Edit: Trang Nguyễn
Sau khi Du Hành chết trong thế giới nhiệm vụ, chỉ cảm thấy ý thức trống trải trong chớp mắt, sau đó lại rõ ràng, anh cảm thấy thân thể lay động, bên tai là tiếng người ầm ĩ, thật chật chội!
Anh mở to mắt xem xét, bốn phía đều là người, thân thể chen lấn không thở nổi, đây là trực tiếp đưa đến thế giới nhiệm vụ luôn sao?! Anh khó khăn rút đầu ra khỏi đám người, thật sự rất nhiều người! Anh cảm giác mình bị chen chúc như bên trong đồ hộp, kiễng chân ngẩng đầu lên, khó khăn nhìn chung quanh một lần, thân thể dường như đang ở trong nơi nào đó di động, dường như là trên xe lửa? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Chào mừng đến với tàu điện ngầm Hòa Châu, lần này đoàn tàu chạy đến Cát Minh."
"Welcome to take the Hezhou subway, the train bound for Jiming."
Bên tai vang lên âm thanh thông báo bằng tiếng quan thoại tiêu chuẩn và ngoại ngữ, tàu điện ngầm chạy theo lộ tuyến, thế nhưng thân thể này quá thấp bé rồi! Chen chúc trong đám người, bộ mặt bị đè xuông không biết là mông đàn ông hay đàn bà, hoặc khuỷu tay hay phần lưng! Trong chóp mũi là hỗn hợp kỳ quái mùi hương nước hoa lẫn mùi mồ hôi cùng hơi lạnh chỉ có trong tàu xe mới có.
Ông trời ơi!
Du Hành thật lâu không cảm nhận loại cảm giác bất đắc dĩ này, ngay cả thân thể mình cũng không thể khống chế được, chỉ có thể ngã tới ngã lui theo đám người, tốt nhất đành phải một tay bảo vệ đầu, một tay bảo vệ mặt của mình.
Tâm tình rất kém cỏi, dù Du Hành gọi cô là chị, cô cũng hiểu trên đời này, chỉ cần là đàn ông đều không có ai tốt! Vì vậy tức giận nói: "Mười phút nữa!"
Lâu như vậy?
Du Hành đập mạnh vài cái lên đôi chân đứng trên mặt đất đã có chút đau nhức, không có cách nào, anh cố gắng ổn định thân thể, ý định tiếp thu ký ức của cổ thân thể này.
Trong bất hạnh cũng có may mắn, anh có thể tiếp thu ký ức của cỗ thân thể này, nói cách khác thật đúng là hai mắt anh đen thui luôn rồi.
Cỗ thân thể này tên là Chu Hằng Tinh, mới mười ba tuổi.
Trạm Cát Minh kế tiếp chính là trạm đầu tiên, trước kia đều là cha mẹ của cậu đưa đón cậu đi học, nhưng từ nửa năm trước khi Cát Minh mở trạm xe lửa, liên thông các trạm xe lửa khác, cậu bé đã bắt đầu tự mình đi học.
(Editor: lại có "Hằng"^^)
Thành phố trẻ xây dựng tàu điện ngầm này dọc theo đường chính, cũng không phải khắp nơi đều thông có tàu điện ngầm, tuy nói mới xây dựng trạm Cát Minh, nhưng trước không thấy thôn sau không thấy khách sạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, nói như vậy chỉ là cách nói khoa trương, chỉ là chung quanh Cát Minh không có kết cấu với các trạm xe lửa khác mà thôi, tình huống thực tế thì khu vực kia phát triển rất phồn hoa đấy, mở trạm xe lửa cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trạm xe lửa cách Cát Minh gần nhất chính là Hòa Châu, cũng phải chạy mất mười lăm phút.
Nghe nói giữa hai nơi này đã quy hoạch hai trạm xe lửa, có thể đoán được trong tương lai con đường dưới mặt đất sẽ câu thông bốn phía cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
Nhưng lúc này, nguyên thân Chu Hằng Tinh chen chúc trong tàu điện ngầm đến trường, thân thể nhỏ bé thật sự cũng bị chen lấn nghẹt thở.
