3 giờ, cũng đã ngủ được ba mươi phút rồi. Đông Yết nhấc chiếc chăn chưa kịp ấm khỏi người, lười biếng bước xuống giường. Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mọi người thường dành thời gian cho các hoạt động giải trí, thư giãn. Nhưng trong từ điển của cậu không có từ "ngày nghỉ", đơn giản vì công việc không cho phép. Đông Yết là một nhà báo thuộc chuyên mục thời sự. Cậu luôn phải đi đến những nơi nguy hiểm, đôi khi là thu thập thông tin, đôi khi là đột kích cùng cảnh sát. Nhưng những phi vụ đấy chỉ hợp tác được khi có chỉ thị của cấp trên hoặc yêu cầu của bên cảnh sát, bình thường cậu vẫn phải tự săn tin như những nhà báo khác. Hiện nay cánh nhà báo có khá nhiều thành phần viết không thành có, có thành không, số khác thì chỉ copy bài của những trang báo mạng rồi chỉnh sửa. Nhưng đó cũng đã là giới hạn rồi, Đông Yết không có định kiến về những việc đó, không khuyến khích cũng chẳng phê phán. Dù có muốn hay không thì cậu cũng đâu thể làm những việc đó mà phải bận tâm, toà soạn của cậu, Normal Days, khá nghiêm khắc và luôn yêu cầu nhân viên phải "thể hiện toàn bộ tài năng". Cậu pha một cốc cà phê. Cậu không nghiện cà phê nhưng thức uống này thường giúp người ta bình tĩnh hơn đôi chút. Hơn nữa Đông Yết cũng không muốn bị cơn buồn ngủ làm phiền khi lái xe. Cậu uống chậm rãi cốc cà phê, rồi nhanh chóng rời khỏi căn hộ. Vì chủ