Sổ Bệnh Án

132: Cách Thiếu Niên Theo Đuổi Tình Yêu


trước sau


Hạ Dư vào phòng tắm, kì cọ bằng sữa tắm Tạ Thanh Trình dùng, khó tránh khỏi có hơi động lòng.
Thật sự thơm quá...
Là mùi hương nam giới trưởng thành trên người Tạ Thanh Trình.
Vòi sen xả dòng nước nóng, xối thẳng xuống tấm lưng rộng của thiếu niên, hơi nước chậm rãi bốc lên, khiến lớp kính mờ của phòng tắm càng mơ hồ hơn.
Giữa lúc ý loạn tình mê, Hạ Dư đột nhiên chú ý tới trên mặt kính có một dấu tay, hẳn là lúc Tạ Thanh Trình tắm rửa vô tình để lại, hiện giờ hơi nóng bốc lên, dấu tay kia cũng hiện lên mờ mờ.
"..."
Trái tim nóng rực của thiếu niên đập thình thịch, cậu nâng tay lên, áp một tay mình lên nơi Tạ Thanh Trình đã để lại dấu tay, một tay khác không nhịn nổi vươn xuống phía dưới...
Trong tưởng tượng, cậu tựa như cách thời không, đan tay cùng với Tạ Thanh Trình, tay cậu vươn qua chống bên cạnh anh, giữ chặt mu bàn tay ướt đẫm của Tạ Thanh Trình.

Cậu tựa như đang cầm lấy bên tay có hình xăm mảnh mai quấn quanh cổ tay ấy, trong dòng nước nóng xối mạnh dưới vòi sen phòng tắm, rốt cuộc dây dưa không rõ.
"Tạ Thanh Trình..." Hạ Dư thở hổn hển, nhẹ giọng thì thào.
Trong một thoáng nhắm mắt lại kia, cậu ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt ấy thậm chí còn hoảng hốt cảm thấy Tạ Thanh Trình đang nằm trong lòng cậu, ở bên cạnh cậu.
Lần tắm rửa này có hơi lâu, nếu không phải Hạ Dư canh giờ, cậu còn có thể trầm mê bên trong đó thêm lát nữa.
Lúc ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Dư mới xấu hổ phát hiện ra một việc.
——
"Anh, anh Tạ!"
Tạ Thanh Trình bên này còn đang bận rộn, chợt nghe thấy tiếng gọi của cậu trai truyền ra từ phòng tắm.
Anh nhíu mày, cao giọng hỏi: "Sao thế?"
"Em chưa lấy khăn tắm, cả quần áo cũng..."
Đệt.
Tạ Thanh Trình đỡ trán, hết cách, bảo một câu: "Cậu đợi đó." Bèn tới phòng ngủ lấy cho cậu một bộ quần áo hơi rộng và một chiếc khăn lông sạch.
Còn quần lót thì...
Thôi bỏ đi, khỏi mặc cũng được, dù sao anh cũng đâu trông thấy.
Tạ Thanh Trình đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa.
Cửa phòng tắm mở ra.
Giờ Hạ Dư rất ngoan ngoãn, không dám tùy tiện khoe thân trước mặt Tạ Thanh Trình, cậu nghỉ nghiêng đầu qua, lộ gương mặt xinh xắn, ướt đẫm nước ra phía sau khe cửa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Lại ngoan ngoãn vươn tay ra nhận quần áo.
Cứ như một con rồng nhỏ hiền lành vô hại ló đầu ra nhìn từ trong hang vậy.
Tạ Thanh Trình cũng chẳng biết khi nãy thằng nhóc này nghĩ tới anh rồi làm trò gì trong phòng tắm.
Anh đưa đồ cho Hạ Dư, bản thân quay về trước máy tính, đeo kính lên, tiếp tục bận rộn.
Hạ Dư mặc quần áo xong, sấy khô tóc, đi ra, đứng phía sau Tạ Thanh Trình xem thử, phát hiện hình như Tạ Thanh Trình đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại như không có tác dụng cho lắm.

