương hỏa, nếu có thể đổi lấy một số vật tư cũng coi như có lợi.
Hoặc chính anh tự giao ra kỹ thuật vòng phòng hộ đơn giản mà anh nghiên cứu ra, như vậy cũng không ít tiền tài, cũng có thể đổi cho anh địa vị nhất định —— trực tiếp nhận được tư cách di dân nhóm đầu tiên thì sao?
Rất nhanh, Du Hành liền loại bỏ phương pháp thứ hai này.
Quốc gia của Mục Hằng, vốn là quốc gia thuộc chế độ Liên Bang, đủ loại chính đảng mọc lên san sát như rừng, cho đến bây giờ hoàn cảnh xã hội bị sụp đổ lớn, mỗi thế lực đều là người tranh ta đoạt đại di dân sáu mươi năm sau.
Những tranh đoạt này đều diễn ra bên ngoài sáng, dường như lần tai nạn này khiến bọn hắn tránh ra tay chân, thế nhưng lúc này không tranh thì đợi đến lúc nào tranh?
Mà ngay cả Mục Hằng thân dưới tầng chót làm công việc xanh hóa cũng biết, khu đại sảnh làm việc bản khu là do thế lực A khống chế, còn khu bên cạnh là do thế lực B khống chế, nghe nói giá bán mũ bảo hiểm bên này rẻ hơn bọn hắn 500 tệ đấy! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đáng tiếc lúc bọn hắn mua sắm bằng CMND đấy, chỉ có thể đến chỗ đăng ký hộ tịch CMND mà mua sắm ở đó.
Nói cách khác, Mục Hằng thật đúng là muốn ngồi xe đến khu bên cạnh mua.
Ở chỗ này, anh có thể lấy vật đổi vật, lấy thứ mà anh muốn có, đương nhiên cũng có thể lấy vàng hoặc tiền làm vật trao đổi.
Chỉ cần đối phương bằng lòng, dạng giao dịch gì cũng có.
Ngày hôm sau khi tan tầm về, Du Hành liền đi đến tiệm internet gần đây, bỏ ra một tệ trả hai tiếng lên mạng.
Anh trước tìm phòng ở, bây giờ giá phòng rất thấp, khoảng cách thời gian di dân chỉ còn lại bốn mươi năm, hầu như không còn người nào mua nhà.
Anh nhìn trúng một phòng không tệ có một phòng ngủ một phòng khách, chỉ cần mười vạn tệ.
Sau đó anh mới lên chợ đêm bắt đầu treo vật cần bán, hơn nữa bên trên còn đăng video tự mình quay.
Chất lượng hình ảnh video quá bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng hiệu quả vòng phòng hộ, bên ngoài bão cát bay múa điên cuồng, hoàn toàn trái ngược với bên trong bình chỉ có đường kính bốn mét bình tĩnh như nước, hiệu quả thị giác vô cùng kinh diễm.
Anh không chút khách khí treo giá 1000 vạn tệ, chỉ sau năm phút, không ngừng có người liên hệ với anh.
Anh không để ý đến những kẻ trả giá, nghi vấn...!cuối cùng nhìn một người trực tiếp hẹn thời gian địa điểm giao dịch với anh, hai người hẹn giao dịch công việc, sau đó anh đem hàng hóa đến.
Thời gian hẹn là ba tiếng sau, ngay ở công viên đã sớm hoang phế bên ngoài tiệm internet này.
Du Hành rời khỏi tiệm internet, ở trong nhà vệ sinh công cộng trong công viên lấy ra con rối thế thân mang theo vòng phòng hộ tinh cấp, còn bản thân anh dùng mặt nạ thiên biến thay đổi khuôn mặt và quần áo trên người, lại đi đến tiệm Internet đi mua ba tiếng.
Trong lúc chờ