Toà án Wizengamot bỗng chốc chìm vào yên tĩnh.
Các phù thủy im lặng nhìn cụ Dumbledore chậm rãi bước vào.
Vị phù thủy thông thái không đi một mình, mà bên cạnh còn có một lão phù thủy tóc bạc với đôi mắt xanh lam sáng tỏ, cũng cực kỳ sắc bén và uy nghiêm.
"Cảm ơn anh Percy Weasley đã thông báo đúng lúc.
Ta thật mừng bởi anh ấy là một chàng trai rất có trách nhiệm." Cụ Dumbledore mỉm cười và hướng về phía bục thẩm phán trên cao rồi cúi chào một cách lịch sự.
"Ta cho rằng ta vẫn là một thành viên của Ủy ban Pháp luật Wizengamot, Dolores thân mến."
"Tôi...! Đúng thế." Umbridge đứng thẳng người, cái eo thô kệch phập phồng lên xuống.
Mụ nói với giọng vừa bực bội vừa bối rối: "Có lẽ tôi đã quên thông báo cho cụ, cụ Dumbledore."
Cụ Dumbledore và Grindelwald đi tới bên cạnh Harry, chàng trai trẻ bèn ngước lên nhìn họ.
Nhìn thấy họ còn sống khỏe mạnh trong hiện thực khiến y có cảm giác như thời gian và không gian bị xáo trộn, như thể giờ họ vẫn chỉ đang thảo luận về điểm yếu của Voldemort ở trong quán Đầu Heo.
Ngay sau đó Harry nhớ đến cái chết của Snape, trái tim y như rơi xuống vực thẳm, nỗi đau đớn vô hạn tức khắc bủa vây lấy y.
Bàn tay Grindelwald đặt lên vai Harry như trấn an.
Sợi xích sắt đang chặn lối đi của chàng trai trẻ ngân lên dữ tợn, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên ngoan ngoãn trước dao động phép thuật của vị phù thủy già.
Harry biết vì sao Umbridge lại thấy bối rối.
Cụ Dumbledore sống lại sau khi y trở về từ năm thứ sáu, nghĩa là thời gian trong thực tế có thể chưa đến một ngày đêm.
Rõ ràng là những bằng chứng của Umbridge đã được chuẩn bị từ trước, ký ức rằng cụ Dumbledore còn sống đương nhiên là bị bóp méo sau khi mụ đã thu thập xong chứng cứ.
Mụ hắng giọng, cố gắng giữ sự bình tĩnh và nghiêm túc: "Cụ tới tham gia phán quyết sao, cụ Dumbledore? Vậy thì tiếc quá, chúng tôi đã tuyên án đối với Harry Potter..."
"Xin bỏ qua cho sự bất lịch sự của ta." Cụ Dumbledore cắt ngang lời của Umbridge bằng giọng hiền hòa: "Các vị đã tiến hành biểu quyết chưa?"
Umbridge trợn trừng mắt ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nghĩ đến việc giải thích: "Tội ác của Potter là một sự thật đã được xác định, không cần phải biểu quyết."
"Lần này ta tới đây, chỉ bởi muốn nói với mọi người rằng việc xét xử và phán quyết đối với Harry là vô ích và hoàn toàn không cần thiết." Cụ Dumbledore không chỉ ra lời nói của Umbridge không đúng quy tắc cỡ nào, mà đối mặt trực tiếp với bồi thẩm đoàn đông đúc và nói: "Bởi vì, không ai trong chúng ta phải chịu bất cứ tổn thất nào do những thay đổi của quá khứ."
Bà Bones đẩy khẽ chiếc kính một tròng của mình, nhìn vào cụ Dumbledore với ánh mắt hết sức chăm chú.
"Điều này quá hoang đường!" Umbridge hét lớn: "Potter đã tạo nên những thay đổi tồi tệ đối với quá khứ của chúng ta! Rất có thể anh ta đã khiến vô số người phải gánh chịu rủi ro bởi hành động tùy tiện của mình."
"Theo ta được biết." Cụ Dumbledore dùng giọng nói vững vàng và rành mạch để kìm lại tiếng kêu la chói tai của Umbridge: "Những thay đổi cho đến nay rõ ràng cho thấy việc Harry làm là cứu người.
Cedric, cầu thủ quidditch xuất sắc của chúng ta; Sirius Black, thành viên Hội Phượng Hoàng vẫn luôn chiến đấu chống lại Tử thần thực tử; Moody Mắt Điên, Tonks, các Thần sáng của Bộ Phép thuật, và hàng chục chiến sĩ khác đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh mà chúng ta đã quên đi."
