Edit: Trang Nguyễn
Trời sáng trong, Du Hành liền nghĩ đến vấn đề nhà ở, nhà cũ nhất định không thể ở được nữa, nếu muốn tu sửa sợ ngày mưa cũng không làm tốt được, hơn nữa, dù cho có chuẩn bị tốt cũng chỉ có một tầng lầu một trệt, chẳng bằng một lần nữa tìm nhà, loại nhà có thể xách đồ vào ở thẳng luôn đấy.
Ngay từ đầu ý định của anh chính là dứt khoát dọn nhà, dọn đến phương Bắc nơi có địa thế cao, lại đến nơi đó mua nhà, nói như thế mặc kệ mưa xuống thế nào, trừ phi thật sự nước dâng đến chân.
Bọn họ có thể trong thời gian ngắn lù lù bất động rồi.
Bây giờ anh không thiếu tiền, một tháng này anh cũng không rảnh rối, thiết kế một phần mềm giao tiếp xã hội mà thế giới này không có, anh bán được 2000 vạn, dễ dàng mua một căn nhà.
Cái gì cũng không trọng yếu bằng thân thể khỏe mạnh của anh và mẹ Trương, bọn họ cần một nơi che gió chắn mua, có thể an tâm điều dưỡng thân thể, dù sao trong nhà khách dù làm cái gì hay nấu gì, đều vô cùng bất tiện.
Bây giờ tận thế còn chưa đến, dù sao cũng phải trôi qua thời gian tốt trước mắt này.
Nhưng sau khi nhắc đến vấn đề này với mẹ Chu, bà lão có chút không muốn, vừa hỏi vì sao, bà lão lộ ra vẻ khổ sở, không chịu nói.
Trong đêm cùng ngày hôm đó, Du Hành đã nhìn thấy mẹ Trương ngồi dưới đất, ngẩn người với bài vị của cha Trương đặt trên đầu giường.
Lúc ấy anh có chút không yên lòng về biểu hiện ban ngày của mẹ Trương, nên mới đẩy cửa phòng ngủ mẹ Trương xem bà lão ngủ thế nào, tuổi tác bà lớn rồi, trong đêm càng phải thăm chừng nhiều hơn.
"Lão Trương à, ông ở chỗ này, tôi ở đâu cũng không muốn đi."
Du Hành ngồi ở ngoài cửa cùng mẹ Trương, thật lâu sau mới mơ hồ nghe mẹ Trương nhẹ nhàng nói ra những lời này, lại một lát sau lại nghe mẹ Trương nói: "Ba năm sắp đến rồi, ông muốn cái gì nhớ báo mộng cho tôi, tôi gửi qua cho ông."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản xứ có truyền thống ba năm cúng tế người thân đã qua đời, Du Hành nghe mẹ Trương nói ba năm mới nhớ ra, anh có chút hiểu khúc mắc trong lòng mẹ Trương, còn chưa làm giỗ cúng tế ba năm cho chồng, đây chính là chuyện lớn hàng đầu! Cách cúng tế ba năm còn hơn ba tháng, mẹ Trương không chịu đi là bình thường.
Có lẽ cũng có không nỡ để chồng mình cơ khổ, không nơi nương tựa.
Biết rõ mấu chốt chuyện này, ngày hôm sau Du Hành nhắc đến chuyện dời phần mộ cha Trương: "Con sợ trận mưa này cứ tiếp tục kéo dài, khu mộ viên Nam Sơn cũng sẽ ngập chìm, không bằng dời phần mộ của cha đi."
Mẹ Trương ngơ ngác: "Dời đi? Còn có thể dời đi đâu?"
"Trước đó không phải con nói muốn dọn nhà sao? Chúng ta đem đến phương Bắc đi, địa thế bên kia cao, lại mua một phần mộ địa tốt trên núi, chẳng phải là được rồi sao?"
"Không nên không nên." Mẹ Trương liên tục khoát tay: "Cha con không đi, cha con không đi đâu, đây là nhà chúng ta, là gốc rễ của chúng ta, chắc chắn ông ấy không muốn đi.
Nam Sơn cao như vậy, chắc chắn sẽ không bị ngập chìm đâu!"
