Mặt cô nháy mắt trắng bệch.
Cô lập tức hỏi đội viên đội cảnh sát: "Chúng ta có thể thay đổi tuyến đường khác không? Đừng đi tuyến đường bình thường."
Cảnh sát thoáng sửng sốt: "Sao thế?"
Tưởng Lệ Bình không thể xác định, trên tay cô còn đeo vòng trung thành, mà cô dùng bao năm kinh nghiệm để phán đoán, trong chuyện này, một khi cô nói là cô đoán, chỉ cần phỏng đoán của cô là thật, trang bị gây chết của vòng tay chắc chắn sẽ kích hoạt, cô sẽ chôn mạng ngay nơi này.
Vậy nên cô chỉ có thể nói: "Tôi không chắc, tôi có dự cảm..."
"Nhưng mà chúng ta sắp tới rồi mà." Cảnh sát thấy cô nói năng lộn xộn, cho là sau khi cô suy tư, cuối cùng vì tiếp theo phải gặp thẩm phán nên hoảng hốt, vì thế an ủi cô, "Con đường này đi tiếp sẽ tới cao tốc, còn nửa giờ nữa, cô cũng không cần nghĩ nhiều đâu, trước đó cô đã làm người tình báo, chánh án cũng sẽ xem xét xử lí mà."
Tưởng Lệ Bình: "...!Không, mấy anh nhất định phải nghe tôi, tôi cảm thấy không đúng lắm...!Chuyện này..."
Trong màn hình ở cục cảnh sát, phản chiếu vẻ mặt Tưởng Lệ Bình đầy căng thẳng đang nói chuyện với nhóm cảnh sát áp giải, trong văn phòng theo dõi tổng chỉ huy, có người nói thầm: "Sao tự dưng lại làm loạn thế?"
"Không biết, Tưởng Lệ Bình yêu cầu chuyển tuyến đường quay về cục cảnh sát, nhưng cô ta cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể."
"Giờ đổi đường có còn kịp không?"
"Lên cao tốc, trừ khi vòng về trên đường rẽ, phải hơn một giờ nữa mới đến nơi, yêu cầu kéo dài thời gian vô lí thế này, chỉ huy cũng sẽ không đồng ý..."
"Với cả lời của Tưởng Lệ Bình chúng ta cũng không thể tin hoàn toàn được, năm đó có vài vụ án...!Vụ án tai nạn giao thông của Tạ Bình với Chu Mộc Anh, vụ án Trần Lê Sinh bị giết hại, hiện tại có vẻ đều liên quan tới tổ chức của bọn họ cả, chờ Tưởng Lệ Bình đến rồi, còn nhiều thứ cần cô ta phối hợp để khai cung nữa.
Vô duyên vô cớ kéo dài lộ trình thêm hơn một giờ." Lãnh đạo lắc đầu, "Không được, không thể theo trình tự.
Vẫn bảo họ lập tức quay về đi.
Tốc độ nhanh hơn chút thì tốt."
Thư kí đang pha cà phê cho các cảnh sát tăng ca, cũng rót một li cho Hạ Dư.
Hạ Dư cảm ơn, như vừa suy nghĩ gì đó vừa nhìn màn hình—— Cậu cảm thấy lời Tưởng Lệ Bình nói không thể không nghe, hơn nữa lúc Tạ Thanh Trình nhắn tin cho cậu, cũng đã nhấn mạnh là bọn họ nhất định phải theo dõi kĩ bảo vệ Tưởng Lệ Bình cho tốt.
Nhưng lãnh đạo nhìn qua không dễ thuyết phục lắm, cơ chế của cục cảnh sát lại càng nghiêm ngặt tới lạ, điều hành vụ án lớn như thế này cần phải có chỉ thị đã được phê duyệt, hơn nữa cũng không phải cậu nói hai câu là có thể thay đổi tình hình được.
Hạ Dư đang nghĩ cách, đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
"Chính ủy Vương."
"Chính ủy Vương, sao ông lại tự mình tới đây thế? Ông vừa mới xuống máy bay..."
Hạ Dư nghe thế quay phắt đầu qua, trông thấy một ông lão vẫn bừng bừng khí thế đi vào sở cảnh sát cùng cháu ngoại Trần Mạn của ông ấy.
Mẹ nó đúng là đưa Phật gia tới tận cửa mà!!
