Hôm nay trong nhà cũng không có khách hàng, Minna, Lunt và Chris đã đi học.Karen ăn bữa sáng do dì Winnie chuẩn bị, sau khi xuống lầu một, thấy Paul và Ron đang ngồi trong vườn hoa nói chuyện phiếm."Chào buổi sáng, Karen thiếu gia."" Chào buổi sáng, Karen thiếu gia."Ron đặc biệt nhiệt tình vì 500 lucoin của ngày hôm qua.Karen nói với Paul, "Chúng ta còn cần phải ra xe sao?"Paul lắc đầu, "Còn chưa nhận được điện thoại thông báo.”Ron nói: "Ta nghĩ hôm nay hẳn là một ngày vui vẻ và thoải mái, Mason tiên sinh và phu nhân Mary vẫn còn chưa thức dậy.”Chú và dì nhân cơ hội trong nhà không có việc gì, nằm ỳ."Paul, ngươi có thể lái xe đưa ta đến bệnh viện không, ta muốn thay ông nội đến thăm ông Hoffen.""Đương nhiên có thể rồi, thiếu gia."Xe của nhà Inmerais, nếu đi đến những nơi khác thì có vẻ không tiện, nhưng đến loại địa phương như bệnh viện này, thì danh chính ngôn thuận.Một lần nữa trở lại trong xe vô luận sống chết đều chịu tội, Karen ngồi xuống trên đệm cảm khái nói:"Kỳ thật có thể đổi chiếc xe mới."Chiếc xe này dù sao cũng là hàng cải tiến, xe tang nghiêm túc ở giữa có rãnh có thể đặt quan tài, hai bên có chỗ ngồi cố định cùng với tay vịn, không gian cũng rộng rãi hơn."Mason tiên sinh đã sớm muốn thay xe khác, nhưng phu nhân Winnie không đồng ý."Paul khởi động rồi chiếc xe tang bắt đầu di chuyển trên con đường Mink."Paul, rẽ sang bên kia một chút, trước tới con đường phía trước.""Được, thiếu gia."Tuy nhiên, ngay khi Paul vừa rẽ vào con đường đó, Karen lại thay đổi ý định của mình: "Thôi được rồi, Paul, rẽ trở lại, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện mà không đi đường vòng.""Được, thiếu gia." Paul không có chút không kiên nhẫn nào, tính tình của hắn quả thật so với Ron tốt hơn rất nhiều, đương nhiên, nếu như ngươi cho Ron tiền boa, Ron cũng sẽ lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.Karen vốn định đi ngang qua nhà mối tình đầu của chú, thuận tiện liếc mắt nhìn cửa sổ tầng hai kia, nhưng nghĩ lại trước mắt ông nội dù sao cũng không ngồi trong xe, vẫn bỏ đi ý niệm này trong đầu.Khoảng mười phút sau, Paul lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện."Thiếu gia, ta ở chỗ này chờ ngài.""Được."Karen xuống xe và đi về phía tòa nhà nội trú.Khi bước lên bậc thang, hắn mới ý thức được mình đến thăm bệnh nhân, nhưng ngay cả trái cây cũng không mang theo.Đi ra ngoài mua ít trái cây hay là một bó hoa rồi trở lại?Do dự một chút,Karen vẫn ngại phiền phức, quên đi."Xin chào, xin hỏi phòng bệnh của ông Hoffen là phòng nào?""Ông Hoffen sao? Xin vui lòng chờ một chút, ta sẽ giúp ngài kiểm tra.”"Cám ơn.""Không cần khách khí."Y tá trẻ tuổi ở quầy dịch vụ đang kiểm tra danh sách bệnh nhân của khu vực, vừa kiểm tra vừa ngẩng đầu lên, đánh giá Karen, khóe miệng mang theo ý cười hơi nhếch lên.Karen lịch sự mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.Nếu kế thừa dung mạo anh tuấn này, vậy chỉ có thể thừa nhận những khổ não vì nó mà đến, ai.Ví dụ, y tá trẻ tuổi này vì muốn nhìn mình nhiều hơn một chút, nên cố ý kiểm tra rất chậm.Cuối cùng,"Tìm thấy rồi, ông Hoffen đang ở phòng 301, giường số 2.""Cám ơn."“Có cần ta dẫn ngài qua không?”"Không cần, cám ơn."Karen đi lên cầu thang, lên tầng ba, phòng 301 ngay ở đầu cầu thang, đi lên là đến.Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong có hai giường bệnh, một người nằm trên giường là Hoffen tiên sinh, trên giường kia là một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục hộ lý đang ngủ say, ngáy nhẹ, ngay cả khi Karen đẩy cửa cô cũng không phát hiện.Một hộ lý đang lười biếng,Karen tiến lên chuẩn bị đánh thức cô ấy,Cùng lúc đó,Giọng nói của ông Hoffen truyền đến:"Cô ấy làm ba phần công việc, quá mệt mỏi, để cho cô ấy ngủ thêm một chút."Karen quay lại, nhìn ông Hoffen đang nằm trên giường bệnh, đầu ông đã được băng bó, trước khi Karen bước vào, ông còn đang đọc báo, có vẻ như phục hồi khá tốt."Biết ngài tỉnh lại, cho nên ta lập tức đến thăm ngài."Karen đến tay không, ngồi xuống bên giường bệnh.Khóe miệng Hoffen tiên sinh lộ ra một tia cười lạnh, nói: "Ta không ngã chết, ngươi rất thất vọng đúng không?”Karen lắc đầu và thẳng thắn: "Nếu ta muốn, ngài có lẽ không còn mạng để đến bệnh viện."Hoffen tiên sinh khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Như thế nào, hiện tại ngay cả diễn cũng không diễn sao?”"Cần diễn cái gì? Ta chính là Karen, chẳng qua trận bệnh lúc trước, làm cho cả người ta biến hóa có chút lớn mà thôi, dù sao thiếu chút nữa bệnh chết, tính