Vị phù thủy tóc bạc dừng lại vài giây, sau đó bình tĩnh nói tiếp: "Đương nhiên, cả ta nữa."
Những tiếng nghị luận và tiếng kêu kinh ngạc bùng lên ở khu vực bồi thẩm đoàn.
Umbridge trợn mắt há hốc miệng mà nhìn vị phù thủy già.
Khuôn mặt mụ dần hiện vẻ bừng tỉnh, mụ bắt đầu lật xấp báo dày cộp một cách điên cuồng.
Cụ Dumbledore mỉm cười hòa nhã, nháy mắt một cách vui vẻ với Cedric vẫn đang ngơ ngác.
"Không sai, thầy cũng đã thấy phần mộ của mình.
Chẳng qua, thầy không cho rằng đó là chuyện gì đáng để phiền muộn cả, bởi vì thầy rất thích bia mộ bằng đá hoa cương trắng.
À, cả kiểu dáng nữa, lựa chọn thật sự rất hợp ý thầy..."
"Sự xuất hiện của cụ chỉ khiến chúng tôi hiểu thêm sự xấu xa của cỗ máy thời gian mà thôi!" Những ngón tay của Umbridge siết chặt tờ báo một cách hung dữ, cái nhẫn đá quý to đùng run rẩy không ngớt: "Dumbledore, thì ra cụ là một người chết! Ký ức của chúng tôi đều đã bị Potter bóp méo, cụ còn muốn ngụy biện gì cho anh ta nữa?"
Ông lão tóc bạc bên cạnh cụ Dumbledore cười gằn một tiếng đáng sợ, trong đôi mắt xanh lam chỉ còn sự lạnh lẽo và quyết đoán khiếp người.
"Thì ra phù thủy nước Anh các người mong thấy bạn đồng hành của mình chết đi hơn là nhìn họ còn sống.
Tốt nhất còn là bị gã Voldemort mà các người căm hận tột cùng kia tự tay giết chết, chứ tuyệt đối không thể để cho một chàng trai trẻ lương thiện và đầy ý thức trách nhiệm cứu vớt."
Kingsley không nhịn được mà liếc nhìn Umbridge, dường như rất bất mãn vì những lời máu lạnh của mụ đã làm liên lụy tới hình ảnh của cả giới phù thủy nước Anh.
"Tôi cũng có một câu hỏi, thưa cụ Dumbledore." Bà Bones nhìn chằm chằm vào vị phù thủy già qua tròng kính trong suốt, vẻ mặt nghiêm nghị giống hệt với giáo sư McGonagall.
"Nếu như Harry Potter trở về quá khứ để cứu tính mạng của những người từng chết, vì sao vừa rồi anh ta không tự biện bạch cho mình?"
Grindelwald chậm rãi trả lời thay cho cụ Dumbledore giữa thoáng trầm mặc ngắn ngủi của cụ: "Bởi vì cậu ta cảm thấy mình chưa làm được tốt nhất có thể, thưa quý bà.
Thế nên cậu ta đang tự trừng phạt chính mình như một kẻ ngốc."
"Nghe giọng điệu này của ông, ông định xây đắp cho Potter một hình tượng anh hùng sầu bi à?" Umbridge bĩu môi khinh thường, nói với giọng châm chọc nhất có thể: "Lật ngược phải trái trắng đen, cũng không thể giúp anh ta thoát tội được đâu.
Gellert Grindelwald, đừng tưởng rằng ông từng giúp chúng tôi chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai thì có quyền làm càn."
Vẻ giận dữ hết sức rõ ràng hiện lên trong mắt Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao tức thì cắt về phía Umbridge.
Giọng nói trầm thấp của ông ta nhanh chóng sục sôi, trở nên hùng hổ dọa người: "Cô cho rằng mình là ai? Kẻ dám ăn nói càn rỡ như thế ở trước mặt ta, chưa bao giờ sống được qua ngày thứ hai đâu.
Dolores Umbridge, ta sẽ nhớ kỹ cô."
Mụ phù thủy mập lùn thét lên một tiếng kinh hãi, âm thanh không còn véo von giả tạo nữa mà thô ráp lạ thường.
Mụ rụt người về phía sau, mặc dù không gian nhỏ hẹp cũng không đủ để khiến mụ biến mất hoàn toàn.
Umbridge vung tay loạn xạ, run rẩy nói to: "Tôi, tôi sợ ông sao? Mau, mau áp giải Potter đến Azkaban! Ngay bây giờ!"