Hạ Dư lập tức đứng dậy, bước lên chào hỏi ông, rất khách sáo bảo: "Bác Vương ạ."
"Ồ, tiểu Hạ à, sao thế? Tình hình giờ thế nào rồi?" Chính ủy Vương cũng quen biết người nhà Hạ Dư, hơn nữa cháu ngoại mình vừa mới mạo hiểm với thằng nhóc này, thái độ của ông dành cho Hạ Dư đương nhiên cũng thân thiết hơn nhiều.
Hạ Dư nói: "Bác Vương, cháu vẫn theo dõi qua màn hình suốt, giờ có một tình huống, tình báo Tưởng Lệ Bình muốn đổi tuyến đường quay về, nhưng cô ấy không nói lí do gì, cháu cảm thấy..."
Cậu nói suy nghĩ của mình ra với chính ủy Vương.
Trần Mạn đứng cạnh ông ngoại của cậu chàng, nghe xong cũng cảm thấy Hạ Dư nói không sai, tuy rằng Tưởng Lệ Bình không nói rõ được cô ta cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng tốt nhất vẫn nên nghe theo lời cô.
Chính ủy Vương hơi suy tư: "Được thôi, sở trưởng Hồ đâu rồi?"
"Sở trưởng Hồ ở phía bên sân bay đang xử lí việc Hoàng Chí Long bị bắn chết."
"Giờ bác gọi điện liên lạc với ông ấy."
Ông nói là làm ngay, lập tức ra ngoài.
Rốt cuộc ánh mắt Trần Mạn và Hạ Dư chạm nhau vào lúc này.
"..." Hạ Dư khi nãy còn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt ông ngoại người ta, giờ đối diện với Trần Mạn, cũng lười giả vờ, cậu xoay mặt đi, quay về trước máy theo dõi, vẻ mặt lạnh nhạt uống một ngụm cà phê.
Trần Mạn không biết Hạ Dư thích Tạ Thanh Trình, còn tưởng Hạ Dư vì ghét đồng tính nên mới mang thái độ như thế với mình.
Cậu chàng có hơi xấu hổ, ngẫm nghĩ, ngồi xuống cạnh Hạ Dư: "Hạ thiếu."
Hạ Dư bảo: "Bị thương thế rồi, anh nên tới viện chứ, đến đây làm gì."
Trần Mạn: "Tôi muốn thấy chúng sa lưới.
Cũng muốn biết kẻ giết anh trai tôi khi xưa rốt cuộc là ai."
Hạ Dư: "..."
Thế cậu chẳng còn gì để nói, dời mắt đi, nhìn màn hình chằm chằm.
Trần Mạn: "Anh Tạ đâu rồi?"
Hạ Dư: "Còn ở viện tư nhân Mỹ Dục, anh ấy có chuyện anh ấy cần xử lí."
"Ồ..." Trần Mạn hơi khựng lại, "Đúng rồi, có chuyện, tôi muốn hỏi cậu."
"Hửm?"
"Huyết Cổ đó là có ý gì? Lúc ở công ty giải trí, Tưởng Lệ Bình từng nhắc tới.
Cậu với anh Tạ hình như đều không bất ngờ."
"...! Tên gọi một loại bệnh tâm thần thôi, không có gì ghê gớm cả." Hạ Dư đáp qua loa, "Bọn chúng thích nghiên cứu mấy thứ này, cũng như có người thích nghiên cứu bệnh dạ dày, có người thích nghiên cứu bệnh bạch cầu ấy mà.
Sau đó chúng tùy tiện đặt tên cho loại bệnh này."
"Ồ...!Thế cậu mắc bệnh này à?"
"Không phải, khi đó cô ấy lừa Hoàng Chí Long, không phải là muốn dời sự chú ý của ông ta đi à." Hạ Dư mặt không đỏ tim không đập.
Trần Mạn ngẫm nghĩ, lại: "À..." một tiếng.
Trầm mặc.
Không khí kì quái vô cùng.
Chính ủy Vương đang gọi điện thoại bảo sở trưởng Hồ lập tức hạ lệnh thông qua tổng hệ thống, cho xe cảnh sát đổi tuyến đường, Hạ Dư và Trần Mạn ngồi song song trước màn hình theo dõi lớn.
