Edit: Trang Nguyễn
"Boom! Đó là Boom!"
"Vù vù——" một chiếc máy bay bay qua đầu bọn hắn, liên tục ném xuống hai quả boom.
"Chạy mau!"
Du Hành giẫm mạnh chân ga, lốp xe đè nát chướng ngại vật trên phế tích, gào thét xông về phía trước, sau lưng sóng nhiệt ngập trời khiến cát đá bay loạn, còn nện vào trên trần xe.
"Trời ạ, Boom! Tại sao có thể có Boom!" mẹ Chu nắm chặt ghế ổn định thân hình, quay đầu nhìn thoáng qua đã bị dọa đến hồn phi phách tán, đơn giản sau lưng hai chiếc xe tránh trễ, bạo tạc nổ tung trong ngọn lửa thứ hai, sóng nhiệt kinh người.
Rất nhanh Du Hành đã thấy lưới cao thế từ phía xa xa, lúc anh đến gần xem xét, thì ra đã có người sống sót đến sớm hơn mẹ con anh, dù sao ở trong tầng hai bệnh viện Phụ Chúc, muốn ra ngoại thành phải tốn nhiều thời gian hơn, mặt khác các trạm cứu hộ bên ngoài bệnh viện đã sớm hành động rồi.
"Thả chúng tôi đi ra ngoài!"
"Chồng dì họ của tôi là phó cục trưởng sảnh xx, tôi không phải người không có hậu trường, các người suy nghĩ cho kỹ, mau mở cửa, bằng không..."
"Mọi người chúng ta cùng tông thẳng ra ngoài!"
Đến gần, Du Hành thấy ở đây rất ồn ào, xe đậu lộn xộn, người sống sót đứng trên trần xe chửi bới người bên ngoài, anh lại nhìn ra bên ngoài, cahc1 mười mét một người ở cương vị giữ cửa bất vi sở động.
Xe quá nhiều quá hỗn tạp, chặn ngang chặn dọc trên đường, đường bị ngăn cản anh không vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài.
"Thế nào anh bạn? Bên ngoài nói gì?"
Du Hành tìm một người đàn ông vừa nhảy xuống xe hỏi thăm, anh đưa đối phương một điếu thuốc, đối phương nhận điếu thuốc đưa lên miệng, mu bàn tay là một mảnh hạt mụn hồng, lúc nhận điếu thuốc tay hắn còn đang run run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cám ơn anh bạn.
Đám khốn nạn kia, không nói nhảm một câu, hỏi có đưa đồ ăn hay không cũng không trả lời, hỏi có ra được cửa không cũng không đáp, giận điên người!"
"Lưới điện cao thế này, các anh em có chủ ý gì không?"
"Đều nói muốn tông thẳng qua đó, nhưng không ai dám động." Người đàn ông hút mạnh một hơi thuốc, dường như tỉnh táo lại: "Nếu thật sự tông thẳng đến, phải chấp nhận bị điện giật chết nên không ai bằng lòng làm." Dù có lớn tiếng trách móc, chửi bới thế nào thì người kia cũng không dám đụng, thầm nghĩ kích động người khác làm, nhưng người khác cũng không phải người ngu.
Du Hành hiểu rõ chuyện ở đây, liền nói cảm ơn, sau đó dặn dò mẹ Chu vài câu, rồi chui vào phương hướng điện cao thế.
Cách lưới điện nhìn thấy người giữ cửa mặt không biểu tình đứng bên ngoài, xa xa máy bay ầm ầm bay đến, những người kia cũng xem như không thấy.
Anh cẩn thận xem hình dáng lưới điện cao thế, cảm thấy có chút suy nghĩ, khoảng cách này có thể giật từ đầu đến chân một người, chứ đừng nói chi chui vào đi qua.
Anh hơi sầu, lưới điện cao thế này xây cũng cao, hai tầng lầu.
Cách tốt nhất có thể làm cho người giữ cửa tắt công tắc mạch điện, mở cửa ra, nhưng nhìn biểu hiện của người giữ cửa, cái này rất khó.
Lưới điện cao thế đơn giản thô bạo, lại khiến vô số người chùn bước.
Du Hành trở lại trong xe, mẹ Chu an ủi anh: "Đừng vội, ba ông thợ đánh giày còn chống lại được một Gia Cát Lượng, nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi."
"Vâng."
Đúng lúc này, một quả Boom rơi vào cách đó không xa, nổ mạnh ầm ầm khiến mọi người thét lên, ở phía trước nhất có người đàn ông đứng trên xe vẫy tay lớn tiếng hô: "Đây là đang bức tử chúng ta mà, thời điểm Lục Quân tranh cử ông ta không nói như vậy, ông ta lừa chúng ta!"
