Loại chuyện thẩm vấn này phải giao cho người chuyên nghiệp.Tần Kha hỏi cả nửa ngày cũng không hỏi ra người mà Khúc Phi Bạch thực sự muốn giết là ai, nhưng Triệu Lâm Uyên đi vào phòng thẩm vấn không bao lâu, Khúc Phi Bạch đã hoàn toàn rõ ràng.Mà Tần Kha cũng gặp được bố của Khúc Phi Bạch ở cục cảnh sát.Đây là một ông cụ ăn mặc rất lịch lãm, nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc tai chải chuốt, nhưng từng sợi tóc bạc len lỏi giữa những sợi tóc đen vẫn rất nổi bật, hốc mắt lõm sâu, nếp nhăn trên mặt lặng lẽ kể lại những năm tháng tang thương.Tần Kha nhìn ra tay của ông cụ rất thô ráp, bên trên đầy những vết chai, ông cụ thường xuyên nắm vạt áo của mình.Sau khi nghe thấy con trai giết người, ánh mắt của ông cụ thất thần như hai đồng xu cứng đờ rơi xuống sàn nhà bẩn thỉu.Khúc Quang Lượng run run môi: “Nó nói là tôi hại nó à? Đúng, là tôi hại nó.”Ông cụ nhìn ra bên ngoài, hôm đó con trai đón ông cụ vào thành phố hưởng phúc cũng giống như hôm nay, là một ngày mưa.Nhưng hôm đó là mưa xuân, mưa nhỏ, mọi người đều vui vẻ, mà không phải mưa to như hôm nay, lạnh đến đáy lòng.Khúc Quang Lượng là một công nhân bình thường, thường thường tìm những công việc kiếm sống qua ngày, có đôi khi không có việc thì ngây ngốc ở nhà, đầu óc của ông cụ cũng xem như nhanh nhẹn, dần dần cũng tích cóp được chút tiền, buôn bán một chút.Buôn bán thật sự rất nhỏ, chỉ có thể cho người một nhà ăn no mặc ấm, du lịch sắm sửa đồ đắt tiền thì cũng không dám mơ.Ông cụ có ba người con, hai người con đầu đều là con gái, nhỏ nhất là con trai, tuy rằng con trai là người nhỏ nhất nhưng lại có tiền đồ nhất nhà.
Từ nhỏ thành tích học tập đã tốt, sau khi tốt nghiệp thì vào làm tại một công ty lớn hai năm, sau đó quay về công tác ở cơ quan nhà nước của thị trấn.Đối với người trong thôn mà nói, có thể vào nhà nước thì chính là tương lai rộng mở, huống chi con trai nhà ông cụ Khúc thực sự có năng lực, không đến mấy năm đã lên lãnh đạo rồi.Công tác của con trai tốt, Khúc Quang Lượng ở trong thôn cũng càng tốt hơn, mọi người đều cho ông cụ mặt mũi.Việc buôn bán của Khúc Quang Lượng ngày càng tốt, nhưng có một ngày con trai quay về nói ông cụ không cần làm nữa, cứ ở nhà yên tâm dưỡng lão là được rồi, để cho người khác biết bố của ông ta ngày ngày ở bên ngoài vất vả làm việc, người khác sẽ nghĩ ông ta thế nào chứ.Khúc Quang Lượng không thể nói lại được con trai nên đành ở nhà trồng rau nuôi gà vịt, sau đó, mẹ của đám trẻ qua đời.
Lại qua hai năm, con trai đưa ông cụ vào ở trong thành phố.Ông ta vốn không ngờ tới, vốn tưởng rằng là do con trai và con dâu ly hôn, nên muốn có người giúp ông ta chăm sóc con cái, bây giờ mà thuê bảo mẫu ở ngoài thì tốn rất nhiều tiền, vẫn là để ông cụ trông cháu đi.Mẫn Mẫn rất ngoan rất hiểu chuyện, bình thường đều ở đến trường đi học, cũng không cần ông cụ phải lo lắng nhiều.
