Edit: Trang Nguyễn
Sau ba ngày huấn luyện khẩn cấp, Du Hành bọn hắn một lần nữa lên đường.
So sánh rừng rậm cấp một và cấp hai, độ khó: số lượng và hình thể dã thú đều tăng lên, cũng bắt đầu xuất hiện khá nhiều thực vật có tính công kích và độc tính.
Du Hành một lần nữa cảm ơn kinh nghiệm năm đó mình sinh tồn trong rừng rậm, điều này giúp anh thành thạo trong cuộc thi tạm thời này, nếu thật muốn nói chỗ không tốt thì...!đó chính là trạng thái trước mắt của anh là linh hồn, không cách nào tu luyện được [Quy tắc chung kiện thể], mặc dù sẽ đổ máu bị thương có dùng thuốc gien cũng không có hiệu quả, nói tóm lại, thể năng của anh không đạt đến trình độ làm anh thỏa mãn.
Du Hành sợ hãi cả kinh, vội vàng bình tĩnh lại đồng thời kiểm tra một phen, lúc này anh mới phát hiện trừ hai nhẫn trữ vật anh mang theo bên người, hệ thống trao đổi điện tử và nhẫn trữ vật Cách lý khác anh đặt trong hệ thống toàn bộ đều không thấy nữa.
Cũng không biết lúc nào biến mất! Những ngày này anh không dùng hệ thống trao đổi điện tử, cho nên đến hôm nay anh mới phát hiện ra, anh nghĩ, rất có thể biến mất cùng lúc với RT9009, dù sao nó là vật dẫn của hệ thống truyền bá trí thức thế giới này, nó không thấy, tự nhiên hệ thống linh kiện liên quan cũng không còn.
Anh kiểm tra hai chiếc nhẫn trữ vật trên người, may mắn bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật này đều là vật tư thường dùng kể cả đồ ăn, dược phẩm, còn có [Bách Khoa toàn thư toàn bộ về thực vật] cùng với [Bách khoa toàn thư toàn bộ về động vật] anh vừa mua ở nhiệm vụ trước, anh có chút đau lòng về chiếc nhẫn chứa [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên], quyển đó có giá trị hai mươi mấy tỷ điểm lương hỏa đấy.
Không đúng, bây giờ là lúc đau lòng cho điểm lương hỏa sao?!
Du Hành gõ gõ đầu của mình, ở thế giới nhiệm vụ trước làm trùng khổng lồ phát triển tứ chi quá lâu, đến giờ vẫn còn ảnh hưởng anh, những năm này ngẫu nhiên sẽ toát ra ý nghĩ kỳ quái, nói ví dụ như lúc trước anh được max điểm kỳ thi, phản ứng đầu tiên của anh chính là "Tôi muốn nói cho những người khác biết nha!" Ước gì cả thế giới đều biết chuyện này, cảm giác hưng phấn như thế khiến anh giờ nhớ lại vẫn còn thấy dọa người.
Côn trùng lộ hết cảm xúc ra ngoài không phải nói cũng không tốt, thế nhưng "Người" còn sống tùy tâm sở dục, đơn giản như vậy cũng không ổn.
Hơn nữa quá khác với tính cách của anh, anh cũng không dám nhớ lại hình ảnh lúc trước mình chạy qua vài con phố không ngừng kêu chít chít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần nữa đè suy nghĩ sứt chỉ kia xuống, Du Hành kiểm kê xong tài sản trước mắt, trong nhẫn đồ ăn và dược phẩm thật chất cũng không có nhiều, chỉ là một ít đồ vật anh theo thường lệ mua ở bờ sông nhận nhiệm vụ như: dịch cải tiến gien, dịch tu bổ gien, thuốc trị nội ngoại thương, rồi còn các loại Tích Cốc đan, cùng các loại thuốc trị thương khác.
Vốn đi vào thế giới nhiệm vụ xem tình hình rồi mua thêm, chỉ là nhiệm vụ ở thế giới này được đánh giá không gặp nguy hiểm nằm trong top 10, anh cũng không mua thêm.
Trước đó trong trò chơi gặp sự cố không may, có người tập kích thí sinh, anh mới mua thêm vũ khí và thuốc men, lúc ấy thí sinh còn không bị thương đổ máu, anh không thiếu tiền nên cũng mua thuốc.
Bây giờ nhìn lại, thật đúng là đánh bậy đánh bạ.