"Tôi e rằng bà không thể chuyên quyền được, Dolores." Bà Bones hơi lộ vẻ tức giận.
Bà nói một cách lạnh lùng: "Phiên tòa của Wizengamot là nơi trang nghiêm và thần thánh.
Bà muốn để cho người khác chế giễu, cũng phải cân nhắc xem chúng tôi có đồng ý hay không.
Huống hồ, phán quyết của bà đối với Harry Potter vốn dĩ quá nặng, xin hãy cố gắng tuân thủ nguyên tắc công bằng."
Umbridge mấp máy môi và trừng mắt nhìn bà Bones như thể đang sục sạo tìm kiếm những lời phản bác độc ác.
Một lát sau, mụ căm hận chuyển hướng sang cụ Dumbledore, cố sức khôi phục lại giọng nói bình tĩnh ban đầu.
"Cho dù Potter không tạo ra thiệt hại cho hiện thực, thế nhưng việc anh ta sử dụng đồ cấm là sự thật không thể thay đổi.
Cụ Dumbledore, lẽ nào ngay cả tội danh này cụ cũng muốn gỡ bỏ giúp anh ta ư?"
"Ta không có ý định làm vậy, Dolores ạ." Vị phù thủy tóc bạc thông thái nhìn chăm chú lên bục Thẩm phán trên cao qua cặp mắt kính hình bán nguyệt, cất giọng rành mạch không nhanh không chậm: "Có điều, ta phải thẳng thắn thừa nhận rằng, chính ta đã sai khiến Harry sử dụng cỗ máy thời gian.
Cho nên, xin thứ lỗi cho ta không thể để mặc mọi người chỉ trích trò ấy một cách sai lầm."
Harry ngẩng phắt đầu lên, thế nhưng hoàn toàn không thể nói gì dưới cái cau mày và ánh nhìn chằm chằm của Grindelwald.
"Cụ...!Cụ?"
Umbridge ngạc nhiên đến mức lắp bắp, các phù thủy khác cũng phải chịu kích thích không thua gì Umbridge.
Trong thoáng chốc ở khu vực bồi thẩm đoàn lại vang lên những tiếng trao đổi lao xao.
"Cụ đã chết vào ba năm trước rồi, cụ Dumbledore!" Mụ phù thủy hét to và vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, căm phẫn không thôi vì lời nói dối vô liêm sỉ ấy: "Cụ muốn nói sau khi chết đi, cụ vẫn có thể ra lệnh cho Harry Potter ư?"
Giọng nói của cụ Dumbledore rất bình tĩnh và thản nhiên, tuy không lớn nhưng rất nhanh đã có thể khiến mọi người yên lặng trở lại.
Trong đôi mắt xanh lam của cụ ẩn chứa sự lạnh lùng, dù không giận dữ cũng đầy uy nghiêm.
Nó hiện lên hết sức rõ ràng vào những lúc cụ không mỉm cười thế này.
"Trí tuệ của một người luôn có hạn, Dolores ạ, cô chính là một ví dụ rất tốt.
Người phát minh ra cỗ máy thời gian và một người bạn quá cố của ta có mối quan hệ rất sâu xa...!Nếu như các vị muốn biết, thì ông ấy chính là Nicolas Flamel." Vị phù thủy phe sáng giải thích với đông đảo các phù thủy có mặt trong phiên toà một cách lịch sự.
Cụ nói tiếp: "Từ Nick, ta đã biết được sự thần kỳ của cỗ máy thời gian.
Để đảm bảo cho thắng lợi cuối cùng của chúng ta, ta đã để lại bí mật về cỗ máy ấy cho Harry.
Nói cách khác, dù Harry thông minh nhưng nếu không có sự trợ giúp của Kingsley và quý cô Granger, thì sao trò ấy có thể phá được phép thuật bảo vệ hùng mạnh mà Bộ Phép thuật đã bố trí từ đầu chứ? Điều duy nhất ta chưa nghĩ tới là, tận hai năm sau Harry mới phát hiện ra được thông tin mà ta để lại."
Tòa án hoàn toàn rơi vào im lặng, ngay cả tiếng ai đó dịch chân cũng có thể được nghe thấy rõ ràng.
Khuôn mặt Umbridge sung huyết thành màu đỏ gạch xấu xí, không thể nói rõ là mụ đang thấy hưng phấn hay thảm bại nhiều hơn.
Mụ hoàn toàn bỏ qua Harry, cứ thế nhìn chòng chọc vào cụ Dumbledore.
