Mấy hôm sau, Trang Chí Cường qua đời.
Trước khi đi ông lão vẫn chẳng được gặp cô con gái mất tích nhiều năm, nhưng ít ra vẫn nhận được chút an ủi lẫn bầu bạn.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình sắp xếp hậu sự cho ông, sau đó hai người chuẩn bị cùng lên đường, tới quê Trang Chí Cường lúc trước.
"Thôn Trang gia ở huyện Thanh Li."
Tuy rằng lúc trước họ cũng biết quê quán Trang Chí Cường, nhưng vẫn chưa tra tỉ mỉ tới mức đó, giờ xem kĩ, phát hiện thế mà Trang Chí Cường lại là người huyện Thanh Li, cũng có chút không ngờ.
Tạ Thanh Trình: "Đó là nơi Lư Ngọc Châu từng làm bí thư huyện ủy."
"Anh cảm thấy chuyện này là trùng hợp ư?"
Tạ Thanh Trình lắc đầu.
Hạ Dư: "Em cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Đi một bước dò một bước, nhưng tiến độ của chúng ta phải nhanh lên, không thể như vụ của Sa Hoành được, lại bị đối phương tiêu hủy chứng cứ trước."
Đây là việc không cần Hạ Dư phải nhiều lời, hai người lần lượt xin nghỉ, buổi tối cùng ngày đã lên chuyến bay tới đích đến.
Hơn hai giờ sau, máy bay hạ cánh, bọn họ thuê xe, đi tới thôn Trang gia ở huyện Thanh Li.
Lúc tới thôn trang, sắc trời đã tờ mờ sáng, hai người tìm khách sạn để dừng chân, sau khi vào phòng, tuy là Hạ Dư đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng vẫn bị chấn động mạnh.
Hạ Dư chừng từng thấy nhà trọ nào tồi tàn như thế, trong phòng bốc mùi ẩm mốc, tới thảm cũng chẳng có để trải, khảm từng viên gạch rẻ tiền, bồn rửa tay mọc nấm mốc, gương loang lổ vết bẩn, ngay cả ga trải giường cũng chẳng phải sạch sẽ gì, phía trên dính đầy vết màu nâu nhạt đã cũ đáng ngờ.
Hạ Dư kéo vali xoay người bỏ đi.
Tạ Thanh Trình: "...!Cậu bị sao thế."
"Em không chịu nổi nỗi uất ức này."
"Ở tạm một đêm thôi."
"Em không muốn."
"Thế cậu tính ở đâu?"
"Em có ngủ trên đống cỏ khô ngoài trời thì em cũng không muốn ở chỗ thế này."
Tạ Thanh Trình vốn định mặc kệ cậu, kiêu ngạo cứ như thiên kim đại tiểu thư thật vậy, nhưng lại nhớ ra, Hạ Dư cũng vì điều tra manh mối, sớm ngày men theo dây leo điều tra loại thuốc Tạ Tuyết dùng khi đó, nên mới theo mình tới nơi vùng núi xa xôi hoang vu hẻo lánh này.
Vì thế cũng chỉ đành thôi.
"...!Được rồi, đừng làm loạn nữa." Anh Tạ dỗ dành đại tiểu thư, "Để tôi nghĩ cách."
Sau đó Tạ Thanh Trình tìm tới một nhà nông dân trong thôn nhìn qua còn có vẻ sạch sẽ, trả đối phương một ngàn tệ*, bảo muốn ở lại hai đêm.
Nông dân thấy tướng mạo hai người điển trai, nói chuyện trí thức, hơn nữa với hào quang của nhân dân tệ, cũng vui vẻ đồng ý với yêu cầu của họ.
Cho dù căn phòng được dọn cũng không tính là lớn, hơn nữa chỉ có mỗi một giường, nhưng ít nhất là sạch sẽ thoải mái, bà chủ có lòng ôm hai chiếc đệm bông mới trong tủ ra trải giường cho hai người, cuối cùng còn rất khách sáo pha hai ly trà sữa mang vào phòng cho họ.
Hạ Dư đứng trong căn phòng này, vẫn không thoải mái tới thế.
Tạ Thanh Trình: "Cậu ngồi xuống, uống chút trà đi."
Hạ Dư đi qua, cúi đầu nhìn, nước trong chén trà kia cũng chẳng sạch, sau khi đun sôi vẫn bốc mùi đất badan, cậu lại tránh ra xa như con mèo cao quý, dáng vẻ thà rằng chết khát cũng không chịu uống.
May mà trong vali của Tạ Thanh Trình vẫn còn hai hộp sữa Shuhua*, anh đưa cho Hạ Dư.
Hạ Dư nhận lấy, trừng mắt nhìn anh: "Anh cho em cái này á?"
Kiên nhẫn của Tạ Thanh Trình đã lên tới tận đầu rồi: "Cố tình mang đi cho cậu đấy, cậu không uống thì thôi, trả lại cho tôi."
Hạ Dư trợn trắng mắt, lúc này mới miễn cưỡng xé ống hút, uống từng ngụm sữa nhỏ xíu sản xuất không đủ tiệt trùng bị cậu ghét bỏ.
