Hạ Dư lấy được một ít hàng mẫu của nước nghe lời từ chỗ Tưởng Lệ Bình.
"Vốn là phát cho tôi để làm vũ khí." Tưởng Lệ Bình nói, "Mấy người cầm đi đi."
Cô đưa chiếc lọ kia cho bọn họ, lại liếc Tạ Thanh Trình một cái, tuy rằng khi nãy cô đã bảo là vấn đề cuối cùng, nhưng lời Tạ Thanh Trình nói cô cũng nghe thấy rồi, cô bảo Tạ Thanh Trình: "Có rất nhiều chuyện tôi bị vòng tay hạn chế không thể nói được, không đề cập tới Huyết Cổ nổi, trước mắt mấy người không cần quá lo lắng, theo tôi thấy, tổ chức sẽ không dễ dàng ra tay với Huyết Cổ đâu."
Cô ta vừa nhanh chóng nói, vừa vội vã đưa bọn họ tới cửa thoát hiểm kia.
Trước khi chia tay, Tưởng Lệ Bình hơi dừng lại, do dự, vẫn nói với Hạ Dư một câu: "Cái người béo mập đối xử rất tốt với cậu ấy..."
Vòng trên cổ tay cô ta bất chợt rung lên!
Tưởng Lệ Bình lập tức ngậm miệng!
Đây là nhắc nhở của máy, là máy móc phán đoán ký chủ có khả năng để lộ bí mật hay không, nhưng cũng có dấu hiệu cảnh báo cho những trường hợp bất chợt có tỉ lệ phán đoán sai.
Hạ Dư: "Béo?"
Tưởng Lệ Bình lắc đầu: "Không có gì, cậu đi đi."
Hạ Dư biết cô ta hẳn đang muốn nhắc nhở mình gì đó, hoặc có lẽ cô ta muốn ám chỉ cho cậu biết ai là người để lộ cậu là Huyết Cổ, nhưng vì vòng tay nên không thể nào nói ra được.
Người như cậu không màng việc sống chết của mình lắm, không cần thiết làm liên lụy phụ nữ vô tội vì đáp án này.
Vì thế cậu cũng không hỏi lại gì, cuối cùng liếc cô một cái, chuyển hướng chạy về đường thoát hiểm.
Mười lăm phút sau, Tạ Thanh Trình, Hạ Dư, Trần Mạn thuận lợi thoát khỏi tổng bộ tập đoàn Chí Long, mỗi người đều bắt tay vào hoàn thành nhiệm vụ trên tay bọn họ.
Thời gian cấp bách, ba người chia nhau ra hành động, nhất định phải theo kịp trước khi Hoàng Chí Long trốn án, chặn được ông ta ở trong lãnh thổ quốc gia.
Đương nhiên, chuyện RN-13, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều không nói nhiều với Trần Mạn, chỉ giải thích đại khái nguồn gốc và hiệu quả tác dụng của loại thuốc này, còn về hai người Hạ Tạ đều là thể thực nghiệm, chuyện cũ của Tần Từ Nham...! Đều không hề nhắc tới.
Tạ Thanh Trình gọi xe tới bệnh viện tư nhân Mỹ Dục, anh muốn giao hàng mẫu "Nước siêu nghe lời mới nhất" đã cải tiến từ RN-13 cho bọn họ.
Lúc ngồi trên taxi, anh khẽ thở phào, cảm giác hết thảy của đêm nay cứ như một giấc mơ.
Anh vốn tưởng rằng lần này sẽ không có cơ hội lấy được hàng mẫu của nước nghe lời ngay, tính cách anh quá mức bình tĩnh, khiến anh lựa chọn nghĩ xem còn có khả năng nào khác giải quyết được vấn đề, mà cũng hạ thấp được tỉ lệ nước nghe lời này không, hoặc là có cách khác kiếm được món đồ thứ hai gì đó...!May mà Hạ Dư vẫn ôm một chút hi vọng, trên người Tưởng Lệ Bình thế mà thật sự có một lọ.
"Ting ting."
Đúng lúc này, điện thoại Tạ Thanh Trình rung lên.
Là người anh đang nghĩ tới ấy gửi tin nhắn cho anh.
Hạ Dư: "Tạ Thanh Trình, đi đường cẩn thận.
Sau khi tới nơi, nhất định phải báo bình an cho em đó."
Lòng Tạ Thanh Trình thoáng rung động, ấy vậy mà cảm thấy có một dòng ấm áp đã lâu tuôn chảy trong ngực anh.