Vì thế hỏi: "Anh ơi, anh đang tìm gì thế?"
"Thông tin tổng bộ công ty Chí Long."
"Vậy anh dùng em nè." Dù sao Hạ Dư vẫn có chút chột dạ vì tối nay mình tự tiện định vị Tạ Thanh Trình, lại bị Tạ Thanh Trình dạy bảo, vì thế muốn dỗ dành anh trai xinh đẹp của cậu, bèn bảo, "Em là hacker đó, miễn phí luôn."
Anh trai xinh đẹp: "Tìm mấy thứ này không cần phải dùng tới cậu."
Hạ Dư bèn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh xem anh tìm kiếm, nhìn một lát, chợt ngộ ra: "...!Là chuyện Trần Mạn nói với anh vào tối nay ạ?"
Tạ Thanh Trình không giấu giếm gì Hạ Dư về việc này, nếu Hạ Dư hỏi, thế anh ngẫm nghĩ, cũng kể lại đại khái tình hình cho Hạ Dư một lượt.
Hạ Dư vừa nghe, lại là chuyện như thế, không khỏi nhíu mày: "Anh chắc chắn băng ghi hình kia là thật chứ?"
"Tôi không chắc chắn, tuy là đoạn băng ghi hình kia nhìn qua đúng là hình ảnh cũ của mười mấy năm trước thật, nhưng cách để làm giả kiểu này cũng không phải không có." Tạ Thanh Trình ngừng một lát, nói tiếp, "Có điều đúng là tôi thực sự để ý tới "nước nghe lời" theo như Triệu Tuyết nói trong băng ghi hình.

Thứ này nghe qua như loại thuốc mà Tạ Tuyết bị ép uống vậy, nếu băng ghi hình là thật, mấy năm nay giải trí Chí Long nhất định đã dùng loại "nước nghe lời" này khống chế nghệ sĩ trong tay không ít."
Hạ Dư suy nghĩ bảo: "Đúng thật, chỉ cần điều tra ra bất cứ manh mối nào mà nghệ sĩ của giải trí Chí Long dùng "nước nghe lời", thì có thể xác định được cơ bản băng ghi hình là thật rồi, mà một khi lấy được ít mẫu của nước nghe lời, bệnh của Tạ Tuyết sẽ có thể chữa khỏi.

Có điều..."
"Có điều làm sao?"
"Có điều em cũng như anh, em thấy cuộn băng ghi hình kì quái này nếu không phải là mồi nhử gậy ông đập lưng ông, mà là người bí ẩn nào sau lưng cung cấp manh mối điều tra thật, vậy thì "người tốt" này cuối cùng là ai."
Lúc hai người cùng tra án, thật ra lại ăn ý bất thường.
Hạ Dư vốn ngồi quỳ bên cạnh Tạ Thanh Trình nhìn máy tính, sau đó lại dứt khoát kéo ghế dựa tới gần, chống cằm ngồi cạnh nhìn Tạ Thanh Trình tìm kiếm thông tin nghệ sĩ thuộc giải trí Chí Long.
Lúc trước Tạ Thanh Trình không để ý tới nhiều, có cư dân mạng nhắc tới idol công ty giải trí này thường xuyên xuất ngoại sau đó lại mất tin tức một cách khó hiểu, nhưng Tạ Thanh Trình lại không nắm bắt để làm tư liệu điều tra.

Hạ Dư lại chỉ Tạ Thanh Trình tìm thêm vài post trong diễn đàn kia, theo như bài post liệt kê một loạt tên nghệ sĩ với thông tin rõ ràng mà họ đang thảo luận, quả nhiên tìm được một vài lời đồn thổi ít ỏi về "nước nghe lời" đã lâu trong số đó.
Tin tức này xuất hiện lần đầu vào năm 2002, tới nay đã trôi qua vừa tròn hai mươi năm...
"Anh ơi, lần sau anh có thể lấy video ghi hình kia của Trần Mạn về cho em xem thử không?"
"Được, tôi bảo em ấy đưa thẳng cho cậu xem luôn."
"Em không cần." Hạ Dư lập tức từ chối.
Tạ Thanh Trình: "Sao thế?"
"Em không thích Trần Mạn.

Em không hợp cạ với anh ta.