Nghĩ cũng phải, so với việc lật đổ Kẻ Được Chọn trẻ tuổi với thủ đoạn xem như non nớt, thì việc có thể đẩy hoàn toàn cụ Dumbledore xuống khỏi cái ngôi cao thần thánh chắc chắn là hấp dẫn và vui sướng hơn nhiều.
Vị phù thủy tóc bạc nhìn về phía bà Bones với ánh mắt hoà nhã, nói nhẹ nhàng: "Amelia, bây giờ có thể kết thúc phiên tòa xét xử Harry trước được chứ? Phán quyết của các vị là gì?"
Bà phù thủy nghiêm nghị tỉ mỉ hơi mím môi, suy nghĩ một hồi rồi nói lớn: "Người đồng ý với bản án giam giữ chung thân mà Dolores đưa ra, xin mời giơ tay."
Chỉ có lác đác vài người giơ tay lên một cách dè dặt.
Hai mắt Umbridge tỏa sáng, chẳng ngờ mụ lại không hề có hành động phản đối.
Bà Bones nâng cằm lên, đưa ra một ý kiến khác: "Người đồng ý khiển trách là chính, chỉ cách chức vị Bộ trưởng Bộ Phép thuật và tước quyền tranh cử về sau của Harry Potter, xin mời giơ tay."
Phần lớn mọi người, bao gồm của Kingsley, đều giơ tay lên.
Bà Bones gật đầu một cách trịnh trọng, chính thức công bố kết quả phán quyết.
Sợi xích sắt khóa lại cái ghế tự động rũ xuống.
Harry chậm rãi đứng lên, đối mặt với cụ Dumbledore và Grindelwald nhưng lại không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình thế nào.
Lòng y nửa là sự cảm kích xen lẫn với lo lắng, nửa là nỗi mất mát mơ hồ.
Umbridge rướn người về phía trước, đôi mắt to sáng lên long lanh.
Mụ vắt hết óc để giúp ông lão thông thái nghĩ ra tội danh, rồi bật cười khanh khách chói tai.
"Cụ đã tìm một phù thủy hắc ám tiếng xấu rành rành đến giúp mình, cụ Dumbledore.
Cụ đã thả Grindelwald ra khỏi Nurmengard."
Grindelwald cười gằn một tiếng, Umbridge tức khắc hơi rụt người lại theo phản xạ.
"Đúng vậy." Cụ Dumbledore gật đầu và nói một cách hăng hái: "Ông ấy có điều kiện khi giúp ta, Dolores thân mến.
Thứ nhất, là tự do.
Thứ hai, là công khai với thế giới về công trạng của ông ấy."
"Chuyện đó là không thể!" Umbridge phất tay với vẻ chán ghét, lần này có không ít phù thủy đều lên tiếng tán đồng.
Mụ phù thủy chống khuỷu tay xuống cái mặt bàn rắn chắc, nửa người trên đã sắp vượt ra khỏi mép bàn.
Nét mặt mụ trở nên mơ màng, khiến người ta nhìn mà dựng tóc gáy: "Sao cụ lại muốn nhờ Grindelwald giúp mình, hả cụ Dumbledore? Có phải là bởi cụ dự định sau khi diệt trừ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, thì sẽ cùng Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất chiếm lĩnh giới phép thuật không?"
Suy đoán viển vông lạ kỳ ấy cũng không khiến cụ Dumbledore tức giận.
Cụ mỉm cười, không nhìn Grindelwald.
"Ta tin rằng hiện giờ hai chúng ta đều không còn dã tâm ấy nữa.
Còn về chuyện sao ta lại muốn nhờ ông ấy, đó là một sự lựa chọn rất đơn giản, Dolores ạ, bởi vì Gellert là bạn đời của ta."
Đây chắc chắn không phải một câu trả lời đơn giản, có thể thấy rõ điều ấy thông qua tiếng ồn ào như sóng gầm tức khắc bùng lên bên trong tòa án.
Cụ Dumbledore vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí cụ còn nở một nụ cười ấm áp.
Cedric sững sờ, vẻ mặt anh trông như thể giấc mộng tình yêu và hòa bình nào đó vừa bị phá tan.
Harry hết sức ngạc nhiên, lòng đầy cảm động, nhưng tiếp đó trái tim y lại không kìm được mà nhói đau.
Grindelwald mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh gì.
Chúa tể Hắc Ám đời thứ nhất đã hoàn toàn mất đi sự cứng rắn và lạnh lùng dọa người.
Ông ta nhìn chăm chú vào cụ Dumbledore, đôi mắt màu lam nhạt đã lấp loáng ánh nước.
– Tôi muốn sự tha thứ của ông, Albus.
Điều kiện thứ ba