Trong lúc nhất thời quần chúng đều kích động! Đám đông vốn chật chội càng thêm chật chội.
- Shit! Ta vốn không to, còn bị ép nữa sẽ không có! – Viên Nhất Kỳ lấy tay che ngực rồi lui lại đằng sau Trương Hân – A Hân, ngươi chống đỡ cho ta.
Vương Dịch đứng ở phía sau Viên Nhất Kỳ nghe được câu này thì thiếu chút nữa phụt cười, tiểu bánh bao đã hết lớn của ngươi còn sợ gì?
Trần Kha đầu đầy hắc tuyến nhìn các nàng, cho xin đi, đều đã bó ngực rồi thì còn cái gì áp mạnh hơn! Ngươi muốn ngoại hình thì cũng đừng giả nam!
- Kỳ đáng chết, mẹ nó ngươi đừng đẩy ta!
Viên Nhất Kỳ nắm lấy vạt áo của Trương Hân, cả người còn ngả vào người nàng làm Trương Hân vốn không đứng vững lại càng không xong, lập tức lao ra ngoài ngã thẳng cẳng sấp mặt trước xe ngựa. Tư thế chó vồ mồi của Trương Hân khiến người đứng xem lập tức choáng váng, vô sỉ! Vì gặp được mỹ nữ mà ngay cả hình tượng cũng không cần! Thật sự là ngưu nhân (người cố chấp)!
- Oa! Lão đại, A Hân diễn quá hay! – Viên Nhất Kỳ thực khinh bỉ nhìn Trương Hân vô sỉ, không chút nào cảm thấy vừa rồi là chính nàng làm hại A Hân ngã văng ra ngoài.
Viên Nhất Kỳ, ta không để yên cho ngươi đâu! Trương Hân ôm môi bị rách, nghiến răng thành tiếng! May mắn chỉ bị rách môi, nếu răng rớt thì...ở cổ đại tất nhiên không có chỗ trồng răng giả, hình tượng của nàng chẳng phải là hoàn toàn bị phá hủy sao! Lúc đó nàng nhất định phải dùng gạch đánh gãy răng của Viên Nhất Kỳ đến khi nào giống nàng thì mới thôi!
- Người kia...ngươi không sao chứ? – Hứa Dương hơi cau mày lo lắng nhìn người thiếu chút nữa nàng giẫm phải, nhẹ giọng hỏi.
Ngươi thử xem xem có sao không? Không phải là câu hỏi ngớ ngẩn sao! Trương Hân vốn khó chịu trong lòng lại càng thêm khó chịu, nhấc người lên nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Quần áo thanh lịch màu vàng nhạt bao lấy thân thể mềm mại gầy mảnh, trong tay ôm một con thỏ nhỏ trắng nguyên, da thịt nhẵn nhụi hơi ửng đỏ, mặt mày như họa, con ngươi thanh lệ lộ ra nồng đậm tia thân thiết, răng trắng môi đỏ, tóc phiêu trong gió, quả nhiên là người tựa nước mùa thu. Nhìn nàng ở cự li gần như thế mà cũng không phát hiện ra một tia tỳ vết, Trương Hân lần đầu tiên chân chính biết đến định nghĩa thế nào là mỹ nhân.
Nàng chẳng những quan tâm một người xa lạ như ta mà còn ôm một con thỏ, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng nàng có tình thương, thiện lương ôn nhu tựa như nước. Đây chẳng phải là kiểu ta yêu sao! Ôn nhu, tình yêu lớn của ta!
- Không sao, một chút cũng không sao – Trương Hân như được chích máu gà (tương truyền nếu trích máu gà vào người thì sẽ khỏe lên), tinh thần lập tức hưng phấn lên – Cô nương quan tâm ta như thế khiến ta thật xấu hổ. Không biết danh tính cô nương là gì? Là Hứa Dương cô nương hay là Thi Vũ cô nương? – Mắt đầy hào quang gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.
- Ta là Hứa Dương! – Hứa Dương khẽ cười, nàng không ngờ người trước mặt lại buồn cười như thế - Thi Vũ ở phía sau.
- Hứa Dương, ngươi gọi ta? – Thi Vũ xuống xe sau Hứa Dương nên không thấy được một màn vừa rồi nhưng cũng hơi tò mò nhìn chằm chằm Trương Hân – Là người mới của lâu? – Nhìn quần áo hắn thì rõ ràng là tiểu tư trong lâu, khi nào lâu lại triệu người mới vậy? Bởi vì tiểu tư trong lâu vốn không nhiều, hơn nữa lại thường xuyên tiếp xúc nên tự nhiên nàng cũng nhận được mặt bọn họ.
- Hẳn là vậy – Hứa Dương không giải thích chuyện vừa rồi bởi vì nàng xem đó chỉ là chuyện nhỏ nên cũng không để ở trong lòng.
Hai người gật gù đang định đi vào bên trong thì không ngờ Trương Hân lại cản đường của Hứa Dương, nhìn sang Thi Vũ một thân hồng y từ trên xuống dưới đỏ như lửa, khóe miệng cười cười, quay lại nói với Hứa Dương đang có vẻ mặt khó hiểu:
- Hứa Dương cô nương, tại hạ là tiểu tư mới trong Điêu Lan Thủy Tạ Lâu, tên là Trương Hân, về sau chỉ cần Hứa Dương cô nương có chuyện phân phó thì tại hạ dù vượt lửa lội sông cũng không chối từ! Còn nữa, tại hạ tuy rằng chỉ là một tiểu tư nhưng tại hạ cảm thấy tiểu tư cũng không phải là ngành