Người xảy ra chuyện, là nữ diễn viên thứ hai của đoàn phim 《 Thẩm Phán 》.
"Người chết sống trong khu biệt thự Vạn Hòa cao cấp ít người, người đầu tiên phát hiện ra thi thể là chủ thầu bất động sản của khu quy hoạch."
Chủ thầu bất động sản: "Khu này của bọn tôi đều là biệt thự tư hữu, các biện pháp an ninh đều rất đầy đủ, nhân viên ngày thường cũng sẽ để ý tới tình hình hoạt động hằng ngày của chủ nhà, để tránh những người già cao tuổi sống một mình gặp chuyện ngoài ý muốn.
Đêm qua, đội trưởng đội bảo vệ phụ trách khu vực của cô Dương đã báo lại với tôi, đèn nhà cô ấy đã bật sáng cả ban ngày lẫn ban đêm suốt mấy ngày rồi, sợ là đã có chuyện bất thường xảy ra."
"Nhưng vì cô Dương còn quá trẻ, bọn tôi cũng sợ có hiểu lầm, rồi làm phiền tới cô ấy, nên hôm nay mới lấy được số điện thoại để thử liên hệ với cô Dương trước thông qua sổ liên lạc với các chủ nhà, nhưng mà không có ai trả lời, lúc ấy tôi mới tìm tới để xác nhận.
Khi đó vào nhà cô ấy với tôi, còn có đội trưởng đội bảo vệ và quản gia khu quy hoạch của bọn tôi nữa, sau khi bọn tôi bấm chuông không có ai trả lời, quản gia nhìn thấy trong phòng rất bừa bộn, trên tường phun sơn bậy bạ thông qua cửa sổ...!Bọn tôi nhận thấy đã xảy ra chuyện, vì thế gọi cho 110, lại lấy chìa khóa mà chủ nhà ủy thác quản lí, tranh giành từng giây để bắt đầu cứu viện với khả năng chủ nhà gặp phải nguy hiểm, kết quả lúc bọn tôi đi tới tầng hai, đã thấy thi thể của cô Dương..."
Thông tin này ngập đầy vẻ quỷ quái, cứ như vứt một viên thuốc an thần vào trong bầu không khí của tàu điện ngầm chặt chội hỗn loạn.
Dần dần, gần như tất cả mọi người đều đặt sức chú ý tập trung nhìn lên TV của tàu điện ngầm.
"Người chết là Dương Mỗ, nữ, 28 tuổi." Màn ảnh chiếu khuôn mặt MC, "Được giám đốc bất động sản phát hiện chết trong bồn tắm tầng hai biệt thự, trong phòng có dấu vết giằng co mạnh, nhưng chưa tìm thấy manh mối của hung thủ, video giám sát cũng không quay được bất cứ ai lẻn vào trong nhà của cô Dương."
"Vụ án tạm thời vẫn đang trong quá trình điều tra."
Hạ Dư không biết rõ về nữ diễn viên họ Dương này.
Nhưng hai người từng gặp gỡ mấy lần trong đoàn phim 《 Thẩm Phán 》.
Ấn tượng của cậu về cô ấy cũng không tệ.
Nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này...
Hơn nữa còn là đoàn phim 《 Thẩm Phán 》, chỉ khoảng thời gian trước mắt gần đây, đã có bao nhiêu người liên quan tới đoàn phim ấy xảy ra chuyện rồi? Hồ Nghị bị dìm trong khoang nước đạo cụ.
Hai cô gái tới giờ sống không thấy người chết không thấy xác.
Lại tới nữ diễn viên thứ hai bây giờ.
Vì sao đã ngừng quay lâu như vậy rồi, cô ấy vẫn bị giết hại...!Là trùng hợp ư? Hay là...
Hạ Dư nhớ tới bối cảnh nghệ sĩ đoàn phim khi ấy.
Mỗi nam mỗi nữ chia ra thì đều có công ty riêng, là cổ đông, còn những người khác hình như cũng không có nơi nào đặc biệt đáng chú ý.
Chỉ có mỗi nữ phụ này, nói về tư lịch hay khả năng diễn xuất, thật ra đều kém hơn nữ diễn viên thứ ba, mà lại nhận được nhân vật này.
Khi đó cậu chẳng quan tâm tới việc phân chia diễn viên này, không để ý lắm, nhưng hiện tại nghĩ tới, trong đoàn phim đúng là có người bàn tán về chuyện này.
Trong lòng Hạ Dư hơi hơi bất an, vì thế lấy điện thoại ra search chút thông tin cơ bản của diễn viên.
Một lát sau, ánh mắt cậu khóa chặt trên dòng chữ "Nghệ sĩ thuộc trong: Công ty trách nhiệm hữu hạn văn hóa truyền thông Chí Long".
Là công ty của Hoàng Chí Long!
Lại tìm kiếm thêm, toàn bộ đoàn phim 《 Thẩm Phán 》, nghệ sĩ dưới quyền Hoàng Chí Long, quả nhiên chỉ có một mình cô ta...!Vụ án này hình như lại có liên quan không thể chối tới Hoàng Chí Long!
Bởi vì phát hiện này, Hạ Dư xuống tàu điện ngầm, nghĩ cách để liên hệ với người có liên quan tới chuyện này ngay.
Với quan hệ của cậu, tìm mấy người có thể hỏi thăm tình hình cụ thể của vụ án cũng không khó.
Rất nhanh, cậu đã biết đại khái những chân tướng mà cảnh sát chưa công khai cụ thể với công chúng.
Diễn viên Dương Mỗ, qua giám định pháp y, thời gian tử vong là mười ngày trước, lúc vị bất động sản phát hiện thi thể của cô ấy trong bồn tắm, thi thể của cô ấy đã phân hủy nặng, xuất hiện hiện tượng bloated cadaver*.
(*Bloated cadaver: Dùng để chỉ hiện tượng xảy ra khi một xác chết bị phân hủy nặng.
Sau khi một người chết, do hệ thống miễn dịch ngừng hoạt động, vi khuẩn trong cơ thể sẽ sinh sôi, đồng thời các enzim trong cơ thể phân hủy và sinh ra nhiều khí thối, khiến cả cơ thể bị phình to thành hình dạng khổng lồ, dẫn tới khó xác định danh tính của người đã chết.)
Thật ra người đầu tiên trông thấy thi thể không phải là giám đốc bất động sản được phỏng vấn, mà là quản gia khu nhà, nhưng quản gia đã hoảng sợ tới mức tinh thần rối loạn, giờ còn đang nhận chữa trị tâm lí, không thể phỏng vấn được.
Giám đốc bất động sản là thông minh nhất, sau khi quản gia và đội trưởng đội bảo vệ một trước một sau bước vào phòng tắm bật ra tiếng kêu thảm thiết dọa người, ông ta nhận ra ngay cảnh tượng bên trong nhất định rất đáng sợ, vì thế chạy ngay ra ngoài biệt thự chờ cảnh sát.
Sự thật chứng minh ông ta lựa chọn rất đúng đắn.
Bởi vì ông ta không thấy hiện thường phân hủy xác đáng sợ tới thế nào, nhiệt độ trong phòng tắm ổn định lại ẩm ướt, độ ấm lẫn độ ẩm đều rất phù hợp để các vi sinh vật sinh sôi, khuôn mặt xinh xắn lúc còn sống của diễn viên bị phân hủy hoàn toàn, không khí trong WC càng hôi thối không ngửi nổi.
Người bạn kể lại thông tin cho Hạ Dư, còn nói cho cậu biết một chuyện——
"Hung thủ rất biến thái, trong phòng tắm có một chiếc DV, hẳn là vốn đặt phía trên bồn tắm, cậu nói xem sau khi hung thủ giết người, đặt một chiếc DV trên bồn tắm ngâm thi thể làm gì chứ, muốn quay phim phóng sự thi thể từ từ phân hủy à?"
Hạ Dư hỏi: "Cậu đã thấy nội dung DV chưa."
"Không phải tôi vừa mới bảo là hẳn "vốn" đặt trên bồn tắm hả."
"...!Thế thực tế thì sao."
"Rơi vào trong bồn tắm rồi, dính vào với thi thể, mở sao cũng không mở nổi, đang được nhân viên kĩ thuật hình sự phục hồi lại."
Đối phương là một điều tra viên mượn gió bẻ măng ở cục thành phố, lúc trước quen Hạ Dư trên bàn tiệc, cha mẹ cậu ta đẩy cậu ta đi làm nhân viên công chức, là loại trong đầu toàn ruột già.
Thông tin cậu ta biết cũng chỉ có ngần đó.
Có điều ngay cả cậu ta cũng nói: "DV kia rất quan trọng, giờ hiện trường tuy có giấu vết giằng co, nhưng thật kì lạ là hung thủ lại chẳng để lại chút DNA làm manh mối nào hết cả.
Nếu DV có thể khôi phục, có lẽ vụ án này sẽ có tiến triển ngay thôi."
Hạ Dư: "...!Được rồi, cảm ơn.
Có điều người anh em à."
"Hả?"
"Sau này thông tin về mấy vụ án thế này, cậu cũng đừng nói cho người khác ngoài ngành biết."
Người anh em: "...!À."
Trong lòng Hạ Dư đã có tính toán, cậu biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế.
DV kia là vật chứng quan trọng, rất có thể sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Trước đó, cậu muốn báo lại suy nghĩ này cho cảnh sát có thể tin tưởng.
Nhưng ngoại trừ kiểu cảnh sát chỉ kiếm cơm ăn vừa rồi ra, cậu cũng không qua lại nhiều với những người này.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chẳng có bất cứ người phù hợp nào được chọn.
Vì thế, nửa giờ sau, Trịnh Kính Phong đang nói chuyện với Tạ Thanh Trình nhận được một cuộc điện thoại từ phòng thường trực.
"Trịnh đội, có người tìm anh."
Lúc này Trịnh Kính Phong đã nói chuyện gần xong với Tạ Thanh Trình rồi.
Lão Trịnh biết Tạ Thanh Trình thế mà tự mình đi điều tra mấy chuyện rối loạn này, giận muốn chết, nhưng lại không có cách nào dạy bảo anh, sau khi hai người cãi nhau một trận, ông vẫn nghe về chút manh mối Tạ Thanh Trình tìm kiếm được.
Bởi thế lúc ông nghe điện thoại, giọng điệu vẫn còn gắt, hằm hằm hỏi đầu dây bên kia: "Ai tìm tôi?"
"Đương sự lần trước ở vụ án tháp truyền thông ấy."
Trịnh Kính Phong nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, cạn lời bảo: "Đương sự còn đang ở phòng tôi uống trà đây này!"
"Một người khác.
Người nhỏ tuổi hơn, tên là Hạ Dư."
Microphone truyền âm rất vang, văn phòng lại im ắng, vì thế Tạ Thanh Trình cũng nghe thấy.
Trịnh Kính Phong sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Cậu bé tới làm gì."
Tạ Thanh Trình phủi tàn thuốc: "Chú cho cậu ấy vào là biết đáp án ngay."
Trịnh Kính Phong càng giận hơn, quay đầu qua lườm anh: "Đây là văn phòng cháu hay văn phòng chú? Coi thành của cháu luôn rồi ha!"
Sau khi Hạ Dư tới, đầu tiên là liếc nhau với Tạ Thanh Trình cách một cái bàn trước.
Tạ Thanh Trình ngồi bên kia cứ như cha cậu, trong tay còn cầm một điếu thuốc lá.
"Anh Tạ.
Trịnh đội." Hạ Dư chào hỏi hai người.
Trịnh Kính Phong vẫn còn khách sáo với Hạ Dư, biểu diễn một màn Xuyên kịch thay đổi sắc mặt, kéo ghế dựa ra: "Nào, nhóc con ngồi xuống đây."
Hạ Dư vào, không nói lời nào, ho khan trước.
Trịnh Kính Phong: "Ồ, bị cảm rồi?"
"Không ạ, có chút không quen với mùi khói thuốc thôi." Hạ Dư lịch sự nhã nhặn đáp.
Trịnh Kính Phong được gãi đúng chỗ ngứa, lập tức chỉ tay vào Tạ Thanh Trình: "Cháu xem cháu kia, hút cái gì mà hút trước mặt học sinh người ta thế hả, mau dập đi."
Tạ Thanh Trình: "..."
"Dập đi!"
Tạ Thanh Trình lười nói nhảm nhiều với bọn họ, ngước mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Dư cảnh cáo, ám chỉ cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, sau đó ngón tay thon dài gập lại, dập tắt thuốc lá.
Khí thế anh vốn rất mạnh mẽ, lần này cơ thể không khỏe, tay lại phế mất một bên, bởi thế dáng ngồi lười biếng, dựa lưng vào ghế, trong khí chất mạnh mẽ lại tản ra chút kiêu ngạo.
"Có chuyện gì thì cậu nói đi.
Ở đây không có người ngoài." Tạ Thanh Trình bảo.
Hạ Dư bèn ngồi xuống, chọn lọc nói lại chuyện với Trịnh Kính Phong.
Trải qua việc điều tra huyện Thanh Li, bọn họ nghi ngờ Hoàng Chí Long lừa gạt thiếu nữ nông thôn, cũng có liên quan tới cái chết của cha Tạ mẹ Tạ, nhưng lên án kiểu này cần chứng cứ đầy đủ, không phải dựa vào mấy phần hồ sơ là có thể nói lên vấn đề.
Trong tình cảnh không có chứng cứ đầy đủ, bọn họ không thể danh chính ngôn thuận thẩm vấn Hoàng Chí Long được.
Mà lúc này nghệ sĩ dưới công ty ông ta bị giết chết, để lại một DV trước mắt còn chưa thể mở, nếu chuyện này có liên quan tới họ Hoàng, ông ta nhất định sẽ tìm cách phá hủy DV, hoặc là trộm đi trước khi nó được khôi phục.
Sau khi Trịnh đội nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, sau mới bảo: "Được, chú sẽ cố gắng để mắt tới chuyện này."
Hạ Dư: "Làm phiền chú rồi...!Đoàn phim này cũng chẳng biết đụng trúng cái tà gì, liên tục xảy ra mấy chuyện hỗn loạn.
Hung thủ giết Hồ Nghị và hai cô gái mất tích còn chưa được tìm thấy, nữ diễn viên phụ lại chết trong nhà riêng."
Trịnh Kính Phong nhắc tới chuyện này cũng thấy phiền, đội trưởng cảnh sát hình sự phụ trách vụ án giết người 《 Thẩm Phán 》 lúc trước, dựa vào kinh nghiệm phán đoán hết một vòng trong những manh mối có thể tìm ra hung thủ, kết quả chẳng điều tra ra được cái gì, cha mẹ Hồ Nghị lại làm loạn ngút trời, chỉ thẳng vào mặt đội trưởng mắng là phế vật.
Còn có cả cha mẹ hai cô gái trong đoàn phim bị mất tích, bọn họ ôm cõi lòng tràn đầy hi vọng, biến thành chìm sâu trong tuyệt vọng sau suốt quãng thời gian chờ đợi đằng đẵng...!Thật ra với một vị cảnh sát có lương tâm mà nói, nhìn thấy tình cảnh như thế, đều là việc đáng buồn nhất.
Chờ một phán quyết.
Đợi khi tìm được hung thủ.
Chờ được thông tin về người mất tích.
Chờ đợi có khi còn là chuyện tàn nhẫn hơn cả cái chết.
Trịnh Kính Phong thở dài: "Vụ này nước ngập sâu quá rồi."
Tạ Thanh Trình: "Khả năng hai cô gái kia còn sống là khoảng bao nhiêu?"
Trịnh Kính Phong lắc đầu không nói.
Vụ án dân cư mất tích là đáng sợ nhất, bỏ lỡ cơ hội điều tra cứu viện tốt nhất, thường phải kéo dài suốt ba bốn mươi năm mới phá được...!Kết quả cuối cùng, thường là người bị hại đã sớm mục rữa thành xương, hoặc bị bán tới nông thôn, đã sinh bảy tám đứa con, thay đổi hoàn toàn rồi.
Thật ra cảnh sát vẫn chưa tung tin tức kế tiếp của vụ án giết người ở studio, trong lòng Tạ Thanh Trình dù sao cũng đã hiểu ra.
Anh là một người chờ đợi chân tướng mười chín năm, anh đã quá hiểu việc cảnh sát không chủ động liên hệ là có ý nghĩa gì rồi.
Tạ Thanh Trình thậm chí còn không hỏi nhiều, lúc anh mười ba tuổi, chạy tới cục cảnh sát liên tục, gọi điện thoại, hỏi kết quả điều tra vụ án tai nạn giao thông của cha mẹ thế nào rồi, sau đó lại lần lượt bị lảng tránh, được xin lỗi, thậm chí cuối cùng là đáp cho có lệ.
Kể từ khi đó, anh cũng đã biết truy hỏi chẳng có ý nghĩa gì, nếu vụ án thật sự có tiến triển, những người đó đã chủ động cầm điện thoại lên nói cho anh rồi, nếu không thì cho dù một ngày chạy tới cục cảnh sát năm trăm lần đi nữa, cũng chẳng nhận được bất cứ thông tin gì cả.
Nhưng giờ anh lại hỏi một câu như thế.
Chỉ vì Hạ Dư gặp được "Lư Ngọc Châu" ở huyện Thanh Li.
Nếu Lư Ngọc Châu vẫn còn sống, thế thật ra vụ án này, khả năng gì cũng có cả.
Cái gì cũng còn hy vọng.
Hạ Dư: "Là cháu tận mắt nhìn thấy, trừ phi dì ta còn có chị em gì đó, hoặc là người thân có nét rất giống...!Nhưng cháu cảm thấy người thân cũng không thể giống tới mức đó được.
Có lẽ là Lư Ngọc Châu đã trốn khỏi vụ nổ đó——"
"Không có khả năng." Trịnh Kính Phong bảo, "Hiện trường bọn chú đã kiểm tra rồi."
Ông dừng lại một chút: "Bọn chú tìm thấy hài cốt Lư Ngọc Châu rồi.
Cô ta không có khả năng vẫn còn sống, bởi vì phần hài cốt kia, là đầu lâu của cô ta."
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều trầm mặc.
Ngồi trong văn phòng một lát, hai người cũng không còn chuyện gì khác muốn nói, vì thế tạm biệt Trịnh Kính Phong, rời khỏi cục cảnh sát.
Trước khi đi Trịnh Kính Phong gọi họ lại.
"Tiểu Tạ, lần sau đừng mạo hiểm như thế nữa."
Tạ Thanh