Khúc Quang Lượng phát hiện bản thân mình nhàn rỗi đến khó chịu, nên con trai bảo ông cụ đi dạo công viên nhiều hơn, giết thời gian với mấy bác trai bác gái ngoài công viên.Cũng là ở đó, Khúc Quang Lượng quen biết Vương Nhàn.Vương Nhàn là một quả phụ, khi còn trẻ chồng đã chết, bản thân còn phải nuôi một thằng con ngốc nghếch, nhưng bà là một người phụ nữ tốt, thường xuyên quan tâm anh ta, còn thường xuyên làm đồ ăn cho anh ta ăn.
Qua lại thường xuyên nên hai người cặp với nhau.Vương Hạo hỏi: “Khi ông và Vương Nhàn hẹn hò, ông có biết bà ta là gái mại dâm không?”Khúc Quang Lương run run môi: “Tôi biết, nhưng cô ấy là một người phụ nữ tốt, cô ấy thật lòng với tôi, tôi cũng thật lòng với cô ấy.”Vương Hạo: “Chuyện ông và Vương Nhàn ở bên nhau con trai ông biết khi nào?”Khúc Quang Lượng: “Khoảng tháng mười thì nó biết.”Khúc Quang Lượng như thể có lý do khó nói nên lời: “Nó, A Bạch nó rất tức giận, hôm đó đã đổi sô pha luôn.”Vương Hạo nghi ngờ: “Sô pha? Cái này thì có liên quan gì đến sô pha chứ?”Gương mặt già nua của Khúc Phi Bạch đỏ bừng lên không nói ra lời.Ngu Triết từ bên ngoài đi vào, chạm vào Vương Hạo một cái, nói cho anh ta biết có camera, bảo anh ta sau đó đi xem camera, để một ông cụ nói ra những chuyện đó sợ rằng ông cụ sẽ không thể nào nói ra được.Ngu Triết: “Khúc tiên sinh, con của công bây giờ bị tình nghi liên quan đến ba vụ án sát hại ba người phụ nữ, bây giờ tôi cần phải đối chiếu thẩm tra một vài tình huống với ông một chút.”Khúc Quang Lượng đột nhiên nắm lấy tay Ngu Triết: “Đồng chí cảnh sát, A Bạch nhà tôi là một đứa trẻ ngoan, nó giết người chỉ là nhất thời hồ đồ, nó vì tôi nên mới giết người, đều là tôi hại nó, cậu bắt tôi đi, thả nó ra được không?”“Bây giờ tôi quỳ xuống xin cậu, cầu xin cậu, thả con trai tôi ra đi, nó là một đứa trẻ tốt, nó bây giờ vẫn còn trẻ, sau này làm sao bây giờ chứ?”“Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu.”Ông cụ quỳ gối dưới sàn nhà, gào khóc.Ngu Triết và Vương Hạo phải mất một lúc, mới ổn định lại cảm xúc của Khúc Quang Lượng một chút, từ trong miệng ông cụ hỏi ra được chuyện mà mình biết.Vương Hạo xem lại toàn bộ video vụ án một lần nữa, rồi nói: “Cho nên Khúc Phi Bạch là từ camera phát hiện bố mình đưa một người phụ nữ trung niên bán hoa về, quan hệ trên sô pha trong nhà nên giận tím mặt, bắt bố bà người phụ nữ kia cắt đứt quan hệ, nhưng Khúc Quang Lượng từ chối, vì thế ông ta mới muốn giết chết Vương Nhàn kia.”“Nhưng Khúc Phi Bạch cảm thấy cứ vậy mà trực tiếp giết Vương Nhàn thì sẽ khiến cảnh sát ngay lập tức điều tra đến ông ta, vì thế ông ta mới ra tay hại chết mấy người nữa.”Ngu Triết gật gật đầu: “Đại khái