Anh cần anh ta thì không có em, mà cần em thì không có anh ta."
Tạ Thanh Trình: "...!Chỉ xem video thôi, cần không cần cái gì."
Hạ Dư rất kiên quyết: "Không được, chính là không cần tới anh ta đó."
Tạ Thanh Trình lười lằng nhằng với cậu.
Sau một hồi lần mò, chẳng biết từ lúc nào, thời gian đã tới gần nửa đêm.
Bọn họ đại khái đã xác định được "nước nghe lời" mà Triệu Tuyết nhắc tới trong băng ghi hình là có tồn tại thật, hơn nữa trong những năm đã qua, loại thuốc này còn thành vũ khí sắc bén cho tập đoàn Chí Long làm xằng làm vậy với các nghệ sĩ nữa.
"Khoảng tám chín phần mười rồi, để em ngẫm lại xem có cách gì, có thể tìm hiểu được chút tình hình nội bộ trong tập đoàn Chí Long không." Hạ Dư vừa đánh dấu mấy thông tin về nghệ sĩ mất tích, vừa bảo Tạ Thanh Trình.
Nhưng lần này Tạ Thanh Trình không đáp lời ngay.
Tựa như anh đang suy nghĩ gì đó, nhíu mày đen nhánh, rơi vào trầm tư, với cục diện trước mắt, chẳng biết vì sao, anh bỗng dưng không có được sự lạc quan giống như Hạ Dư.
"Loẹt xoẹt".
Cuối cùng một tờ giấy được in khỏi máy in.
Tạ Thanh Trình còn đang ngơ ngẩn, lúc này, ngoài ký túc xá nhân viên trường bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, tựa như tiếng chơi đàn guitar cùng tiếng xôn xao của học sinh.
Hạ Dư nghe thấy tiếng, lại giơ tay đưa mắt nhìn đồng hồ lần nữa, giờ đã là 11 giờ 55 phút—— Cậu lại nhìn về phía Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình bị tiếng ồn ào này làm phiền, người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị ra ban công đóng cửa sổ, vừa đi vừa lạnh nhạt bảo: "Kì cục, lại là chuyện thế này."
Hạ Dư nhắm mắt đi theo phía sau, rất cẩn thận hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Còn có thể là gì nữa, mấy đứa nhóc tuổi dậy thì các cậu thích trò tỏ tình công khai, một học kì của đại học có thể trông thấy cảnh này mười mấy lần.

Lần này không biết là tên ngốc nào nữa, thế mà bày loại hoạt động rác rưởi này dưới ký túc xá nhân viên trường."
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình đi ra ngoài trông thấy.
Quả nhiên là thế, dưới ký túc xá không biết là lại có cậu trai nào chuẩn bị tỏ tình, xếp nến hình trái tim trên đất, trong gió phất phơ, thuê một dàn nhạc đánh một bản tình ca cũ đã được cải biên.
Mười hai giờ với đại học y cũng không phải là muộn, rất nhiều sinh viên vừa mới quay về từ lớp tự học buổi tối, thấy tình cảnh thế cũng lũ lượt dừng chân thưởng thức, hoặc là ngưỡng mộ hoặc là ồn ào, các giảng viên ở trong kí túc xá nhân viên trường phần lớn đều là người trẻ tuổi, vẫn chưa lập gia đình, ngay cả thầy cô cũng chưa ngủ, còn ló đầu xuống nhìn qua cửa sổ.
"Lãng mạn ghê ha..."
"Ai thế? Ai tỏ tình với ai vậy?"
"Sao không thấy nam nữ chính đâu hết vậy, chỉ có mỗi dàn nhạc này đàn hát thôi hả?"
Có học sinh không nhịn được tới hỏi tay đàn được thuê: "Xin hỏi là ai tỏ tình thế?"
Tay đàn: "Bọn tôi cũng không biết, có người ẩn danh ra giá cao đặt đơn trên mạng thôi, ồ đúng rồi..."
Anh ta như nhớ ra gì đó, móc điện thoại ra, nhìn lướt qua hồ sơ của người thuê bí ẩn, hắng giọng, chờ khi nhóm bạn của anh ta kết thúc một bản nhạc, anh ta cầm micro, theo yêu cầu của người thuê, ngửa đầu hô lên một câu với ký túc xá nhân viên trường đại học y:
"Ca khúc 《My heart will go on》 là do Hạ tiên sinh dành tặng cho tiểu thư Rose của anh ấy, chúc tiểu thư Rose sinh nhật vui vẻ."
Tạ Thanh Trình đóng rầm cửa sổ lại, lạnh mặt: "Đám học trò bây giờ càng ngày càng ngu dốt.

Chỉ biết đốt tiền thôi."
Kết quả vừa quay lại, không ngờ lại đụng ngay vào người Hạ Dư không biết lại gần từ lúc nào, dựa sát vào anh vô cùng gần.
"Cậu——"
Hạ Dư rủ mắt, cậu chợt nắm lấy tay Tạ Thanh Trình: "Em xin lỗi, anh à.

