Là người từ nhỏ nghe truyện ma lớn lên, tuy nhiên sau lưng bạn có người, dưới gầm giường của bạn có người nghe thì cực kỳ khuôn sáo, nhưng cô vẫn bị làm cho sợ hãi, bởi vì những thứ này thật sự rất đáng sợ, không giống với những nữ quỷ tóc dài, mặt mày gớm ghiếc, đây là một loại cảm giác nghi kị khủng khiếp.Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, cho nên cô đơn giản là không muốn nghĩ nữa.Tần Kế cầm chặt con dao lạnh giọng: “Tao không cần biết mày là thứ gì, mau cút ra cho tao, nếu không dao của tao sẽ chém xuống đấy!”Nếu bên trong là người, trên người cô có dao và còn có vũ khí phòng thân của hệ thống, cô sẽ không sợ, còn nếu bên trong là ma...Cô trước đây cũng bị chết cháy rồi, nói thực ra, hiện tại cô cũng có thể tính là ma, cho nên cô cũng không sợ!Cô tự cổ vũ bản thân.Tần Kha bước về trước lấy hết dũng khí trực tiếp lật drap giường ra.Cô đối mặt với đối mặt với đôi mắt kinh ngạc, trốn dưới gầm giường là một thằng bé con lấm lem.Thằng bé nhìn cô lộ ra nụ cười quái dị.Tần Kha: Trò đùa ngu ngốc gì đây!Cô lập tức lôi thằng bé từ trong ra.Thằng bé hình như không ngờ rằng cô to gan đến thế, đứng ngẩn ra trên sàn nhà, mà trên tay nó vẫn cầm hộp bi thủy tinh.Tần Kha nhớ lại cảm giác tiếp xúc trên tay, là ấm nóng, cực kỳ xác định đây là người.Vậy tại sao lại có đứa trẻ con trốn dưới gầm giường của cô đây?Sau khi cô từ bệnh viện về, cô đã tìm hiểu trải thảm cả căn phòng một lần rồi, lúc ấy chắc chắn là không có người, vậy đứa trẻ kỳ lại này chỉ có thể đã chui vào trong nhà trong lúc cô đi ra ngoài mua đồ.Cô đã nói là cái cửa này không đáng tin chút nào!Thằng bé khoảng chừng bảy tám tuổi, tóc tai rối bù, quần áo có bẩn thỉu, cơ thể gầy gò, trên tay có vài vết sẹo, nhưng nhìn lại rất dữ dằn.Tần Kha: “Nhóc là ai? Tại sao trốn dưới gầm giường của tôi?”Thằng bé gân cổ lên: “Tại sao tôi phải nói với chị.”Tần Kha: “Nhóc không nói cho tôi à? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đi.”Thằng bé khinh bỉ cười cười: “Chị tưởng tôi ngu à? Tôi là trẻ con, cảnh sát lại không bắt trẻ con, kể cả chị báo cảnh sát, cảnh sát bọn họ cũng sẽ không bắt tôi đi, có giỏi thì chị đi báo cảnh sát đi, tôi mới không sợ đâu.”Tần Kha: “Tôi sẽ nói với bố mẹ nhóc.”Thằng bé: “Nói thì nói, chị cũng chả ra làm sao, là tự chị không đóng chặt cửa phòng, tôi chỉ là hiếu kỳ mới vào chơi chút, thế có làm sao?”Tần Kha tức đến phì cười: “Làm sao? Không biết là không thể tự tiện vào nhà người khác à? Nhóc có hiểu phép lịch sự không? Không được dạy dỗ.”Câu nói của Tần Kha hình như chọc vào nỗi đau của thằng bé: “Chị mới không được dạy dỗ, chị là con đĩ! giống với người đàn bà bên cạnh đều làm đĩ!Vừa nói thằng bé đập mạnh cái hộp trên tay xuống nền nhà, bi thủy tinh lăn đi khắp nơi, nó lớn tiếng gào lên còn nhìn Tần Kha đầy khiêu khích.Nhìn đống lộn xộn trên sàn nhà, Tần Kha cuộn tròn nắm đấm lại.Thằng bé: “Chị làm hỏng đồ của tôi, còn không nhặt lên cho tôi, tôi sẽ nói với tất cả mọi người chị bắt nạt trẻ con.”Vừa nói thằng bé tiếp tục kêu gào, tiếng gào đã thu hút hàng xóm kế bên gõ cửa.