"Cậu nhớ lại mùa thu năm ngoái xem, cậu có còn nhớ, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy hay không?"
Chuyện nghiêm trọng nhất đã xảy ra với Tạ Tuyết vào mùa thu năm ngoái, chính là cô suýt nữa bị Giang Lan Bội phanh thây.
Hạ Dư đáp: "Viện tâm thần Thành Khang."
"Đúng thế.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ về việc này, có bao nhiêu khả năng để em ấy tiếp xúc với loại thuốc RN-13 gây ra bệnh tâm thần ấy.
Hơn nữa liều thuốc lại nhỏ, thậm chí có thể nói là chỉ dùng đúng một lần.
Hơn nữa thuốc em ấy uống còn là loại thuốc mới đã thay đổi.
Cuối cùng tôi nhớ tới một câu Giang Lan Bội nói khi đó.
Tôi không biết liệu cậu có còn nhớ hay không."
Trước mắt Hạ Dư tựa như lại hiện lên bóng dáng người phụ nữ điên cuồng kia.
Người phụ nữ mặc váy đỏ, trong tay cầm một con dao dính máu, thi thể Lương Quý Thành* chia năm xẻ bảy dưới chân, Tạ Tuyết hôn mê bất tỉnh trong lòng.
Hôn mê bất tỉnh...
Hôn mê...
Ánh điện vụt lên trong đầu, dưới sự nhắc nhở và ánh nhìn chăm chú của Tạ Thanh Trình, Hạ Dư bỗng dưng nhớ ra——
"Khi đó bà ta nói, bà ta cho Tạ Tuyết uống thuốc!!"
Giọng người phụ nữ đã chết, như lại quẩn quanh trong căn phòng này lần nữa ngay giờ phút này, lượn lờ giữa hai người.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đều trông thấy những lời này xoay vòng trong ánh mắt đối phương tựa như ưng biển, là ác mộng hồi ức ập xuống đầu hai người họ.
Người phụ nữ cười dữ tợn nói: "...!Tôi lừa cô ấy vào văn phòng, nhân lúc cô ấy không chú ý, cho cô ấy uống thuốc mê đặc chế...!Đương nhiên tôi biết loại nào là thuốc mê, coi thường bệnh nhân tâm thần là điểm nực cười nhất của mấy kẻ bình thường các người, tôi từng nhận thuốc mê rồi, lúc tôi không nghe lời họ Lương sẽ rót đầy cả một ly cho tôi uống..."
Như rơi vào động băng, sởn tóc gáy.
Khi đó họ đều cho rằng đó chỉ là thuốc mê bình thường, dù sao sau đó xét nghiệm máu cho Tạ Tuyết cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Nhưng chẳng ai ngờ thoại thuốc đặc chế ấy, rất có thể là một loại thuốc mới, một loại thuốc tâm thần, vậy nên nó mới có thể xuất hiện ở nơi như thế, để Lương Quý Thành cho Giang Lan Bội uống làm thực nghiệm.
Cuối cùng lại bị Giang Lan Bội dùng trên người Tạ Tuyết.
Nó không phải RN-13, nhưng chắc chắn có liên quan tới RN-13, xét nghiệm bình thường không thể kiểm tra ra nồng độ của nó có tồn tại.
Vì thế họ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để điều tra.
"Trước mắt Tạ Tuyết không có vấn đề gì quá lớn, nhưng còn kéo dài thêm thì chẳng ai nói được.
Giờ chúng ta phải chữa khỏi bệnh cho Tạ Tuyết tận gốc đã, nhất định phải lấy được công thức phân tử của loại thuốc mới này, hoặc là hàng mẫu của nó." Tạ Thanh Trình nói, "Nếu không, chẳng có bất cứ cách nào cả."
"Anh nói chuyện này cho em, là muốn em hỗ trợ tìm kiếm hàng mẫu của thuốc mới, hoặc là công thức phân tử của nó, đúng chứ?"
Tạ Thanh Trình không trả lời ngay, ngắm nghía bật lửa.
Anh nói rõ ngọn nguồn với Hạ Dư, thật ra chỉ là vì Hạ Dư chủ động hỏi tình hình thôi.