Xem ra anh không thích."
"..." Tạ Thanh Trình khựng lại mấy giây, chợt nhận ra hết thảy việc này rốt cuộc là như thế nào.
Anh thật sự có hơi kinh ngạc với cạn lời, thậm chí còn muốn mắng Hạ Dư, chỉ là gương mặt đã quen bình tĩnh, vẻ mặt trong ánh nhìn của Hạ Dư, thế mà còn khá lạnh nhạt, rất có dáng vẻ Tạ Thanh Trình luôn thờ ơ của anh.
Mà lúc này, pháo hoa chợt được đốt cháy bên ngoài kí túc xá, từng đợt pháo hoa vàng kim nho nhỏ bay lên rồi nổ tung—— Hỗ Châu không cấm đốt pháo hoa thật sự là một chuyện hết sức lãng mạn.
Ánh sáng pháo hoa rực rỡ lập lòe phản chiếu trong mắt Hạ Dư, Hạ Dư bảo: "Nhưng em...!Thật ra em đã chuẩn bị lâu rồi, vậy nên em mới vội vã dùng cách này đi tìm anh, hi vọng đêm nay anh có thể ở bên cạnh em."

"Anh ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Tạ Thanh Trình chọn một câu tương đối trầm ổn trong vô số câu nói quá khích lướt vụt qua: "...!Có phải cậu có vấn đề không thế, hôm nay không phải sinh nhật tôi."
Hạ Dư lại tựa trán lên trán anh, phía sau bọn họ, chính là pháo hoa không ngừng nở rộ ngoài ban công cửa sổ.

Chẳng người nào biết là ai tỏ tình với ai, nhưng nhóm học trò đều vì cảnh xán lạn như thế mà bật tiếng hô, phấn khích khen ngợi không thôi.
"Em biết, nhưng em đang nhắc tới ngày mà anh mười ba tuổi chiến thắng cái chết, quay trở về hẻm Mạch Vũ ấy."
Tạ Thanh Trình ngẩn ra.
Hạ Dư nói tiếp: "Em đã cố tình đi hỏi dì Lê, tuy rằng dì ấy không biết anh đã trải qua chuyện gì, nhưng lại nhớ rõ ngày anh xuất viện quay về sau tai nạn xe.

Chẳng ai hiểu được biết bao đau khổ mà anh đã từng phải gánh chịu, nhưng em muốn khắc ghi toàn bộ trong lòng, chẳng ai từng nói với anh một câu—— Cảm ơn anh đã trở về.

Nhưng em muốn bù đắp lại cho anh."
"Em muốn anh biết, Tần Từ Nham không còn nữa, vẫn có em có thể hiểu rõ được anh."
"Anh ơi." Không biết là tiếng pháo hoa và tiếng cười đùa bên ngoài quá vang, hay là giọng Hạ Dư đã nhẹ hẳn đi, cậu tựa vào trán anh, nắm lấy tay anh, bảo anh, "Đây là lời chúc mừng sinh nhật chỉ một mình em có thể dành cho anh.

Em biết hiện tại chúng ta đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, án treo, nguy hiểm, nhưng anh nhìn xem, bên ngoài vẫn còn pháo hoa tươi đẹp...!Anh vẫn còn có em nữa."
"Anh đừng trách em hôm nay cứ bám theo anh quấn lấy anh mãi...!Bởi vì em sợ chính anh cũng đã quên mất ngày này, mà em thật sự rất muốn nói với anh một câu——"
"Tạ Thanh Trình, hai mươi năm trước, cảm ơn anh đã kiên cường tới vậy, nhẫn nhịn hết thảy chuyện đã qua, mới khiến em có được cơ hội, có thể được gặp anh của sau này."
"..."
Tạ Thanh Trình chưa từng trải qua chuyện nào vô lí tới như thế.
Nhưng lời nói của Hạ Dư lúc này chắc chắn vừa thâm tình lại chân thành.
Tạ Thanh Trình rất khó để nổi giận với tình cảm như thế.
Người như anh, sẽ chẳng màng tới những cực khổ mình phải chịu, anh đã là người không còn sợ đau từ lâu rồi.

Hạ Dư an ủi vết thương hai mươi năm trước của anh như thế, anh cũng chẳng có cảm giác gì quá lớn.

Thậm chí anh còn cảm thấy thực sự chẳng cần thiết, quá khứ đã qua rồi, cũng có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu.
Nhưng có chớp mắt như thế, anh thật sự sinh ra một loại cảm giác rất hụt hẫng—— Không phải vì bản thân, mà là vì Hạ Dư.
Anh bỗng cảm thấy Hạ Dư thật đáng thương, cảm giác đáng thương này, còn nặng nề hơn Lý Nhã Thu năm đó.

