“Không, không cần.
” Nhậm Noãn Noãn nhìn Tần Kha nói.
Tần Kha: “Không cần? Tự mình làm những chuyện gì sao lại không dám nhận chứ?”Nhậm Noãn Noãn: “Tôi xin cô.
”Ngữ khí của Nhậm Noãn Noãn nhẹ hơn, mà mẹ của cô ta không hề biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Noãn, làm sao vậy? Cô ta là đang uy hiếp con ư? Không phải sợ, chúng ta có thể báo cảnh sát, không cần sợ cô ta.
”Mẹ của Nhậm Noãn Noãn tức giận bừng bừng nhìn Tần Kha: “Cô đừng nghĩ có thể uy hiếp được chúng tôi, chúng tôi không sợ cái gì cả, đợi chút nữa sẽ báo cảnh sát, cô sẽ không có kết quả tốt đâu!”Tần Kha: “Vậy à? Nhậm Noãn Noãn, cô cũng muốn tôi báo cảnh sát?”Mẹ của Nhậm Noãn Noãn: “Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát.
”Nhậm Noãn Noãn đập một cái làm điện thoại trên tay của mẹ cô ta rơi xuống đất.
Mẹ của Nhậm Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc nhìn đứa con gái của mình: “Tiểu Noãn, con đang làm cái gì vậy?”Nhậm Noãn Noãn: “Mẹ, mẹ không biết cái gì thì đừng ở đây nói những lời đó nữa.
Mẹ sẽ hại chết con đó.
”Tần Kha nhìn một màn trước mắt này, trong lòng chỉ muốn cười.
Cô ta vẫn là người con rất có hiếu.
Khi mẹ cô ta bảo vệ cô ta cũng không nói cô ta không hiểu gì cả, khi bà ta một lòng sợ hãi đến bệnh viện cũng không hề nói cô ta cái gì cũng không hiểu, bây giờ ngược lại, nói bà ta sẽ hại chết cô ta.
Tần Kha nhìn về phía mẹ của Nhậm Noãn Noãn: “Dì à, dì cảm thấy giết người có phạm pháp không?”Mẹ của Nhậm Noãn Noãn không hề do dự: “Đương nhiên là phạm pháp, chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra người đã hại tiểu Noãn, cho hắn ta bị bắt vào tù.
”Tần Kha: “Vậy sao? Vậy nếu như là con gái bà giết người thì sao?”“Không thể nào!” Mẹ của Nhậm Noãn Noãn nói: “Con của tôi tôi có thể hiểu, tiểu Noãn đến con gà còn không dám giết, nó làm sao có thể sẽ giết người, cô đừng ăn nói lung tung, đồ thần kinh!”Tần Kha: “Bà có hiểu con gái của mình không? Bà biết cô ta là người như thế nào không?”Người phụ nữ trung niên: “Đương nhiên là tôi hiểu, nó là do tôi sinh ra, sao tôi lại có thể không hiểu nó được.
”Tần Kha: “Con người luôn tự cho mình là đúng, không dám giết con gà không có nghĩa không dám giết người.
”Người phụ nữ trung niên: “Cô có ý gì?”Tần Kha: “Ý tôi là, con gái của bà nói không sai, bà cái gì cũng không biết.
”Nhậm Noãn Noãn hét lên: “Cô đã đủ chưa? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”Tần Kha yên lặng nhìn cô ta: “Tôi muốn làm cái gì, cô rất rõ không phải ư? Nói cho tôi những người kia đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ nói ra tất cả những thứ cô muốn che giấu.
”Nhậm Noãn Noãn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Cô ta không thể nói ra, nếu không cô ta không có kết quả tốt đẹp.
Bức tường bệnh viện đều là màu trắng, có người cảm thấy đây là trắng tinh, cũng có người cảm thấy đây là trắng bệch.
Bốn mặt đều là bức tường trắng, thậm chí còn mang theo tiếng vang.
Tần Kha: “Mẹ của cô luôn cảm thấy cô là đứa con gái ngoan, vẫn còn là đứa bé được bà ẵm trên tay đang uống sữa bình, nhưng mà cô đã trưởng thành rồi, trở thành người phức tạp mà bà ấy cũng không hiểu nữa.
”“Từ tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp ba, trường học của cô vẫn luôn ở gần nhà, bố mẹ cô rất yêu cô nhưng mà cũng trói buộc cô, họ nói với cô cái này không được làm, cái kia không được làm, cô phải làm một đứa con ngoan, tất cả đồ đạc của cô đều là bố mẹ mua cho cô.
” Tần Kha cảm thán: “Họ thực sự rất yêu cô, nhưng mà họ mua đồ cho cô đều không phải là đồ cô thích, dù sao đây cũng là thẩm mỹ của thế hệ trước, không hề giống với những bạn đồng trang lứa bên cạnh cô, thế là khi cô quyết định thi đại học phải chọn xa một chút, cô muốn sống cuộc sống tự do, không muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của bố mẹ.
”Rõ ràng sắc mặt trắng bệch, toàn thân nhếch nhác nhưng mà đứng ở đó lại mang đến một khí chất mạnh mẽ, làm người khác không dám cắt ngang lời của cô.
Tần Kha: “Rất nhanh, cô đã lên đại học, cô có được tự do, không có ai hạn chế cô, cô cũng phạm rất nhiều sai lầm không đáng có.
”“Mỗi tháng họ cho cô tiền sinh hoạt không tính là ít, nhưng mà đối với cô mà nói chỗ đó hoàn toàn không đủ, cuộc sống muôn màu muôn vẻ đâu đâu cũng cần tiền, cô muốn đồ mỹ phẩm cao cấp hơn, nhiều quần áo đẹp hơn, một vài cái túi xách có thể để mọi người phải trầm trồ, tất cả chỉ dựa vào một chút sinh hoạt phí đó hoàn toàn không đủ.
”“Cho nên cô nhắm vào Liêu Nguyên Thậm, Liêu Nguyên Thậm là một người có thích thể diện, thường xuyên tặng cho bạn bè một số đồ cao cấp, mọi người nghĩ rằng anh ta là một phú nhị đại, cô cũng tưởng như vậy, nếu như có một phú nhị đại là bạn trai, vậy thì bản thân không có tiền mua đồ thì có thể để bạn trai mua cho là được rồi.
”“Nhưng mà cô không nghĩ đến là Liêu Nguyên Thậm căn bản không được tính là phú nhị đại.
”Mẹ của Nhậm Noãn Noãn tức giận mắng: “Cô câm miệng! Cô ở đây bịa chuyện linh tinh, con gái tôi không thể nào làm những chuyện như vậy, nó từ nhỏ đã rất tiết kiệm, ngay đến cả tiền chúng tôi cho nó mỗi tháng đều tiết kiệm để mua quà cho chúng tôi, tôi ở đây nghe cô nói láo.
”Tần Kha: “Tiết kiệm? Số tiền đó có thể không phải tiết