Sau khi Dis đưa đồ xong, vòng qua Simon và chuẩn bị rời đi.Simon cất danh thiếp đi và ngay lập tức chạy theo hỏi: "Ta còn một chuyện khác muốn thỉnh giáo ngài, hy vọng được ngài chỉ điểm.""Nói đi.""Ta vốn tưởng rằng Rasma đại nhân đến đại khu Ruilan là vì trận nghi thức thần giáng siêu quy cách ở thành phố Belwin, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy, hình như không phải như vậy.""Đúng vậy.""Cho nên, ngài có biết mục đích chân chính chuyến đi này của Rasma đại nhân là gì không?""Ta.""Ngài?""Đúng vậy."Trong lòng Simon chấn động, hắn thật sự là không ngờ vị lão giả trước mắt này lại đưa ra một đáp án trực tiếp như vậy."Nhưng sáng nay ngài còn đang bận dẫn các tín đồ cầu nguyện.""Simon.""Ta đang nghe.""Nếu có người nói cho ngươi biết, ngày mai Trật Tự Chi Thần vĩ đại sẽ một lần nữa giáng xuống nhân gian, như vậy, hôm nay ngươi nên làm cái gì đây?""Ta.
.
.
Ta không biết, chỉ cần nghĩ về giả định này, bộ não của ta đều trở nên lộn xộn, ngài nghĩ rằng ta nên làm gì?”Dis nở nụ cười, trả lời."Thừa dịp ngày hôm nay còn chưa hết ngày, đem biên nhận ta đã ký đưa về bộ phận lưu trữ báo cáo của ban quản lý khu Ruilan.Nếu ngày mai vẫn chưa đến, như vậy hôm nay ngươi vẫn nên nghiêm túc làm chuyện hôm nay.
”"Ta hiểu rồi, đa tạ ngài chỉ điểm." Simon dừng lại, hướng về phía bóng lưng của Dis đang đi ra khỏi giáo đường và đặt hai tay trước ngực, "Ca ngợi Trật Tự, đồng thời, cũng ca ngợi sự khẳng khái của ngài.""Hắn không cần lời ca ngợi của ngươi." Giọng nói của Rasma hiện ra phía sau Simon."Đại nhân." Simon hành lễ.Rasma không để ý hắn hành lễ, ngược lại đưa tay lấy tấm bưu thiếp kia lại:"Ngươi có biết thứ mà Dis làm ta bất đắc dĩ nhất là cái gì không?""Ta cảm thấy.
.
.""Ta chỉ muốn nói chuyện với bản thân mình, chứ không phải là thực sự muốn nghe câu trả lời của ngươi.""Thật xin lỗi.""Đó chính là hắn có thể đem thứ mà ngươi cảm thấy rất trọng yếu, rất tùy ý mà ném ra, đưa cho ngươi, hắn không cần sự cảm kích của ngươi, bởi vì hắn hoàn toàn không thèm để ý, ví dụ như lời thỉnh giáo lúc trước của ngươi.Ngươi bị kẹt ở cấp thẩm phán cũng đã được một đoạn thời gian, xúc động vừa rồi hẳn là rất lớn chứ?”"Đúng vậy, lúc trước.
.
.""Ta có thể nhìn thấy tín ngưỡng lực trong cơ thể ngươi đang kịch liệt va chạm, chứng minh ngươi bởi vì lời nói lúc trước của hắn bị k1ch thích cùng minh ngộ được phần nào đó, hiện tại ngươi hẳn nên tìm một nơi an tĩnh, đi thăng cấp tín ngưỡng của mình cho tốt, sau đó ổn định nó.""Không, ta cảm thấy việc ta nên làm bây giờ là đưa biên nhận trở lại, đây là trách nhiệm của ta." Simon nói.Rasma thấy Simon nói điều này, vòng xoáy của tín ngưỡng và sức mạnh trong cơ thể của hắn trở nên dữ dội hơn."Ngươi là tiểu tử rất có thiên phú." Rasma nói."Đa tạ ngài tán thưởng."Rasma bỗng nhiên đứng ở nơi đó, biểu tình có chút.
.
.
Phức tạp."Ngài, làm sao vậy?" Simon hỏi."Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, rất nhiều năm trước, ta còn rất trẻ, Dis cũng rất trẻ tuổi, chúng ta được giáo hội chọn làm một đội ngũ