Edit: Trang Nguyễn
Du Hành thuận lợi xuống lầu lên xe, mẹ Chu đã gọi điện cho chị họ xong: "Đã đã nói xong hết rồi, ai, thật ngại khi làm phiền dì họ của con, đáng tiếc bây giờ chúng ta cũng không có tiền." Chi phiếu và thẻ CMND đều ở trong nhà thành phố Lệ, nghe nói trong đêm động đất chỗ đó đã sụp, bây giờ bọn họ thật sự là người không có một xu dính túi.
Du Hành đánh tay lái, từ từ chạy xe ra khỏi ra ga, quẹo vào đường cái, lúc nhìn thấy một siêu thị lớn anh dừng xe lại: "Con đi mua ít đồ đạc." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mẹ Chu, anh nở nụ cười: "Mẹ, có phải mẹ đã quên ba tháng trước con nhận được số tiền nhuận bút, con luôn mang theo trong ngươi." Thật ra vì để phòng ngừa vạn nhất, trong nhẫn trữ vật cũng có một số tiền mặt.
"Lão Chu à, nếu ông còn sống, có thể hưởng phúc của con trai rồi." Hai vợ chồng bọn họ không muốn động đến tiền của con trai, định để con trai để dành dùng mua nhà kết hôn cho sau này, ai có thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay...
Tốc độ Du Hành rất nhanh, chia ra hai lần mang vật tư lên xe, thuận tiện lén lút cất một phần vào nhẫn trữ vật, còn lại đều nhét trong xe.
"Được rồi, lại đi trạm xăng mua chút xăng là mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết."
"Đi thôi!"
Xe của bọn họ hòa vào dòng xe cộ, như một giọt nước rơi vào biển khơi.
"Mẹ, gọi thêm một cú điện thoại, hẹn thời gian với cô Tiền, khoảng ba tiếng sau có thể đi ngang qua đại học Nhã Thảo, dặn cô ấy canh thời gian đi ra, con giao đồ của viện trưởng Tiền lưu lại cho cô ấy."
"Được."
Sau ba tiếng sau, Du Hành đã đến cổng ra vào đại học Nhã Thảo, lúc này xe ở trường học khá đông, đặc biệt loạn, anh đứng trên trần xe mới có thể khiến Tiền Vi Vi nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến.
Cô nhìn vào trong xe: "Cha tôi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Viện trưởng Tiền không muốn đi, đây là đồ đạc ông ấy để lại cho cô." Du Hành giao chiếc túi cho Tiền Vi Vi, trên túi có dùng viết không phai mực viết số điện thoại của Tiền Vi Vi.
"Điện thoại ông ấy không gọi được, sao thành phố Lệ mất liên lạc? Bây giờ lại muốn chuyển đi nữa, thế cha tôi thì sao?" Tiền Vi Vi gấp muốn chết: "Sao đầu óc ông ấy cứ luôn như vậy, luôn miệng nói trách nhiệm, người chết rồi còn nói trách nhiệm gì nữa!" Thoạt nhìn cô vừa vội vừa tức.
Du Hành hỏi: "Cô đi như thế nào?" Đại học Nhã Thảo cũng nằm trong phạm vi di dời.
Tiền Vi Vi lau nước mắt: "Trường học có xe trường học, sẽ đưa chúng tôi đến Đại học Giao Thông phía tây, tôi ngồi cùng các bạn cùng lớp.
Cám ơn anh, ngài Chu." Cô khom người chín mươi độ với Du Hành, nhìn đồ đạc trên xe của bọn họ, cô biết bọn họ tự rời đi, còn nói: "Trên đường hai người chú ý an toàn, nếu như có thể, đi càng xa càng tốt."
Cô nhìn bốn phía chung quanh, tiến sát đến nhỏ giọng nói: "Tôi có người bạn cùng phòng, có chú ở phòng xx, cô ấy nói chuyện lần này có chút lớn, tốt nhất tránh xa một chút, an toàn hơn!"
"Cảm ơn." Du Hành lại nói mẹ Chu lấy một chiếc túi ra, đây là lúc trên xe anh dặn mẹ Chu chuẩn bị sẵn, bên trong ngoại trừ đồ ăn còn có một vạn tiền mặt.