Anh rủ mi, ngẫm nghĩ, trả lời Hạ Dư bằng một biểu cảm mỉm cười, dùng an ủi đối phương.
Sau đó lại đáp một câu: "Cậu cũng thế."
Làm xong chuyện này, anh thả điện thoại lại vào trong túi, nhìn ánh đèn đêm lộng lẫy bên ngoài—— Hỗ Châu chính là thế, cho dù rạng sáng bốn năm giờ, vẫn không thiếu sức sống của thành phố, ngồi trên xe taxi, nghe tài xế tán dóc cả một đường, radio phát vài chương trình tình cảm về đêm lẻ tẻ, mấy giờ trước trải qua đủ chuyện kinh hồn, mà giờ lại cứ như là chuyện xảy ra với một người khác vậy.
Nhưng Tạ Thanh Trình lờ mờ cảm thấy, có một vài thứ đã thay đổi.
Hiện tại anh cuối cùng cũng có thời gian thả lỏng hơn chút, nhớ lại chuyện vừa nãy trong tầng hầm rực lửa, bản thân hôn môi Hạ Dư, lúc bản thân chủ động hôn cậu, thiếu niên bất chợt rơi nước mắt.
Anh nhớ tới Hạ Dư nói với mình——
"Tạ Thanh Trình, anh không phải có cũng được không có thì thôi.
Em không thể không có anh được.
Em có thể mất mạng, nhưng em không thể mất anh."
"Muốn chết thì cùng chết, em sẽ không bỏ rơi anh."
Tạ Thanh Trình đã từng chắc chắn tin rằng, cái Hạ Dư gọi là yêu, chẳng qua cũng chỉ là sự xúc động nhất thời của người trẻ tuổi, chim non tình kết.
Mãi cho tới lúc ở trong lửa hừng hực khi nãy, anh mới rốt cuộc biết được, hóa ra anh sống trên đời này, vẫn còn một người thật sự coi anh thành sinh mạng.
Cho dù là 19 tuổi, 29 tuổi, hay là 99 tuổi, người kia cũng không thể mất anh được.
Cho dù là gì cũng không thể thay thế nổi.
Anh nhớ lại tất cả, điện thoại lại chợt rung lên hai cái.
Là một sticker và một tin nhắn của Hạ Dư trả lời lại, Tạ Thanh Trình xem tin nhắn chứa đầy thâm tình trong từng câu từng chữ kia, nỗi xúc động trong lòng ngày càng rõ ràng.
Bỗng nhiên——
"Tiên sinh, chúng ta tới Mỹ Dục hả? Gần đoạn đường này còn có một trường đào tạo Mỹ Dục nữa, tôi xác nhận lại chút, chúng ta tới là bệnh viện tư nhân phía đông thành phố phải không vậy?"
Lời của tài xế khiến Tạ Thanh Trình bừng tỉnh, anh hơi ngẩn ra, sau đó lên tiếng: "Đúng thế, cảm ơn."
Trái tim vừa ấm lên, sau khi nghe hai chữ Mỹ Dục, trở nên có chút phức tạp.
Trong bệnh viện tư nhân Mỹ Dục, còn cất giấu một bí mật của anh, mà Hạ Dư vẫn chưa biết tới.
Tạ Thanh Trình đối diện với bí mật nơi Mỹ Dục kia, lại nhìn tin nhắn ngập tình cảm mãnh liệt mà Hạ Dư gửi anh chẳng buồn che giấu, chợt cảm thấy trái tim như có thứ gì nặng trịch đập vào, trái tim vừa cảm thấy có chút dịu dàng, bỗng nhiên lại nặng nề lạnh lẽo dần.
Hạ Dư đã lên cao tốc tới phố Hàng, cậu đã đeo lại đồng hồ chứa băng ghi hình lên tay, đích đến là sở công an tỉnh phố Hàng, cậu tới tìm sở trưởng Hồ.
Sau khi cậu gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Trình trên xe xong, vậy mà lập tức nhận được tin nhắn trả lời của đối phương ngay.
Đây là chuyện cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới, dù sao trước kia Tạ Thanh Trình không phải là không trả lời tin nhắn của cậu, thì chính là phải qua ít nhất ba mươi phút nhiều nhất một ngày thì mới có thể trả lời cậu được.
Tim cậu đập thình thịch, đập nhanh như thế, cậu biết chuyện này cũng không phải vì vụ án.