Lý Nhã Thu năm đó đau khổ theo đuổi anh, theo đuổi tới sau này, cô ta trở thành trò cười cho mọi người ở bệnh viện, Tạ Thanh Trình chẳng thể nhìn nổi, cũng vì thương hại mà cuối cùng đồng ý vươn tay ra với cô ta—— Nhưng Hạ Dư thì sao?
Hạ Dư là con trai, anh không biết Hạ Dư lấy lòng mình như thế thì có ý nghĩa gì.
Bởi vì đây là sự theo đuổi căn bản chẳng hề có kết quả.
Anh đã nói đáp án rõ ràng tới thế, Hạ Dư lại vẫn cứng đầu kiên trì tới vậy, tựa như một vận động viên đã biết mình là người về đích cuối cùng từ đầu rồi, rõ ràng thua thảm hại như thế, vẫn phải kiên trì chạy về đích.
Tạ Thanh Trình trong sự thâm tình gần như ấu trĩ của Hạ Dư, trong lòng lại có hơi buồn phiền.
"Cậu ấy à..."
Tiếng thở dài bất đắc dĩ như vậy, Hạ Dư nghe thấy cũng dịu dàng.
Cậu trai trẻ tuổi chính là có điểm này tốt, ta chẳng cần dỗ dành cậu, tự cậu cũng có thể dỗ dành bản thân rồi.
Hạ Dư nghe anh nói "Cậu ấy à", thấy không phải trách móc, mắt sáng rực lên, tay siết chặt lấy ngón tay Tạ Thanh Trình, lòng

bàn tay đẫm mồ hôi.
"Em chuẩn bị sự ngạc nhiên cho anh, anh có thích không?"
"..." Tạ Thanh Trình muốn bảo vớ vẩn, tôi cũng đâu phải mười hai tuổi, đương nhiên không thích.
Nhưng pháo hoa bên ngoài nổ rực rỡ, ánh vàng kim vụn vỡ bùng trong đêm tối.
Tạ Thanh Trình trong ánh sáng chợt sáng bừng ấy, nhìn vào đôi mắt Hạ Dư—— Cặp mắt kia có bóng dáng của bản thân, nhìn anh với cõi lòng đầy mong chờ như thế.
Tạ Thanh Trình quen biết cậu mười mấy năm, rất hiếm khi thấy thấy ánh rực rỡ như thế trong mắt cậu trai bệnh tật này.
Trái tim bình tĩnh, tựa sắt đá về tình cảm của anh, bất chợt bị chạm nhẹ vào.
Qua mấy giây, anh mới nhận ra, loại cảm giác ấy hình như tên là không đành lòng.
Cậu trai kéo lấy đôi tay mãi chẳng đáp lại của anh, như khẩn cầu lại như chờ đợi một thành tích thi quan trọng.
"Tạ Thanh Trình, anh có thích không?"

"..."
Đương nhiên không thích.
Ai lại thích chơi đồ hàng của con nít chứ.
Nhưng cũng lạ thật, thế mà lại chần chừ lâu tới thế, cũng không thể nói mấy lời tuyên án này ra ngay trước mặt cậu.
Chẳng lẽ lớn tuổi rồi trái tim cũng sẽ mềm đi một chút ư?
Tạ Thanh Trình dời ánh mắt đi, thật sự có chút không muốn làm tổn thương tình cảm chân thành như thế.
Hạ Dư lại coi việc anh quay đầu đi là ngại ngùng, trong ánh sáng rực rỡ, đôi mắt cậu lại càng sáng hơn.
Dần dần, trên mặt ửng đỏ lên hiếm hoi.
"Anh thật sự thích ư..."
"..."
"Thích thật ạ?"
"..."
"Anh ơi, em vui lắm."
"..."
Thôi cứ kệ vậy cũng được.
Tạ Thanh Trình quay đầu, vừa định mở miệng kết thúc cái kiểu tự nói tự đáp của cậu trai.
Kết quả trước mắt chợt tối sầm, là Hạ Dư vui mừng sáp lại gần anh, cúi đầu, chợt hôn lên môi anh.
Hóa ra cậu trai coi tư thế chuẩn bị mở miệng dạy bảo của anh, hiểu lầm thành ám chỉ đồng ý hôn môi với cậu.
"..."
Tạ Thanh Trình đối diện với phần tự tin kinh người này, nhất thời chẳng nói nổi câu nào.
...!Mẹ nó, khi nãy anh bị điên nên mới cảm thấy Hạ Dư đáng thương.
Hạ Dư rõ ràng tự luyến không thể chấp nhận nổi.