“Làm sao thế, bên trong giết lợn à? Dạy con cũng phải cần có khái niệm thời gian chứ, ồn chết đi được!”Tần Kha mở cửa nói mấy câu xin lỗi, tiếp đến cố lấy dây thừng trong đống đồ lúc nãy vừa mua từ cửa hàng tiện lợi về, trực tiếp trói đứa bé và bịt mồm nó lại.Tần Kha “Đối với đứa bé hư, trực giác của tôi là phải đánh mới là chính xác.”Thằng bé căn bản là không biết sợ vẫn trợn mắt trừng cô, đến lúc Tần Kha cầm con dao lên.Đối với đứa bé tiến hành đe dọa một hồi, Tần Kha thả nó ra, lúc đi thằng bé lăn lê bò toài mà đi, tin rằng sau này thằng bé cũng không dám đến gần chỗ này nữa.Sau khi đuổi thằng bé đi, Tần Kha đóng cửa lại lần nữa, nhưng lần này cô lấy giá mắc áo trong tủ quần áo làm một cái khóa đơn giản và dọn một ít đồ chặn trước cửa ra vào.Sau khi làm xong hết tất cả, Tần Kha cảm thấy càng đói hơn, cô trải qua hết chuyện kinh hoàng này đến chuyện kinh hoàng kia, cô cho rằng đến bây giờ không có gì có thể dọa được cô nữa rồi, hơn nữa không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cô ăn cơm rồi.Nước ở trong này không uống được, cô bèn lấy hai chai nước suối đun sôi, pha một thùng mì ăn liền.
Khí nóng của mì ăn liền bốc khói lên mặt cô, ăn được hơn nửa bát mì, đôi tay lạnh cóng, run rẩy do căng thẳng của cô mới được hồi phục bình thường.Cho đến lúc này, Tần Kha mới có cảm thấy chân chính là còn sống.Sau khi ăn xong, đặt cái bát không lên trên bàn làm việc, Tần Kha nằm xuống giường.Mới mở màn mà nguy cơ trùng trùng.Một tội phạm bắt cóc vẫn chưa bắt được, một căn phòng mà bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào được, vẫn còn một xác chết không biết giấu ở chỗ nào, Tần Kha tưởng rằng bản thân ở trong trạng thái này thì sẽ không ngủ được, nhưng cô nằm trên giường không bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ rồi.Từ camera giám sát của bệnh viện, kết luận là Tần Kha đi ra một mình, Triệu Lâm Uyên để Tạ Du về Cục trước, tự mình đến địa chỉ của Tần Kha.Quả nhiên đúng với dự đoán, Tần Kha đã về đến nhà.Triệu Lâm Uyên cau mày nhìn Tần Kha xách hai túi đồ to từ cửa hàng tiện lợi đi về nhà, với khuôn mặt không đồng tình.
Cô có biết mình đang ở trong tình thế rất nguy hiểm hay không? Là một người bị hại, hiện giờ hung thủ vẫn chưa bắt được, mà cô từ trong bệnh viện trốn ra ngoài, thật là liều lĩnh, lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.Tần Kha biết mình đang trong tình cảnh nguy hiểm không? Cô đương nhiên biết.Cho nên sau khi tỉnh ngủ, cô bắt đầu tìm kiếm manh mối của xác chết trong nước.Cô mở vòi nước, để cho nó chảy liên tục, sau khoảng nửa tiếng, dưới nước lại bồng bềnh xuất hiện những thứ đồ làm cho người ta rùng mình.Lần này không chỉ là tóc mà còn có một nửa ngón tay út.Trong phòng không có dụng cụ chuyên môn, Tần Kha chỉ đành tìm đôi đũa đến gắp nó lên.Rất ngắn chỉ khoảng trên dưới 5cm, bị nước ngâm nhợt nhạt, nhưng màu sơn móng tay đỏ vẫn rất bắt mắt.Ngón tay tương đối nhỏ nhắn,