Anh giao chiếc túi cho Tiền Vi Vi nói: "Bên trong có một ít thức ăn và một ít tiền, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để viện trưởng Tiền lo lắng."
"Cảm ơn, hẹn gặp lại."
Tiền Vi Vi đeo túi lên lưng rồi chạy vào trong trường học, Du Hành bọn họ tiếp tục lái xe về hướng Bắc.
"Hắc khí tiến vào thành x rồi!"
"Ôi thứ này giống chúng ta trước kia như đúc, đều là hạt mụn bong bóng..."
Anh lái xe, mẹ Chu dùng điện thoại xem tin tức mới nhất, trên mạng bây giờ tin tức kéo đến ùn ùn không dứt, bỏ qua một bên những lời trấn an lòng người của chính phủ, các cưu dân nơi khác đã upload ảnh chụp, hắc khí lượn lờ đặc biệt kinh hãi.
Mẹ Chu kinh hồn táng đảm: "Hắc khí kia quá dọa người, trước kia còn không như thế này!"
Du Hành dành chút thời gian xem mấy lần, cách màn hình, hắc khí vẫn cho người ta một loại cảm giác khủng bố, bị đè nén...!lại nhìn sang tấm ảnh thứ hai, đó là một bãi gì đó bao bọc bởi quần áo, còn có thể nhìn thấy giày.
Có người nói đây là người, bị những cư dân mạng khác chửi cho một trận, nói đây gieo rắc lời đồn gây mất trật tự xã hội.
"Nếu là người thật, vậy mày còn dám đứng đó chụp ảnh à, chắc chắn cũng biến thành thứ thế này rồi ha ha ha."
"Nếu không, chúng ta không đi đến nhà dì họ con, đi thẳng đến phương Bắc luôn không?" mẹ Chu hơi lo lắng.
Anh lắc đầu: "Mẹ, muốn nhanh đến phương Bắc, trước cũng phải nghỉ ngơi một chút, vị trí nhà dì họ bên kia cũng không tệ."
Lúc này mẹ Chu kiên trì nói: "Nghe mẹ đi con, lát nữa con mệt để mẹ lái, hai chúng ta thay phiên lái xe rồi nghỉ ngơi là được."
"Thân thể của mẹ có thể ư?"
"Được!"
"Vậy được rồi." Sau khi gặp lại anh đã kiểm tra thân thể mẹ Chu, bà có chút suy yếu, nổi đau để tang chồng và tang con thiếu chút nữa khiến bà sụp đổ.
Cũng may đều đã qua đi, bây giờ dưới sự uy hiếp của hắc khí gần ngay trước mắt, bà vừa mềm mại dẻo dai kiên cường hẳn lên.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa với con trai, mẹ Chu liền gọi điện thoại.
"Thật sự ngại quá chị à...!Nếu không nhà chị cũng thu dọn, đi càng xa càng an toàn hơn...!Đúng rồi, hẹn gặp lại." Sau khi cúp điện thoại, bà cau mày nói: "Dì họ con nói mẹ chồng của dì bị bệnh, xin nghỉ mấy ngày nay, ở trong bệnh viện đều không dám đi đâu."
"Đừng lo lắng, vị trí nhà dì họ rất tốt, tạm thời không có uy hiếp gì."
"Mẹ biết rõ." Chỉ là nghe đến sinh lão bệnh tử, trong lòng khó tránh khỏi thương tâm, sau đó lại nghĩ đến ông chồng của mình...!Đừng suy nghĩ! Bà lắc đầu, chồng mất rồi, đổi lại là bà che mua chắn gió cho con trai mới được, nói cách khác ông ấy sẽ không yên lòng đâu.
Cách thời gian tuyên bố tin tức rút lui đã qua năm tiếng đồng hồ, lúc này Du Hành đã đi lên, nhắm thẳng hướng Bắc mà đi.
Tốc độ của bọn họ cũng xem như rất nhanh, trên đường không ngừng bổ sung xăng, tốc độ không rớt lại.
Thật ra người sống sót thành phố Lệ