Hai người sắp xếp xong xuôi, sự mệt mỏi khi đi tàu xe giảm bớt, sau đó đã ra ngoài bắt đầu điều tra chuyện của Triệu Tuyết ngay.
Bọn họ tới cao trung Triệu Tuyết từng học trước, nhưng ngôi trường này đã bị bỏ hoang, bên trong cỏ dại mọc um tùm.
Cửa rào sắt lớn của trường đóng chặt, phía trên còn treo dây xích thô to, dây xích kia đã rỉ sét, như lớp da đã lột của con rắn đỏ thẫm để lại.
"Trung học Nhân Hằng? Đóng cửa nhiều năm trước rồi, người đầu tư rút vốn, khi ấy loạn tung lên vì có rất nhiều học sinh không có chỗ đi học nữa đấy." Người bán đồ ăn vặt ở gần đó thấy họ hỏi thăm về ngôi trường này, vừa cắn đậu phộng vừa nói, "Đúng là rất đáng tiếc."
Hạ Dư hỏi: "Thế bác có biết hiệu trưởng là ai không, giờ ở đâu rồi ạ?"
"Hiệu trưởng? Nữ hiệu trưởng ban đầu chẳng được mấy năm đã rời đi, hiệu trưởng sau đó cũng từ thành phố đến, sau khi trường học đóng cửa, ông ta cũng đi rồi, lúc ông ta ở trong thôn chẳng nói chuyện với người khác, người có học mà, kiểu gì chẳng có chút thanh cao như thế.
Bọn bác không biết rõ về ông ta.
Có điều mấy cháu có thể tới thôn Dịch gia phía trước hỏi thử đấy, bên đó có một trường trung tiểu học nông thôn hạn chín năm đấy, lúc trước có hợp tác với trung học Nhân Hằng, không khéo họ biết rõ hơn."
Lúc Tạ Thanh Trình nghe thấy ba chữ "thôn Dịch gia", trong lòng lờ mờ nổi lên cảm giác khó chịu, như thể đã đoán trước được cái gì.
Hai người đi theo chỉ dẫn của chủ quán ăn vặt, đi hai dặm, tới một thôn nhỏ khác dưới huyện Thanh Li, cửa thôn có một cây đại thụ che trời, dưới tàng cây có vài ba ông lão da dẻ sần sùi đang đánh bài, gần đó còn có một căn nhà ngói bùn hai tầng, trong nhà vọng tiếng trộn bài mạt chược và tiếng lắc xúc xắc, rõ ràng là một sòng bạc ngầm.
Mà bên cạnh sòng bạc, dựng một tấm bia đá, trên bia khắc ba chữ lớn——
"Thôn Dịch gia".
Hạ Dư dễ dàng nhìn thấu được bầu không khí thôn này nghiện cờ bạc thành thói qua cảnh tượng trước mắt, cậu lạnh mắt nhìn mấy ông già đã vùi nửa cái cổ xuống đất vàng rồi mà vẫn còn điên cuồng đánh bạc, có hơi khinh thường, quay đầu lại nói với Tạ Thanh Trình: "Nơi này đúng là..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã chạm tới khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư ngừng lại.
Cậu nhận ra sắc mặt Tạ Thanh Trình bỗng dưng trở nên vô cùng tái nhợt.
Cậu hơi sửng sốt, vài giây sau, thông minh như cậu, lập tức nhận ra gì đó—— Thôn Dịch gia, họ Dịch, vùng sâu vùng xa, nghiện cờ bạc, cửa thôn có sòng bạc nhỏ...
Một cái tên chợt hiện lên trong đầu cậu——
"Dịch Bắc Hải."
——
Đây là nơi hung thủ giết hại Tần Từ Nham từng ở!
Tạ Thanh Trình từng trông thấy ảnh chụp thôn Dịch gia trên báo, sau khi chuyện của Tần Từ Nham xảy ra, có không ít phóng viên ùa tới thôn Dịch gia, chụp nơi ở cũ của Dịch Bắc Hải.
Tới tận giờ căn nhà đất vàng vẫn còn đó chứ chưa bị phá, chỉ là cửa đóng chặt, giăng đầy mạng nhện, cảnh tượng đổ nát hoang tàn.
Tạ Thanh Trình tới bên ngoài căn nhà cũ, nhìn chằm chằm đống gạch ngói kia.
Dần dần, hốc mắt anh cũng đỏ lên.
Không biết là hận, hay là đau lòng.
Đúng lúc anh đang nhìn chăm chú, chợt cổ tay bị người ta nắm lấy, là Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình: "Cậu——"
"Đi thôi, căn nhà nát khó coi như thế, đừng nhìn nữa.
Nhìn nhiều đen đủi."
Hạ Dư nói, một tay khác che đôi mắt Tạ Thanh Trình lại, cưỡng ép anh quay mặt đi, không cho phản kháng bảo: "Anh mau tới ngôi trường kia với em đi."
Thái độ Hạ Dư như đang an ủi, lại như đang ngang ngược vô lí.