Bây giờ chỉ còn lại hai chiếc nhẫn trữ vật, Du Hành cẩn thận kiểm kê, anh định sau này dùng tiết kiệm một chút.
Các thí sinh khác không biết phiền não của Du Hành, trong nhiều ngày ở chung, trong lòng bọn hắn có kính sợ và hâm mộ đối với thí sinh dường như vạn năng cái gì cũng biết này, anh bị thương ít nhất.
Thân thủ anh tốt nhất, dường như anh nắm rõ những động thực vật nguy hiểm kia trong rừng rậm như lòng bàn tay, có thể mang theo bọn hắn lẩn tránh phong hiểm, thậm chí săn bắn một ít dã thú làm thức ăn.
Bọn hắn cũng coi như bác học, nhưng lại học không được trình độ tùy cơ ứng biến như vậy.
"Cậu làm sao nghĩ ra được vậy?" Trần Đình Đình vừa sưởi ấm vừa hỏi Du Hành: "Cậu mà không nhắc đến, căn bản tôi cũng không thể nghĩ đây là rắn hủ lịch, tôi rõ ràng đã thấy qua nó trong sách." Chỉ là vừa nhìn thấy, chết sống cũng không nhớ ra nổi.
"Trí nhớ của tôi không tệ." Du Hành chỉ có thể nói như vậy.
"Thực hâm mộ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Lúc này bọn hắn đang qua đêm một chỗ trên sườn núi, mười mấy người, trong hoàn cảnh như vậy, thật muốn ngủ một giấc ngon lành cũng rất khó, mọi người dứt khoát dựa vào đống lửa trò chuyện cùng nhau, nội dung câu chuyện cũng chỉ về Minh phu nhân và cuộc thi.
"Chính phủ chúng ta sao còn chưa đến cứu chúng ta? Chẳng lẽ bọn hắn còn không phát giác có gì không ổn sao?"
"Không có khả năng đâu, sắp một tháng rồi đấy! Cho dù chính phủ không phát hiện ra được, người trong nhà chúng ta nhất định có thể phát hiện không đúng, tôi đã một tháng không đăng xuất rồi..."
Nhắc đến người trong nhà, tâm tình các thí sinh đều nặng nề.
Trần Đình Đình cúi đầu một lúc, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Du Hành: "Mục Hằng, sao không nghe cậu nhắc đến người nhà cậu??" Thoạt nhìn bộ dáng Mục Hằng luôn rất bình tĩnh, chẳng lẽ gia thế rất tốt, có lòng tin người trong nhà sẽ đến cứu cậu ấy sao?
"Tôi là cô nhi." Trần Đình Đình trợn to mắt, rất nhanh cô vội vàng thu lại bộ dạng thất thố của mình: "Thật có lỗi."
"Không sao."
"Khục, thế cậu mệt không?"
"Không mệt." Du Hành nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu mệt thì đi ngủ đi, đêm nay không cần cậu gác đêm."
Ban đêm rừng rậm yên tĩnh lại vừa nguy hiểm, bọn hắn vẫn luôn nghe tiếng sói tru, may mắn thanh âm không hướng đến gần bọn hắn, nói cách khác không cần phải chạy trốn trong đêm.
Bên trong trò chơi Toàn tức, các thí sinh trong nước tức giận bất mãn, thì bên ngoài tất cả thế lực bang Minh quốc vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mở một hội nghị bí mật.
"...!Trải qua kiểm tra đối chiếu thực tế, trong trò chơi tổng cộng có sáu trăm triệu dân nước ta, chiếm 60% tổng số lượng nhân khẩu quốc gia, đến giữa trưa 12h ngày hôm qua, tổng cộng có 5000 vạn thân thể con người được xác nhận não tử vong."
"Tỉ lệ tử vong quá cao!"
"Trước mắt không cách nào dọ thám biết được bên trong trò chơi xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào liên lạc với đầu não." Người nghiên cứu khoa học bộ văn hóa và truyền thừa trầm giọng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra nhân viên kỹ thuật trong quá trình sửa chữa, não bị tổn thương nghiêm trọng, trước mắt đã tạm dừng tất cả công tác sửa chữa rồi."
"Chúng ta cần đưa ra quyết định, cứ tiếp tục như vậy, quốc gia chúng ta sẽ bị hủy!" Trước di dân, dựa vào kỹ thuật, dựa vào tài nguyên! Sau di dân, ưu thế nhân khẩu sẽ càng ngày càng rõ rệt, tất cả việc xây dựng trùng kiến