Nhưng anh cũng biết, nếu có Hạ Dư giúp đỡ, bọn họ quả thực có thể làm rất nhiều chuyện mà trong tình cảnh bình thường không thể làm được.
Nhưng mà nhờ vả Hạ Dư là một chuyện vô cùng mất tự nhiên với anh—— Đó là bóng ma tâm lí của anh, lúc trước ở tháp truyền thông anh để Hạ Dư giúp đỡ việc của anh, sau đó quan hệ của bọn họ loạn tung lên chẳng thể cứu vãn, cuối cùng không còn trong sạch nổi nữa.
Giờ khó khăn lắm mới kết thúc mối quan hệ này, có phải đánh con bài Hạ Dư có thể cắn ngược lại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu này ra không, Tạ Thanh Trình hoàn toàn không thể chắc chắn.
Anh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nhìn cậu: "Nếu như cậu không muốn——"
"Trong mắt anh, em chính là người vô tình vậy à?" Hạ Dư mở miệng, trên mặt lại chẳng nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.
Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại: "Tôi không có ý này."
Anh ngẫm nghĩ, lại nói: "Xin lỗi cậu, tôi chỉ không muốn nợ cậu gì hết."
"..." Ngực Hạ Dư vô cùng khó chịu, sắc mặt dần hơi tối lại, quả thực không biết giận mình hận bản thân hay là nên giận đối phương, cuối cùng cắn răng nói, "Tạ Thanh Trình.
Vì sao cái gì anh cũng phải tính toán rõ ràng với em tới thế hả."
Tạ Thanh Trình im lặng lại lí trí nói ra một sự thật: "Bởi vì giữa chúng ta hiện tại, chẳng còn quan hệ gì cả."
Hạ Dư như bị đánh một gậy vào đầu, trước mắt nổ đầy sao, cự thú trong lòng cậu cũng đang rít gào, cậu nhận ra hết thảy việc này thực vớ vẩn lại nực cười, quanh đi quẩn lại lâu tới thế, đến tận hôm nay, Tạ Thanh Trình vẫn có thể nói một câu tuyệt tình hệt như năm cậu mười bốn tuổi ấy.
—— Năm ấy anh nói, quan hệ của chúng ta chỉ là thuê mướn.
Quan hệ thuê mướn kết thúc, giữa bọn họ chẳng còn lại gì.
Giờ người đàn ông đã lên giường với cậu biết bao lần này lại nói, giữa chúng ta có một đống nợ nần rối mù chẳng thể làm rõ.
Giờ quan hệ gì cũng không phải nữa.
Hạ Dư trong sự trầm mặc, đôi mắt dần hơi ửng đỏ lên, màu đỏ này như nhiễm hận máu, như nhiễm độc tình, lẳng lặng mang theo cả giận dữ lẫn không cam lòng, lại đều bị cậu tự nhấm nháp hết.
Cậu trầm mặt nhẹ giọng nói: "Em mong rằng anh có thể nhớ rõ, Tạ Thanh Trình."
"—— Hai chúng ta là cùng một loại người."
"Chuyện RN-13, không chỉ có liên quan tới mỗi anh, cũng liên quan tới cả em nữa."
"Về chuyện này, cho dù anh không nhờ em, tự em cũng muốn làm."
Cậu nói xong câu đó, chợt đứng dậy.
Cho dù những ngày đã trôi qua ấy, cậu mong ngày mong đêm rằng có thể ở bên Tạ Thanh Trình, mà lúc cậu thật sự gặp Tạ Thanh Trình, ngửi thấy mùi thuốc lá mê người và mùi nước sát trùng khoan khoái trên người anh, trông thấy đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh nghịch bật lửa ở nơi gần trong gang tấc, Hạ Dư lại nghĩ, rõ ràng trước kia bản thân có thể ôm lấy anh, hôn anh, dây dưa với anh, thậm chí là làm tình với anh.
Giờ chỉ có thể nghe Tạ Thanh Trình nói từng chữ ra lạnh băng tuyệt tình, khoét vào tim cậu.
Dị thú mới được đặt tên trong lòng cậu đau tới chảy máu, kêu rên trong lòng cậu, Hạ Dư lại chỉ có thể nói với nó, không được kêu, mày câm miệng cho tao.