Du Hành lại khuyên vài câu, thấy mẹ Trương thật sự không muốn, anh cũng không miễn cưỡng nữa.
t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Nhiệm vụ chính tuyến của thế giới này chính là phụng dưỡng mà Trương, làm sao để phụng dưỡng trong lòng anh cũng có chút ý kiến, đầu tiên không thể bạc đãi về mặt vật chất, tiếp theo cũng phải lo lắng đến vấn đề tinh thần.
Nếu anh cường ngạnh dời phần mộ, đưa mẹ Trương đi cũng không phải không làm được, thế nhưng như vậy mẹ Trương sẽ khó chịu, như vậy sẽ đi ngược lại ý nguyện ban đầu của anh hy vọng đưa mẹ Trương rời xa nguy hiểm trôi qua những ngày tháng tốt lành.
"Vậy trước cứ ở đây!" Cuối cùng Du Hành quyết định vẫn ở quê hương nguyên thân, đợi đến lúc nước dâng lên không thể nào ở nổi, mẹ Trương không đi cũng không được, đến lúc đó cảm xúc chống cự sẽ yếu đi một chút.
Mặc dù nhiều thêm một phần nguy hiểm không biết, đến lúc đó muốn rút lui cũng phiền toái, nhưng ít nhất bây giờ, nguyện vọng của mẹ Trương muốn làm bạn bên canh chồng, anh có thể giúp bà thực hiện.
Tạm thời không đi, cũng không thể ngủ mãi ở nhà khách, anh định tạm thời mua một phòng nhỏ.
Nơi này là huyện thành nhỏ mười tám tuyến, trừ một vài khu vực tốt, chung quanh trường học, trung tâm chợ...!thật ra giá nhà đều không mắc.
Trước kia Trương Hằng Phúc nhìn trúng khu nhà ở có hơi đắt, ở mấy khu vực khác, năm ngàn đã mua được một mét vuông.
Du Hành bỏ ra hai ngày đi ra ngoài xem nhà, anh nhìn trúng chính là tòa cao ốc, vậy cần có thang máy, sau này nhìn trúng một chung cư đơn giản, vừa lúc bên trong có một căn phòng trên tầng cao anh nhìn rúng còn chưa bán được, ngay ở tầng mười ba, sau khi mua về còn xây thêm một ban công lộ thiên, nhưng mỗi mét vuông cần 3800, rồi đủ loại chi phí thượng vàng hạ cám, không đến chín mươi vạn là có thể mua được rồi.
Anh nhìn kỹ căn phòng, thiết bị lắp đặt đều rất đơn giản, thoạt nhìn cũng thuận mắt, cũng không có mùi, ống nước mạch điện đều tốt, có thể vào ở ngay, nên anh lập tức thanh toán tiền đặt cọc, hai ngày sau nhận được chứng nhận bất động sản.
Lúc mẹ Trương được Du Hành dẫn đến nhà mới, cả người đều ngây ngẩn!
"Cái này, đây là nhà mới của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, mẹ qua đây, đi vào thang máy."
Đợi đến khi tiến vào nhà, đôi mắt mẹ Trương đều mở to, nhìn ở đâu cũng không thấy đủ, sờ cũng không đủ: "Nhà này...!hết bao nhiêu tiền vậy con!"
"Trước đó con trúng số giải độc đắc, muốn cho mẹ một bất ngờ." Đây là cái cớ Du Hành đã sớm nghĩ kỹ, mấy năm trước trong nhà có một người thân trúng vé số hơn hai mươi vạn, ăn tiền lãi sống qua ngày, khiến nhiều người hâm mộ.
Mẹ Trương kinh hãi: "Con mua bao nhiêu?! Không nên trầm mê xổ số! Cha con nói, đây không phải chính đạo!"
"Mẹ, lúc ấy con áp lực lớn, liền thử mua một chút, mẹ yên tâm đi, sau này không mua nữa."
"Được, được, được phải nghe lời cha con...!đánh bạc không tốt đâu, chúng ta phải làm việc đến nơi đến chốn, con xem chú họ của con, đam mê mua xổ số đến giờ bị phế đi rồi..."
Đợi nói xong những lời này, mẹ Trương lại nghĩ đến một sự kiện: "Không phải năm mới khi Tiểu Trí về nhà, nói không mua nhà ở quê sao? Con mua ở chỗ này,