"..."
Tạ Thanh Trình không thể xác định rõ hành động của cậu, gần đây Hạ Dư thật sự quá kì lạ, luôn nói chuyện với mình cứng nhắc như thế, tựa như bản thân nợ cậu một khoản 500 vạn* vậy.
Nhưng đúng là Hạ Dư cũng không làm mấy chuyện khốn nạn như lúc trước nữa.
Hạ Dư: "Đi thôi."
Tạ Thanh Trình im lặng một lát, rút cổ tay mình ra khỏi tay Hạ Dư.
Anh cực kì ghét bị người ta khống chế, nhất là đối phương còn là một cậu trai nhỏ hơn mình bao tuổi như thế, nhưng anh biết chỉ dẫn của Hạ Dư đúng, nên anh chỉ chỉnh cúc tay áo của mình, bình tĩnh lại, bảo: "Không sao.
Tôi tự đi được."
Anh thật sự dời ánh mắt khỏi nhà cũ của Dịch Bắc Hải bằng sự kiên định, tay đút trong túi áo khoác, mặt mày nghiêm túc, còn đi phía trước Hạ Dư.
Hạ Dư nhìn bóng dáng anh——
Cho dù lúc người đàn ông xoay người sắc mặt khó coi, nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp, cao lớn, kiên cường, tựa như ngoại trừ cái chết ra, chẳng có bất cứ thứ gì có thể đánh gục anh.
Tạ Thanh Trình...
Hạ Dư thầm gọi tên anh trong lòng, đuổi theo.
Hai người tới trường Hy Vọng thôn Dịch gia.
Lúc Triệu Tuyết còn đi học, từng tên là tiểu học Hy Vọng thôn Dịch gia, sau đó thay đổi chế độ, đổi sang chế độ xác nhập, thành hệ giáo dục thời hạn chín năm, tiểu học gộp lại với sơ trung, vì thế mới có tên bây giờ.
Tạ Thanh Trình vừa thấy hiệu trưởng tới đón tiếp họ, đã biết tình hình không chút khả quan.
Hiệu trưởng còn rất trẻ, dáng vẻ chưa tới 30.
Hiển nhiên không phải hiệu trưởng cũ đã giúp đỡ Triệu Tuyết khi ấy.
Mà sau khi bọn họ trao đổi đơn giản với hiệu trưởng mới một hồi, lòng bọn họ càng chìm xuống tận đáy cốc—— Hiệu trưởng cũ đã qua đời rất nhiều năm trước.
Mà các giáo viên khác trong trường, số người chuyển đi cũng rất nhiều.
Các giáo viên tới nông thôn dạy học phần lớn sẽ chẳng ở lại lâu, người ở lại năm sáu năm có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mấy người này chẳng có lấy một người từng gặp gỡ người phụ trách cao trung Nhân Hằng.
"Hồ sơ cũng không thể tìm đọc hả?" Hạ Dư hỏi.
"Trong thôn vốn có một kho hồ sơ, nhưng mấy năm trước cháy mất rồi, tư liệu về Nhân Hằng cũng đều cất ở nơi đó, giờ chẳng còn lại gì cả..."
—— Cháy kho hồ sơ.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình nghe tới đó, càng chắc chắn tất cả chuyện này đều liên quan chặt chẽ tới viện tâm thần Thành Khang, vụ án tháp truyền thông của truyền thông Hỗ Châu.
Cách thức gây án hàng loạt thật sự là giống nhau quá mức, khó mà bảo là trùng hợp được.
Nhưng vấn đề cũng đã rất rõ ràng: Đối phương không để lại bất cứ manh mối điều tra gì cả.
Theo thời gian trôi qua, người biết rõ chuyện đã như cát trong biển, khó mà tìm thấy.
Một ngày trôi qua, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư gần như chẳng thu hoạch được gì, tới lúc trời tối, hai người cùng nhau trở về nhà của nông dân.
Nhà nông chuẩn bị chút cơm canh, Tạ Thanh Trình ăn một chút đã về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Dư nhìn bóng dáng mệt mỏi của anh, chỉ là một bóng hình lại có thể nhìn ra tâm sự nặng nề.
Cậu ngẫm nghĩ, hỏi người vợ nhà nông: "Dì ơi, gần đây có quán ăn nào ổn chút không ạ?"
"Có một quán cũng không tệ lắm, nhưng mà hơi xa, đi tới đó phải tốn khoảng hơn ba mươi phút lận." Người phụ nữ có hơi lo lắng, "Cơm tối nấu không hợp khẩu vị hả?"
"À, không có ạ.
Cháu ăn ngon lắm." Hạ Dư cười cười, "Chỉ là cơ thể bạn cháu không được thoải mái, cháu sợ làm phiền dì, nên mới muốn tới quán ăn mua ít món tẩm bổ cho anh ấy thôi."
Người phụ nữ thấu hiểu, lại hỏi: "Vị tiên sinh kia là anh trai cháu hả?"
"...!Coi là vậy đi ạ."
"Nhóc con tốt với anh cháu thật đấy, cháu xem