Cậu mở tin nhắn ra, trông thấy tin nhắn của Tạ Thanh Trình.
——
Tin thứ nhất: Biểu cảm mỉm cười.
Tin thứ hai: "Cậu cũng vậy."
Gương mặt dính khói bẩn khẩn trương suốt một đêm của Hạ Dư, bỗng dưng lộ chút ý cười nhạt như nước chảy trên mặt băng.
Xưa nay cậu chưa từng sửa lại cách hiểu "biểu cảm mỉm cười" của Tạ Thanh Trình sao cho đúng, cái biểu cảm người ta nhìn vào cứ quái gở sao sao này, trong lòng cậu là cách biểu đạt sự ấm áp nhất của Tạ Thanh Trình.
Cậu không cần sửa đúng lại, cậu bèn thuận theo Tạ Thanh Trình, cậu mặc kệ mấy người trẻ tuổi khác biết đâu nghĩ nhiều rồi nghẹn lòng vì Tạ Thanh Trình sử dụng biểu cảm này, mà tốt nhất là họ nên nghẹn lòng cả đi.
Chỉ cần cậu có thể hiểu được anh là ổn rồi.
Hạ Dư cũng lập tức gửi lại cho Tạ Thanh Trình một sticker——
Đó chính là sticker cậu tự làm, là một con sứa mặt trăng, gửi qua rồi khắp màn hình WeChat sẽ ngập đầy tinh linh nước trôi lững lờ như tơ liễu.
"Anh hôn em rồi, em nhất định sẽ bảo vệ tính mạng mình thật tốt, bởi vì em biết, sau này anh sẽ còn hôn em lần thứ hai, lần thứ ba, rồi cả ngàn vạn lần nữa, nghĩ tới thế, em đã rất yêu thế giới này, yêu tới mức Thần Chết cũng chẳng thể đưa em đi nổi.
Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình, em yêu anh."
Cậu gửi tin nhắn này xong, thả điện thoại lại vào túi bên người.
Cậu xoay đầu ra cửa sổ, nơi xa xa có thể trông thấy một vệt ráng màu ánh đỏ mềm mại nhàn nhạt.
Bên kia, Trần Mạn đã quay về nhà mình, kể tình tình hình đơn giản qua loa với cha mẹ một lượt, cũng phá lệ chủ động gọi điện cho ông ngoại ở Yên Châu xa xôi xin giúp đỡ, khu nhà thủ trưởng quân khu lập tức sáng rực.
Giờ đã quá nửa đêm, mà ban mai sẽ tới rất nhanh.
Hết thảy đều giành giật từng giây để tiến hành.
Hoàng Chí Long cũng nhận ra có điểm không ổn, Hạ Dư cũng được, Trần Mạn cũng thế, lục soát khắp tổng bộ tập đoàn Chí Long cũng chẳng thể tìm thấy, mà đã có vài bảo vệ chết một cách kì quái, ông ta muốn bật máy theo dõi, mà đúng lúc này lại phát hiện tới video giám sát cũng không thể nào truy cập vào xem được.
Đương nhiên việc này là do Hạ Dư ban tặng, vì Hạ Dư muốn cho Tưởng Lệ Bình và chính bọn họ tranh thủ được nhiều thời gian hơn, lúc chia tay còn mượn tài khoản của Tưởng Lệ Bình, tiến vào trong giao diện hệ thống Chí Long, phá hủy toàn bộ trình tự phần mềm.
Hoàng Chí Long sau khi thử xem ghi hình thất bại tới lần thứ năm, bấm tắt điện thoại, cũng nhìn thấy gương mặt ròng ròng mồ hôi lạnh của chính bản thân trên màn hình.
Không thể đợi thêm nữa.
Ông ta vốn định tính toán chu toàn hơn hẳn, nhưng giờ xem ra, ông ta nhất định phải tới sân bay xử lí việc chỉnh sửa giấy tờ trước.
Một khi cảnh sát lấy được chứng cứ có thể bắt ông ta tới điều tra, muốn đi lại càng khó khăn hơn...
Trốn!
Suy nghĩ này nhanh chóng hóa hình phát triển trong đầu ông ta, Hoàng Chí Long dùng ngón tay run rẩy gọi điện cho Tưởng Lệ Bình.
Ông ta nuốt nước miếng, cố sức làm giọng của bản thân nghe như bình tĩnh: "Alo——"
Một tiếng rưỡi sau.
Hỗ Châu, bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.