Đồng cảm với cậu chút mà cậu lại có thể coi là lời đáp lại.
Nhưng hôn cũng đã hôn rồi, cũng chẳng phải nụ hôn vô lễ gì cho lắm, hình như cũng không cần thiết phải vùng vẫy, nếu không ngược lại còn có vẻ bản thân không chịu nổi mấy ban nhạc học sinh trung học này.
Trong phông nền pháo hoa ban đêm, Hạ Dư đứng trên ban công, nắm siết lấy tay Tạ Thanh Trình, nhắm mắt lại, nghiêng mặt qua, môi chạm nhẹ lên môi Tạ Thanh Trình—— Bọn họ rất hiếm khi có nụ hôn bình lặng tới như thế, cho dù nụ hôn này vẫn là do Hạ Dư đơn phương, không nhận lại được chút hồi đáp nào của Tạ Thanh Trình.
Có điều giờ khắc này, Hạ Dư lại tựa như sinh ra một loại cảm giác, cậu cảm thấy nụ hôn của anh chẳng còn là băng nữa, mà là dòng nước hơi lạnh, lạnh nhạt hệt trước đây, nhưng ít nhất vẫn mềm mại, có thể chảy vào trong lòng cậu.
Cậu không biết đây có phải ảo giác của bản thân hay không, chỉ là vụt ý nghĩ như thế, dòng nước cuồn cuộn tựa như thật sự tràn lên lông mi, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn Tạ Thanh Trình gần trong gang tấc, đôi mắt cũng ươn ướt.
Cậu sợ bị Tạ Thanh Trình trông thấy, muốn bảo vệ sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân, vì thế lúc Tạ Thanh Trình còn chưa bừng tỉnh, lại nhắm mắt lại, nặng nề hôn lên.

Nụ hôn lần này dùng sức quấn quít si mê, cậu tìm kiến toàn bộ những thứ có thể bù đắp cho nỗi khát vọng nội tâm của cậu trong đó, lại muốn trao hết những thứ trên người mình có thể khiến Tạ Thanh Trình sống như một con người cho anh.
Cậu si mê thích anh.
Dịu dàng thích anh.
Ngang ngược thích anh.
Cậu hôn một hồi mà chợt dâng nỗi lo lắng xót xa, cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình cho cậu quá nhiều niềm vui, mà lại chưa từng nhận được thứ gì từ bản thân mình.

Chuyện này không biết là một kiểu từ bi hay là một loại tàn nhẫn.
Thuốc ba phần là độc, Tạ Thanh Trình cũng chẳng biết, lúc anh coi mình là thuốc, chữa bệnh cho Hạ Dư, cũng đã biến thành hạc đỉnh hồng, thực hồn tán trong xương cốt Hạ Dư rồi.
Lúc Hạ Dư yêu anh dường như đã phát điên, loại độc ấy lan tràn theo máu không thể nào ngăn cản nổi.
"Anh Tạ."
Kết thúc nụ hôn triền miên, hô hấp vẫn có hơi gấp gáp.
Hầu kết Hạ Dư trượt nhẹ, nhìn anh, đôi mắt lúc này chẳng còn là ướt nữa, mà là đỏ.
Nhưng vậy cũng tốt, có thể nói dối là vì ham muốn, chứ cũng chẳng phải vì đau lòng.
"Anh Tạ." Cậu lại gọi, mắt hạnh lẳng lặng nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình chăm chú, lại nhìn từ mắt tới chóp mũi, từ chóp mũi tới môi—— Sau đó cậu công tử này không nhịn nổi sự quyến rũ từ bông hồng của anh, lại cúi đầu hôn phớt lên anh, gọi lần thứ ba, "Anh Tạ."
Cậu là tên điên, Tạ Thanh Trình dành cho cậu chút vẻ hòa nhã, thậm chí còn không coi là hòa nhã, cậu đã ôm dã tâm, muốn ôm anh, muốn tiến vào trong anh, thậm chí cậu lại muốn dụ dỗ Tạ Thanh Trình—— Chỉ cần Tạ Thanh Trình hôn cậu khe khẽ, vậy thì sẽ không tính là thất hứa chuộc lợi nữa.