Lúc trước Tạ Thanh Trình là thuốc có thể an ủi cậu.
Giờ lại thành thuốc độc tinh thần kích thích cậu.
Hạ Dư cảm thấy bản thân còn tiếp tục bị Tạ Thanh Trình tra tấn như thế nữa, không biết liệu có thể đột nhiên mất không chế, gây ra chuyện gì làm tổn thương đối phương hay không.
Vì thế cậu lạnh mặt, ngừng một lát, cuối cũng hậm hực nói với Tạ Thanh Trình: "Em đi đây."
Tạ Thanh Trình: "Đợi chút đã."
Hạ Dư xụ mặt quay đầu lại, nhưng trong lòng thế mà lại có chút thầm mong chờ.
Tạ Thanh Trình nói: "Thuốc lá của tôi."
Hạ Dư cứng đờ mấy giây, dựng mày đen giận dữ, rút bao thuốc lá cậu vừa mới lấy đi, sau đó vò nát ngay trước mặt Tạ Thanh Trình, chuẩn xác ném qua người Tạ Thanh Trình, thẳng vào thùng rác.
"Hút hút hút, quỷ nghiện thuốc chết bầm, chỉ biết hút thôi, em xem anh còn cái gì để mà hút nữa!"
Tạ Thanh Trình: "..."
Sau khi Hạ Dư về nhà đã uống một đống thuốc, để đè ép cảm xúc bản thân xuống, không còn nhớ tới những lời Tạ Thanh Trình đã nói với cậu nữa.
Chờ cảm xúc ổn định lại chút, cậu mới bắt đầu mở notebook ra, phân loại điều tra chuyện của Tạ Tuyết.
Ban đầu cậu còn cảm thấy có lẽ tra chuyện này không khó tới thế, nhưng chờ khi cậu vẽ mấy đường lưu loát lên mặt giấy rồi, cậu nhận ra trước đây đúng là Tạ Thanh Trình đã rơi vào cục diện khó khăn lạ thường.
Các manh mối hiện có gần như đều đứt đoạn.
Đầu tiên, Tạ Tuyết bị chuốc thuốc, chuyện này xảy ra ở viện Thành Khanh, biết được từ miệng Giang Lan Bội, loại thuốc này là loại đặc biệt, do Lương Quý Thành cho bà ta sử dụng để chuyên làm tê liệt thần kinh bà ta.
Từ những lời này, có thể lấy được tin tức hữu hiệu rất chuẩn xác——
Thứ nhất, những bệnh nhân tâm thần bình thường khác trong viện Thành Khang hẳn sẽ không tiếp xúc với loại thuốc này.
Thứ hai, rất có thể thuốc là do Lương Quý Thành trực tiếp quản lí.
Nhưng giờ Lương Quý Thành đã chết, viện Thành Khang biến thành một mảnh đất khô cằn, cho dù là muốn tìm người, hay là tìm vật, đều chẳng còn cơ hội nữa.
Ngoại trừ chuyện này ra, Hạ Dư còn mở máy tính, điều tra một chút về tình hình viện Thành Khang kỹ càng hơn.
Kết quả không ngoài dự đoán của cậu, con trai, vợ, lẫn tất cả các đối tác cao cấp phía viện tâm thần Thành Khang của Lương Quý Thành, hoặc là chết trong trận hỏa hoạn do Giang Lan Bội gây ra, hoặc là bị mưu sát hoặc chết kì quái sau vụ hỏa hoạn.
Chẳng còn một người nào sống sót.
Dưới tình cảnh như thế, chỉ có thể điều tra thông qua ràng buộc xã giao của Lương Quý Thành, tìm kiếm kẻ thao túng phía sau.
Vòng xã giao làm ăn của Hạ Dư bên này thì nhiều, còn Tạ Thanh Trình cũng chỉ có thể tìm Trần Mạn với Trịnh Kính Phong giúp đỡ, nhưng chẳng ngờ đã một tháng trôi qua, hai người họ thế mà vẫn chẳng thu được bất cứ kết quả gì.
Đối phương rõ ràng không qua lại trực tiếp với Lương Quý Thành, hơn nữa