"Cậu yên tâm, bọn tôi sẽ bảo phòng thí nghiệm cùng hợp tác mau chóng phân tích hàng mẫu cho kết quả, không có gì bất ngờ xảy ra, thuốc chữa trị cho em gái cậu sẽ nhanh chóng được thu xếp ngay thôi." Viện trưởng bệnh viện Mỹ Dục hôm nay vừa hay có ca trực ban, Tạ Thanh Trình cũng thuật lợi gặp mặt ông ấy trong đêm khuya.
"Cảm ơn? Không cần cảm ơn." Viện trưởng già nói, "Cậu làm việc cho bọn tôi mà, cũng đủ để tôi giúp cậu vô điều kiện rồi.
Yên tâm đi."
Phố Hàng, tòa văn phòng sở công an tỉnh.
"Sở trưởng Hồ? Mấy giờ rồi chứ, đương nhiên sở trưởng Hồ không có mặt."
Trong phòng trực ban, cảnh sát canh gác nói vậy với Hạ Dư, dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái đánh giá thanh niên cả người đầy khói bẩn này.
Hạ Dư chẳng để ý tới anh ta, dựa vào bên cạnh trạm gác sở tỉnh đợi.
Cảnh sát trẻ không nhìn nổi, đang định đuổi cậu đi, bỗng dưng một chiếc Audi màu đen đậm phóng về phía sở công an trong màn đêm đến.
Cảnh sát đang trực ban kia có ngốc cũng thuộc lòng biển số, lập tức giật mình, thẳng lưng chào.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Ghế sau lộ ra gương mặt sở trưởng Hồ nặng nề.
Sở trưởng Hồ lập tức nhìn về phía Hạ Dư: "Tôi nhận được điện thoại gọi tới từ Yên Châu, nhóc con, cậu có vật chứng quan trọng cần báo cáo khẩn cấp muốn giao cho tôi về việc phạm tội của xí nghiệp tư nhân Hoàng Chí Long ở Hỗ Châu đúng chứ?"
Hạ Dư đứng dậy, lời ít ý nhiều trả lời lại: "Đúng thế, sở trưởng Hồ."
Yên Châu, nhà chính ủy Vương.
Ông lão sau khi nghe Trần Mạn kể lại xong, nóng lòng tới mức gọi liên tiếp bốn năm cuộc điện thoại trong đêm khuya, nhanh chóng khai thông trạm kiểm soát.
Ông giận tới tái cả mặt, môi run run, miệng không ngừng lầm bầm: "Đúng là xằng bậy..."
Phu nhân ở bên cạnh khuyên cũng chẳng khuyên nổi, ông lão không ngờ rằng cháu trai của mình thế mà xém nữa đã mất mạng trong tay một đám tội phạm như thế, cuối cùng ông gọi điện cho cảnh vệ, vừa giận dữ ho khan, vừa yêu cầu cảnh vệ lập tức sắp xếp máy bay, ông muốn tới Hỗ Châu ngay, tự mình chỉ huy việc bắt Hoàng Chí Long sa lưới!
6 giờ 3 phút sáng.
Hoàng Chí Long mặc một bộ áo gió đen, đội mũ rộng vành, ông ta ra khỏi trụ sở bí mật với Tưởng Lệ Bình, trong tay ôm một chiếc két sắt phòng bạo, bên trong là hồ sơ tư liệu quan trọng nhất với Hoàng Chí Long, còn cả một vài giấy chứng nhận tất yếu nữa.
Tưởng Lệ Bình theo sát phía sau, ngoài váy đỏ cũng khoác một lớp đồ đen.
"Lên xe."
Tưởng Lệ Bình: "Tới sân bay ngay ư?"
Hoàng Chí Long gật đầu: "Thủ tục chỉnh sửa giấy tờ xong xuôi cả rồi, tiểu Vinh và tiểu Minh sẽ giúp đỡ chúng ta ở New Zealand, chưa từng cảm thấy mấy lời nuôi con dưỡng già đúng tới thế bao giờ, không ngờ bọn nó thật sự có thể giúp đỡ ông đây đấy."
Tưởng Lệ Bình nghe thấy Hoàng Chí Long nhắc tên mấy đứa con trai, không biết vì sao trong mắt lóe một tia ảm đạm.
"Bọn nó không có khả năng như em, làm mấy việc này, đúng là làm khó bọn nó quá."
"Trước đây cảm thấy không sao, giờ lại thấy