Lục Quân? Du Hành nghĩ nghĩ, người này hình như là lãnh tụ quốc gia cao nhất của thế giới nhiệm vụ này, năm nay đảm nhiệm chức vụ là năm thứ hai?
Bên ngoài bị kích động bắt đầu...!ồn ào phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chịu khổ ở chỗ này, hắn lại làm như không thấy!"
"Hắn không xứng với phiếu bầu lúc trước của tôi, sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã bầu cho người khác rồi!"
"Đúng vậy, máu lạnh vô tình! Còn cho phi cơ đến oanh tạc chúng ta!"
Càng nghe, Du Hành càng nhíu mày, anh xuống xe lần nữa, chỉ nhìn người đàn ông kích động nhất kia từ trần xe nhảy lên phía trước, cảm xúc kích động.
Bởi vì dịch bệnh mặt hắn hầu như hủy hết dung nhan, nhìn không ra một khối thịt lành lặn nào, chỉ có thể từ cặp mắt che kín tơ máu lóe ra một đường nhìn ra sự điên cuồng cùng kích động của hắn.
"Hôm nay cho dù tôi có chết cũng phải liều vì mọi người mở ra một con đường, nếu mọi người còn sống đi ra ngoài, nhất định phải trả thù thay tôi!"
"Được!"
"Trả thù!"
Hắn lại nhìn người giữ cửa phía trước, gầm lên, chửi bới tên đó, hắn dừng lại, lại nhìn thấy người giữ cửa khác dùng tay ra hiệu với hắn, đã cắt điện!
Đừng sợ, xông lên!
Xe cấp tốc tiến lên, mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đám người sống sót khác đều được thắp lên lòng nhiệt khí, ồn ào kêu gào: "Xông lên đi!!"
Cách xa, Du Hành không nhìn thấy rõ luồng nhiệt khí này, theo tiếng hét chói tai là tiếng nổ mạnh mang theo luồng khí hủy diệt khủng bố, chỉ thấy lưới điện cao thế bao lấy xe, giữa ban ngày cũng lóe sáng chói mắt.
Sau đó là tiếng nổ mạnh chấn động.
"Oanh —— "
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối bên trong, lưới điện cao thế kia đã bị đụng, bị nổ ra một hố to.
Ngay khi người đàn ông kia bị tử thần lôi điện bọc lấy bản thân, hắn cũng không kịp phản ứng: "Không phải nói đã cắt điện rồi sao?"
Không ai có thể trả lời vấn đề này của hắn.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, người sống sót khác hét ầm lên: "Đi mau đi mau!"
Chiếc xe phía trước lái quá chậm, còn bị chiếc xe phía sau đụng ngã lăn, lưới điện mở ra lưới to giờ như cầu độc mộc, mỗi người đều tranh nhau chui vào, chen lấn đi vào trong.
Mảnh vỡ của chiếc xe nổ tung bị vô số chiếc xe nghiền áp vùi sâu vào đất bùn, không còn thấy tung tích.
"A Tinh sao lại nổ rồi? Máy bay ném boom lên lưới điện hả con?" Vẻ mặt mẹ Chu kinh hỉ và chờ mong.
Du Hành ngồi xuống khởi động xe, vừa lắc đầu: "Không phải, có người...!lái xe tông thẳng qua."
Mẹ Chu trừng to hai mắt.
Xe xóc nảy lấy tư thế lao ra lưới điện cao thế, lúc Du Hành chạy qua lỗ hở, Du Hành còn quay đầu nhìn người giữ cữa – một người cũng không còn thấy, anh hé miệng trầm mặc.
Rốt cuộc rời khỏi thành phố Lệ, Du Hành cũng không định đi đến nơi khác, trên người bọn họ còn chưa diệt trừ uế khí, đi đến nơi khác rất dễ lây bệnh cho người khác.
Lúc chạy trên quốc lộ, anh còn đang suy nghĩ, trước đến thành phố bên cạnh nghe ngóng tình huống, rốt cuộc vì sao thành phố Lệ bị phong bế toàn diện, còn bị máy bay ném boom?
Quả thực mới nghe lần đầu.
Kết quả lúc tiến vào thành phố bên cạnh, anh liền phát hiện ở đây không một bóng người, anh cạy mở khóa một siêu thị gia đình, quẹt tay trên quầy kiểm tra, một tầng tro bụi, đã đóng cửa mấy ngày.
Trước kia lúc còn có thể lên mạng, nhìn thấy rất