Trong ký ức nguyên thân, không có bất kỳ thông tin gì về tận thế, cũng có thể hoàn cảnh sinh hoạt của nguyên thân khá đơn giản, ký ức vô cùng đơn điệu.
Nhưng cho dù thế nào, anh cũng không muốn ngây người ở chỗ này, quả thật chèn chết người! Anh bắt đầu chen lấn đi về hướng cửa tàu, định xuống tàu trước.
Anh đã lật qua lật lại ký ức trong đầu Chu Hằng Tinh mất lần, vẽ ra ba con đường rời khỏi, gần đây có cửa ra vào là từ lối B đi ra ngoài.
Mặc dù lối A cách trường học gần nhất, nhưng anh vẫn quyết định rời khỏi trước từ lối B.
Chỉ ngắn ngủi mười phút tàu vững vàng dừng lại, âm thanh quảng bá từ từ vang lên.
"Các vị hành khách tôn kính, vì bảo trì hoàn cảnh sự hài lòng vui vẻ, xin đừng vứt thức ăn thừa bên trong đoàn tàu, vứt bỏ đồ đạc lung tung, xin các vị hành khách cần nhường chỗ ngồi, cảm ơn ngài phối hợp."
"Đoàn tàu sắp đến trạm Cát Minh.
Cửa tàu bên trái sẽ mở ra, xin cẩn thận khe hở giữa đoàn tàu và sân ga, trước xuống sau đó hẳn lên."
Du Hành trước chen đi ra ngoài, cảm giác đầu đều muốn kẹt vào bên trong.
Bên ngoài trạm Cát Minh cũng có rất nhiều người đứng xếp hàng, anh tìm đúng phương hướng chen đi ra ngoài, vì thời gian đang rất gấp, ngay cả thang máy anh cũng không đi, trực tiếp leo cầu thang bộ.
Bước nhanh chạy lên cầu thang, không khí ấm áp bên ngoài đập vào mặt, khiến cả người anh đổ đầy mồ hôi.
t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Bên ngoài người đến người đi, bày quầy bán hàng, sạp hàng nối tiếp nhau không dứt, cửa hàng bữa sáng ven đường cũng tràn ngập hương thơm, học sinh đạp xe đạp lướt qua nhanh chóng, ven đường có bà lão đem theo giỏ rau, mặc áo sơ mi hao ngắn.
Lúc vào siêu thị mua sắm, Du Hành nghĩ đứa trẻ nhỏ như vậy, thật sự muốn làm gì cũng bất tiện.
Đặc biệt thân thể Chu Hằng Tinh quá nhỏ yếu, đã mười ba tuổi còn không phát triển, gầy teo nho nhỏ, chỉ mới cao có một mét năm.
Trong lớp còn thấp hơn một vài cô bé, bởi vì tính cách cậu bé hướng nội, còn bị học bá lớp bắt nạt.
Du Hành để lại tiền mua vé xe, còn lại đều tiêu hết, đổi thành một ít đồ ăn cất vào trong nhẫn trữ vật.
Kế tiếp phải đi đâu đây? Cũng chỉ đành về nhà.
Anh không đón tàu điện ngầm nữa, gọi xe trở về nhà, thẳng đến khi đến cổng nhà họ Chu, tâm tình căng cứng của anh rốt cuộc được giảm bớt một chút.
Sau khi về đến nhà không lâu, anh liền nhận được điện thoại bàn từ cha mẹ, thậm chí mẹ Chu còn đuổi về nhà.
Ở tuổi này phải kiêng dè nhiều thứ lắm.
Trừ không đủ năng lực kinh tế, còn phải đối mặt với sự phê bình của trường học và cha mẹ, Du hành cũng chỉ đành kiếm cớ thân thể không thoải mái nên tạm thời về nhà.
"Con nên gọi