Thế cậu có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Cậu thật sự rất muốn anh.
Nhất là mỗi lần Tạ Thanh Trình dùng dáng vẻ tỉnh táo lí trí cao không thể với, nhàn nhạt nói với cậu mấy lời kiểu: "Cậu thật sự không thích tôi, tôi cũng không thích cậu, chúng ta chênh lệch mười ba tuổi, chuyện này không đúng đắn, chắc chắn là cậu hiểu lầm rồi." khiến cậu vô cùng muốn đè người đàn ông nói toàn đạo lí như vị cha hiền này lên giường, lên ghế, lên cửa sổ.
Sau đó cho anh biết, rốt cuộc là ai sai.
Nít quỷ Hạ Dư muốn làm vậy nên suy nghĩ hồi lâu, vẫn e dè loại lời thề son sắt ngốc nghếch "em muốn theo đuổi anh đàng hoàng" đã nói ra, giờ nuốt vào cũng đã muộn, chỉ đành nắm bắt cơ hội muốn dụ dỗ Tạ Thanh Trình bước vào vết xe đổ của đêm giao thừa mà thôi.
Hiện giờ xem ra, thời cơ đã chín muồi, cậu bèn giả bộ ngoan ngoãn.
"Anh Tạ, anh thích, khiến em vui lắm."
"Vậy để khen thưởng, anh có thể hôn em một xíu không."
"Một cái thôi là được rồi, em sẽ không làm loạn nữa."
Mới là lạ, hôn cậu một cái, cậu sẽ lập tức cộp mác thành tín hiệu Tạ Thanh Trình chủ động.
Cậu cứ năn nỉ ỉ ôi như thế, dây dưa dụ dỗ, Tạ Thanh Trình đương nhiên không hề bị dụ, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng này cứ như một con cún lớn lăn lộn trên đất kêu gào khóc lóc, lông cún cọ cọ vào mũi anh, nhột tới mức anh muốn tránh đi.

Nhất thời tình cảnh này lại có hơi buồn cười.

"Anh Tạ, anh Tạ, Tạ——"
——
"Đã nói bao nhiêu lần rồi! Trời hanh vật khô coi chừng đồ dễ cháy! Còn đốt lửa tỏ tình dưới tầng nữa? Còn lôi đâu ra pháo hoa đốt cho tôi thế hả!!" Đang ồn ào, chợt dưới tầng truyền tới giọng quát lớn, hóa ra là bảo vệ trường nghe tin chạy tới.
Đại ca bảo vệ căm hận cái hành động sẽ tạo thành tai họa ngầm cho sự an toàn của vườn trường này tới tận xương tủy, đầu tiên chú xách một xô nước dập tắt ngóm đống nến xếp để tỏ tình, sau đó giận đùng đùng gào lên với đám học trò vây xem: "Chuyện này do ai làm? Hả? Do đứa nít quỷ thất đức nào làm!"
Học trò: "Chú à, bọn cháu cũng có biết đâu!"
"Sao mà không biết được hả! Làm cái chuyện xấu này nhất định là có người tỏ tình rồi! Người tỏ tình đâu?" Bảo vệ hằm hằm hỏi ban nhạc, "Ai thuê mấy cậu tới! Kì cục vừa thôi! Lúc trước đã phổ cập về việc an toàn phòng cháy chữa cháy rồi đúng chưa hả?!! Rốt cuộc là ai thế!!!"
Đội trưởng ban nhạc: "Đại ca, anh đừng kích động, bọn em thật sự không biết, là đơn thuê của một đại gia trên mạng thôi, tới giờ người ta còn chưa xuất hiện nữa, cũng không biết có phải giỡn hay không mà."
"Đúng thế, không khéo là thuê nhầm đấy."
Bảo vệ giận tới mức nghiến răng nghiến lợi: "Giải tán! Giải tán hết ngay! Mấy người cũng đừng bắn nữa, đùng đa đùng đoàng, đã mười hai giờ rồi đấy! Bắn bắn đàn đàn mà nghe được à! Mau giải tán ngay!"
Đội trưởng ban nhạc: "Ấy, này khó mà làm được, trên đơn thuê còn mấy bài hát vẫn chưa biểu diễn xong mà."
"Không phải mấy người bảo chủ thuê không xuất hiện à!"
"Đại ca, bọn em là ban nhạc có lương tâm mà, chỉ cần người thuê đã thanh toán tiền xong xuôi, cho dù người ta có xuất hiện hay không, bọn em cũng phải phục vụ theo yêu cầu chứ.

Đại ca, anh đừng giận nữa, ngồi xuống nghe hát xíu đi."
"Tôi nghe cái quỷ ấy! Mấy người mau kết thúc đi!"
Phía dưới ầm ĩ loạn tung lên, các học trò vây xem nhao nhao không chê phiền phức, cười rất vui vẻ.

