Nghe được những tin tức này thì Lam Linh không khỏi cảm thấy may mắn, lúc đầu nàng cũng không thích Thiên Anh bởi vì hắn quá mức tàn nhẫn, nhưng xét đến cuộc sống của hắn, nàng lại thông cảm rất nhiều, thấy hắn đáng thương nhiều hơn đáng sợ.Nhưng giờ nghe được những tin tức này, nàng cảm thấy Thiên Anh vẫn là một người rất tốt, không có giống đám hình người nhưng tâm lý là súc sinh ở ngoài kia.Đám ngoài kia quả thực mất hết nhân tính rồi, bọn hắn đến cả người cũng ăn thì không biết cái gì bọn hắn không ăn nữa.
Cháo thịt người, thịt người nướng, thịt người rang, thịt người luộc.
Con người mà bọn hắn làm giống con vịt, chế thành đủ loại món ăn.Lam Linh tưởng tượng chính mình bị đám kia bắt lại, sau khi bị hãm hiếp nhận đủ tra tấn thể xác lẫn tinh thần xong thì lại biến thành thức ăn liền cảm thấy không rét mà run, theo bản năng nàng ngồi lại gần hơn với Thiên Anh để cảm thấy đỡ sợ.Thiên Anh rất hiểu lòng người, nhìn thấy Lam Linh như vậy thì an ủi nói:“Đó là bọn hắn, không phải tôi, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.”Lam Linh rất thật thà, cô nàng nói:“Ừ, tôi biết anh không phải như vậy nhưng mà xem xong nhìn tin kia tôi có chút sợ.
Đúng là sống trong thế giới này không có thực lực không được.”Thiên Anh nhẹ gật đầu nói:“Ừ, trước kia những cô gái như cô có pháp luật bảo vệ thì còn tốt, chứ giờ những cô gái như cô chỉ có thể thành đồ chơi cho kẻ khác thôi.
Bọn họ chơi chán rồi sẽ ăn thịt các cô.
Nhưng mà trách sao được, con người mà.”Lam Linh nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa.
Tiếp đó mọi người vẫn nghe tin tức thế giới trong ngày, Lam Linh mới đầu là còn ngồi cách xa với Thiên Anh nhưng càng ngày thì cô nàng càng ngồi lại gần, tới cuối cùng là ngồi sát lại luôn.Thiên Anh đối với cô gái có phần nhát gan này cũng không có bài xích, hắn lúc này đã xem Lam Linh như một chiến hữu đối đãi.
Nên khi Lam Linh sợ thì hắn an ủi, động viên cô nàng.
Để cho nàng ta cảm nhận được có một người bạn luôn ở bên cạnh.— QUẢNG CÁO —Lam Linh cũng tương tự, từ lúc đầu cảm thấy Thiên Anh là người xấu nên hơi chán ghét, nhưng sau nhờ có lòng đồng cảm thì cảm thấy hắn có phần đáng thương.
Nhưng giờ so sánh hắn với những kẻ người kia thì nàng cảm thấy hắn thật tốt.Mà con người là thứ sinh vật tình cảm, trái tim ấm áp tự nhiên trong đầu cũng sinh ra mối liên hệ vi diệu, tuy trước đây không thân cũng chẳng quen nhưng lúc này hai người lại giống như bạn bè lâu năm, cũng do tâm lý này mà Lam Linh ôm lấy Thiên Anh ngủ mà chẳng có chút e ngại nào.Về phần Thiên Anh nhìn thấy Lam Linh như vậy thì cũng chỉ ôm nàng ngủ, mà không làm cái gì cả.
Thực ra không phải Lam Linh không đẹp, Thiên Anh lúc trước nói vui vậy thôi chứ Lam Linh nhìn rất đẹp, nét đẹp của cô gái hiện đại.Nhưng mà vào lúc mạng sống treo lơ lửng, Thiên Anh cũng chẳng có tâm tư đâu mà nghĩ tới mấy chuyện tình ái.Với một điều quan trọng là giữa hai người tình cảm chưa tới trình độ kia, Thiên Anh cũng không phải trai bao, không phải gặp ai xinh xinh hắn cũng quan hệ, quan hệ kiểu đó rất vô vị, ngày trước Thiên Anh ở độ tuổi đôi mươi cũng có thời gian như vậy, nhưng sau đó hắn cảm thấy chán.Càng lớn người ta tiếp xúc càng nhiều, suy nghĩ càng khác, không có giống hồi trẻ bồng bột như vậy, lớn rồi tính tình nó cũng theo đó mà trầm lại.
Chuyện quan hệ nam nữ cũng thế, nó không còn đơn giản là một loại giải trí xác thịt nữa, nó phải có tình cảm xen vào, nếu không có tình cảm thì cứ lấy búp bê tình dục quan hệ cho thoải mái.Theo kinh nghiệm của Thiên Anh thì có thể khái quát thế này, độ tưới dưới mười tám, khi đó chưa tiếp xúc nhiều với thân thể nữ nhân, cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, nên vào thời điểm này loại nào cũng ăn, miễn đừng có tệ hại quá là được.Sau vài năm khi đã quen với thân thể của con gái thì người ta bắt đầu sinh ra tâm lý kén chọn, nữ nhân phải xinh đẹp, nuột nà, khéo hiểu lòng người, biết cách chiều chuộng thì mới thích.
Như vậy mới có hứng quan hệ.Nhưng rồi loại này cũng chỉ được vài năm, sau vài năm sẽ cảm thấy chán, bởi vì nó cũng giống một loại món ăn ven đường thôi.
Ăn nhiều cảm thấy không còn hứng thú, bặt