Hạ Dư nhìn cảnh sát áp giải đang trao đổi với Tưởng Lệ Bình, lại bỗng dưng như đang thẩm vẫn phạm nhân, nói với Trần Mạn: "Trần Diễn, tôi hỏi anh, vì sao anh thích Tạ Thanh Trình."
"..." Trần Mạn chưa từng thừa nhận mình thích Tạ Thanh Trình trước mặt ai cả.
Lúc đứng trước sống chết nơi tầng hầm, cậu chàng nói ra tâm sự, cũng nói đầy ẩn ý, chỉ bảo cậu chàng coi tính mạng Tạ Thanh Trình quan trọng hơn cả mạng mình thôi.
Nhưng khi đó Hạ Dư đã thầm vạch trần cậu chàng, giờ cũng bảo: "Anh không cần giả vờ, tôi đã nói thẳng luôn với anh lúc ở trong đám cháy, tôi nhìn ra rồi."
Trần Mạn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dùng giọng nói chỉ có mỗi Hạ Dư mới có thể nghe thấy, bảo một câu: "Bởi vì...!Bởi vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt, sau khi anh tôi đi rồi, anh ấy vẫn luôn cổ vũ tôi.
Bất tri bất giác, lỡ thích rồi."
"..."
Sau khi nói ra lời này, Trần Mạn lại như trút được gánh nặng.
Cậu chàng nghiêng mặt qua hỏi Hạ Dư: "Rõ ràng tới vậy ư?"
Hạ Dư lại uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt nói: "Tôi nhìn ra thôi.
Nhưng anh ấy là thẳng nam, chắc chắn anh ấy không nhận ra."
Trần Mạn gục đầu xuống: "Tôi biết chứ.
Tôi thích anh ấy lâu vậy rồi, đã ám chỉ bao lần, anh ấy chẳng phát hiện lấy một lần, chỉ coi tôi như một thằng nhóc làm nũng."
"..." Hạ Dư không khỏi nhướng mày lên.
Cho dù cậu rất ghét Trần Mạn, lại vẫn hiểu cho sự bất đắc dĩ này của Trần Mạn.
Dù sao thì cậu cũng trải qua chuyện tương tự rồi.
Rất lâu chẳng nói gì.
Hai người đồng thời uống cà phê, không khí vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng Hạ Dư phá vỡ sự xấu hổ này: "Thật ra anh chưa chắc đã là không phải anh ấy thì không được."
"Hả?"
Hạ Dư có chút cao thâm khó đoán: "Tôi nghe qua, cảm thấy anh đang hiểu nhầm tình cảm của mình, coi ỷ lại thành thích thôi."
Trần Mạn chẳng hiểu lí do nhìn cậu.
Hạ Dư: "Trần Diễn, anh mới hơn hai mươi, cuộc sống còn dài lắm, mà Tạ Thanh Trình ấy à, anh biết đó, anh ấy lớn hơn anh mười mấy tuổi, cũng có thể làm chú làm bác của anh luôn rồi, anh cảm thấy anh bảo thích anh ấy, phù hợp à?"
"..."
"Hai người các anh cách biệt tuổi tác như thế, không hề thực tế gì hết.
Anh sẽ yêu đương với một người phụ nữ lớn hơn anh mười mấy tuổi hả? Không thể nào, thế thì anh càng không thể ở bên Tạ Thanh Trình.
Hơn nữa hai người đàn ông hẹn hò, vốn đã không thỏa đáng rồi." Hạ Dư điềm tĩnh nói lí lẽ lớn lao xong, ngừng một chút, còn bổ sung thêm câu, "Chuyện này vốn không liên quan gì tới tôi, nhưng nếu ở tầng hầm tôi đã trông thấy hết, xuất phát từ chút tình bạn giữa chúng ta, tôi nhắc nhở anh mấy câu, hẳn cũng nên thôi.
Hy vọng anh có thể nhận rõ lòng mình, tự giải quyết đàng hoàng."
Trần Mạn vô cớ cảm thấy mấy lời đàn ông trưởng thành này của Hạ Dư có hơi quen, nhưng lại không nghĩ ra là quen ở chỗ nào.
Cậu chàng im lặng một hồi, cuối cùng bảo: "Cảm ơn cậu, tôi nghĩ là tôi có thể hiểu rõ thích và ỷ lại khác nhau thế nào.
Tôi cũng không ngại anh ấy