Mặt Tạ Thanh Trình chẳng có biểu cảm gì đẩy Hạ Dư ra: "Cậu nhìn xem, cậu gây chuyện gì đây."
Hạ Dư: "...!Mấy hôm trước có sinh viên xếp nến tỏ tình dưới sân thể dục mà, vì sao kệ họ mà lại quản em cơ chứ."
"Cậu xếp nến dưới kí túc xá nhân viên trường đấy, mặc kệ cậu để ý ai.

Hơn nữa giờ đã hơn mười hai giờ rồi."
Hạ Dư: "Mọi người vẫn còn chưa đi ngủ mà..."
"...!Trước tiên cậu dẹp chuyện bên dưới đi đã."
Hạ Dư chỉ đành đen mặt mở app đặt đơn, online nói chuyện với ban nhạc, một lát sau, dưới tầng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tạ Thanh Trình châm một điếu thuốc, đứng trên cửa sổ nhìn nhóm người phía dưới dần tản đi, bảo vệ là người rời đi cuối cùng, trước khi rời đi chú còn để ý tới Tạ Thanh Trình còn mở cửa sổ ký túc xá ngó xuống xem.
Bảo vệ ngửa đầu: "Ngại quá giảng viên Tạ, làm phiền giấc ngủ của anh rồi."
Tạ Thanh Trình: "...!Vất vả rồi."
Chờ tất cả mọi người đi rồi, bên ngoài ký túc xá nhân viên trường quay về im lặng, Tạ Thanh Trình quay đầu lại, nhìn Hạ Dư còn dựa vào trên bàn cơm rầu rĩ không vui.
"Chơi vui không?"
"..."
"Cậu ngây thơ quá rồi."
"..."
"Ngày mai giấu tên rồi mua chút hoa quả cho bảo vệ đi, chú ấy dọn đống nến của cậu cũng chẳng dễ gì."
Hạ Dư tức giận nói: "Mua trái cây? Em phải mua dao cho ông ấy á!"
Tạ Thanh Trình nhìn cậu như nhìn con nít, ngậm thuốc lá đi qua: "Trước kia cậu theo đuổi cô bé cậu thích kia, cũng theo đuổi thế à?"
Hạ Dư vừa nghe tới lịch sử đen tối của mình, bệnh suýt liệt dương: "...!Anh có thể đừng nhắc tới chuyện kia nữa không vậy."
Tạ Thanh Trình phủi phủi tàn thuốc, muốn nói "bảo sao không theo đuổi nổi", ngẫm nghĩ lại, nghe tổn thương quá, nên nhét thuốc lá lại vào miệng, lờ mờ bảo: "Cậu đi nghỉ ngơi đi."
Hạ Dư ủ rũ tựa vào bàn nhìn anh một lát, chợt đứng dậy, lập tức lấy thuốc lá của đối phương ra khỏi miệng Tạ Thanh Trình.
"Không được hút."
Sau đó lại nói: "Không được, em bảo phải dành tặng anh buổi sinh nhật chỉ có hai người chúng ta biết tới cơ mà."
Tạ Thanh Trình: "Không cần thiết, tôi cũng chẳng có tâm trạng, hơn nữa..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Dư đã xoay người cầm một túi giấy mang theo bên người tới, lấy bánh kem ra.
Tạ Thanh Trình có chút ám ảnh tâm lí với bánh kem Hạ Dư tự tay làm, lúc trước ăn trên đảo Mộng Ảo, kết quả bị dị ứng đi truyền nước, phản ứng nghiêm trọng, đang định từ chối, lại ngẩn ngơ khi trông thấy tên cửa hàng bánh kem.
"Ruby".
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường 《 Sự khác biệt giữa thầy và trò 》:
Hoạt động vườn trường Tạ Thanh Trình ghét nhất:
Xếp nến tỏ tình
Hoạt động vườn trường Hạ Dư muốn làm cho người mình thích nhất:
Xếp nến tỏ tình
Hành động yêu đương vườn trường Tạ Thanh Trình khó hiểu nhất:
Cầm guitar chơi tình ca dưới ký túc xá của người ta.
Hành động yêu đương vườn trường Hạ Dư cảm thấy vô cùng lãng mạn:
Cầm guitar chơi tình ca dưới ký túc xá của người ta.
Tạ Thanh Trình: Khờ quá, bảo Tạ Tuyết phạt cậu thêm đi.
Hạ Dư: QAQ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện