Hạ Dư không dám chậm chạp, lập tức làm theo lời nhân viên y tế trường, vươn tay cởi cúc áo Tạ Thanh Trình, muốn cởi áo khoác anh ra.
Nhưng mà mới cởi cúc một nửa, trong cơn hôn mê, Tạ Thanh Trình vô thức rên khẽ một tiếng, cau mày thì thào: "...!Đừng...!Không muốn..."
Cho dù nhắm mắt, Hạ Dư vẫn có thể nhìn ra vẻ vô cùng kháng cự trên khuôn mặt anh.
Lòng Hạ Dư lập tức xót xa, nhỏ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, anh ơi, chỉ khám bệnh cho anh thôi, đừng sợ."
Khuôn mặt điển trai của Tạ Thanh Trình chẳng có chút huyết sắc, anh vẫn nhíu chặt hàng mày đen nhánh, ngón tay thoáng siết nhẹ lại, muốn siết chặt lấy ống tay áo mình trong vô thức.
Hạ Dư càng thấy anh như thế, lòng càng như dao cắt, hận không thể tát cho mình một cái.
Cậu nhớ, lúc trước sau lần ở hội sở Tạ Thanh Trình có bảo anh luôn bị mấy cơn ác mộng làm tởm tới tỉnh giấc, chẳng lẽ tới giờ vẫn không hề thay đổi...!Có phải không...
Cậu không cầm lòng nổi vươn tay lên, vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình.
"Anh ơi...!Đừng sợ...!Em sẽ không lại đối xử với anh..."
Nhân viên y tế trường chợt bước từ ngoài rèm vào.
"Bạn học à? Nhờ cậu cởi quần áo thôi, sao tới giờ còn chưa cởi thế?" Chú kia không kiên nhẫn đẩy Hạ Dư ra, "Thôi để tôi làm cho."
Nhân viên y tế trường tay chân nhanh nhẹn, lập tức cởi áo khoác của Tạ Thanh Trình ra, cầm tai nghe kiểm tra cho anh.
Đang khám một nửa, ánh mắt nhân viên y tế trường chợt rơi xuống cổ tay Tạ Thanh Trình: "Ủa? Sao trên tay anh ấy lại thế này?"
Hạ Dư lập tức tỉnh táo lại, bước lên xem thử.
Trên cổ tay Tạ Thanh Trình có một hàng chữ nhàn nhạt.
Ngoại trừ nó ra, cũng không có gì khác.
Hạ Dư: "Là hình xăm."
Nhân viên y tế trường: "Chà, nhìn không ra đấy, giáo sư Tạ ngày thường nghiêm túc thế, lại còn xăm cổ tay, anh ấy cũng ngoài lạnh trong nóng phết nhỉ."
Hạ Dư: "..."
Bận rộn một hồi, truyền nước, rồi lại kê thuốc.
Hơn nửa giờ sau.
Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Trước mắt là một khoảng trắng tinh, anh tốn mấy giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế trường.
Hạ Dư ngồi ngay bên cạnh anh.
Phòng y tế Y Khoa Hỗ Châu rất lớn, chia thành nhiều phòng, trong phòng bọn họ không có ai khác, Hạ Dư nắm lấy tay anh như thế, để bên tay truyền dịch của anh không bị lạnh quá.
"Anh Tạ."
Hạ Dư thấy anh tỉnh, vội vàng gọi anh.
Tạ Thanh Trình chớp mắt, phản ứng đầu tiên chính là áo khoác của mình đã bị cởi mất.
Lòng anh lập tức lo lắng, nhìn ngay xuống cổ tay mình——
Vẫn ổn, anh thoáng thở hắt ra—— Trị liệu lần nọ đã qua lâu rồi, trên cổ tay chẳng còn vết hằn gì nữa cả.
Căn bệnh này của anh, là chức năng của cơ thể đã chậm rãi suy giảm, phòng y tế hẳn không kiểm tra ra được gì.
Quả nhiên, Hạ Dư bảo với anh: "Nhân viên y tế trường bảo anh bị tụt huyết áp...!Anh ơi, mấy nay anh lại không ăn cơm đúng bữa nữa ạ?"
"..." Tạ Thanh Trình ngồi dậy, rủ mắt rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hạ Dư.
Tay anh rất ấm áp.
Còn vương hơi ấm của Hạ Dư.
"...!Tôi không sao.
Cậu...!Vẫn ở đây suốt à?"
"Vâng."
"...! Khụ khụ, thế cậu vẫn nên quay về trường mình sớm chút đi." Tạ Thanh Trình hơi co tay lại, như muốn nắm lấy thứ gì đó không trông thấy, sau đó anh ho khan bảo, "Cậu đi theo tôi suốt như thế, bị người ta trông thấy không hay đâu."
Hạ Dư đáp: "Nhưng họ thấy cũng thấy cả rồi, là em bế anh tới phòng y tế."
"..."
"Anh xỉu trên bục giảng, sao em có thể mặc kệ được...!Anh cũng đừng lo quá, thấy thì thấy thôi, cũng chẳng có ai nghĩ tới hướng khác." Hạ Dư nói đến đây, ngừng một chút, rầu rĩ nói, "Hơn nữa có nghĩ đến thì làm sao cơ chứ.
Cũng đâu nói lên được cái gì đâu."
Thật ra biểu hiện lúc đó của Hạ Dư đã rất rõ ràng rồi, trong lớp nhiều nam sinh đến thế, còn đều là sinh viên y khoa Hỗ Châu, nhưng có ai sốt ruột như bạn Hạ Dư tới học ké lớp đâu?
Đương nhiên, trong việc này cũng như Hạ Dư đã nói, cho dù có khiến người ta nghi ngờ, nhưng việc này nào có bằng chứng, ai có thể nói gì được? Cùng lắm là phát cho Hạ Dư bằng khen tôn sư trọng đạo hăng hái làm việc tốt thôi.
Tạ Thanh Trình thở dài, vô cùng mệt mỏi dựa vào giường.
Tâm trạng anh trong khoảng thời gian này quá tệ, thật sự chẳng có chút sức lực nào, Hạ Dư không chịu đi, thế anh cũng nhắm mắt, nghỉ ngơi phần mình luôn.
Hạ Dư nói: "Em mua cháo đậu đỏ cho anh này, thêm cả mật nữa, anh ăn một ít được không?"
Tạ Thanh Trình hơi nghiêng mặt đi, anh không ăn.
Vì thế Hạ Dư đặt bát xuống lần nữa, cúi đầu.
"..." Tạ Thanh Trình đối mặt với tình cảnh như thế, lòng cũng chẳng rõ cảm nhận, lần này Hạ Dư sụt cân rất nhiều, vòng giám sát trên cổ tay hầu như luôn là ánh cam, cũng chẳng hề giảm bớt.
Anh thu cả vào trong mắt, lại không biết nên làm thế nào để khiến Hạ Dư thoải mái.
Chuyện Hạ Dư, việc Tạ Tuyết, đủ thứ chẳng nói nên lời chèn ép nỗi lòng anh càng nặng nề.
Khí áp trong phòng bệnh trầm thấp rất lâu, may mà Hạ Dư còn trẻ tuổi đến thế, thích người trước mắt này như vậy, trong lòng cậu còn mang nỗi nóng bỏng, vẫn có thể khiến mình phấn chấn lại một chút.
Vì thế qua một quãng thời gian, Hạ Dư lại cố gắng xốc tinh thần lên, chủ động tìm một vài đề tài hẳn là Tạ Thanh Trình muốn nhắc tới, nói thêm lần nữa.
"Thì là...!Anh ơi, chuyện hai người Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng qua lại với nhau...!Em cũng biết."
Tạ Thanh Trình quả nhiên thoáng giật mình, liếc mắt nhìn cậu.
Lại qua một lát, mới mở miệng: "Sao cậu biết?"
"Người trong giới đều nói việc này cả, Vệ Đông Hằng đã nói chuyện ấy với người nhà cậu ta luôn rồi." Hạ Dư thấy cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng để ý tới cậu, mắt lại vương chút ánh sáng.
Tạ Thanh Trình tức khắc lại nổi giận: "Cậu ta còn dám nhắc tới, cái tên như cậu ta...!Khụ khụ khụ..."
Hạ Dư lập tức vỗ lưng anh.
"Anh đừng nóng vội.
Chuyện này anh có sốt ruột thì cũng đâu làm được gì."
Tạ Thanh Trình ho đỏ cả mắt, lườm cậu: "Em ấy cũng đâu phải em gái cậu đâu, đương nhiên cậu không sốt ruột."
"Sao mà thế được, việc anh để ý, em cũng sẽ để tâm." Hạ Dư nói, còn đứng dậy rót nước ấm cho Tạ Thanh Trình, lại khuyên nhủ, "Nhưng yêu đương thời buổi này đều tự do cả, nếu chị ấy khăng khăng phải ở bên Vệ Đông Hằng, anh cũng có cách gì khác chứ, người ta quay qua đi lấy giấy chứng nhận, lúc về đã là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ rồi, thế anh có thể làm gì bây giờ?"
Hạ Dư vừa vuốt lưng Tạ Thanh Trình, giúp anh thuận khí, vừa dỗ dành anh.
"Anh à, anh vẫn nên thả lỏng tâm tình chút đi, như vậy cũng không tốt cho bản thân anh mà..."
Tạ Thanh Trình lờ mờ thấy sai sai, theo lí mà nói Hạ Dư quen biết Tạ Tuyết từ nhỏ, hẳn là biết ngoài miệng Tạ Tuyết rất ghét bỏ Vệ Đông Hằng, thế thì cậu thấy hai người họ ở bên nhau, hẳn cũng có chút không chấp nhận nổi, nhưng Hạ Dư lại có vẻ rất bình tĩnh.
Tạ Thanh Trình chậm rãi nhíu mày: "...!Sao dáng vẻ cậu...!Cứ như là đã biết từ lâu rồi thế?"
"..."
"Tạ Tuyết nói với cậu?"
"Không có." Hạ Dư lập tức đáp, "Em thề đó."
Tạ Thanh Trình vẫn nửa tin nửa ngờ.
Hạ Dư cũng đâu thể nói việc lúc trước mình yêu thầm Tạ Tuyết cho Tạ Thanh Trình biết, vì thế bảo: "...!Thật ra em tự mình nhận ra đó, lúc một người thích một người khác, ánh mắt sẽ có ánh sáng, không che giấu được."
Tạ Thanh Trình cắn chặt răng: "Em ấy thích cậu ta? Vệ Đông Hằng đó thì có gì tốt? Gối thêu hoa rơm rạ nát bét...!Mắt nhìn của em ấy sao vậy, thế giới nhiều đàn ông như thế, em ấy lại tìm đối tượng kiểu đó!"
"Được rồi mà, anh xem anh kìa, nói thì nói thôi, sao lại giận dữ chứ." Hạ Dư tiếp tục dỗ dành anh.
"Đừng giận nữa, giận cũng chẳng ích gì.
Hơn nữa đâu thể trông mặt bắt hình dong, có lẽ...!Vệ Đông Hằng thật sự có vài ưu điểm mà người ta không chú ý tới, anh à, anh có thể thử tin tưởng Tạ Tuyết một chút, hoặc là tìm cơ hội nói chuyện với chị ấy về việc này đàng hoàng cơ mà.
Đừng có giận dỗi bỏ bữa, không chăm sóc tốt cho mình vậy nữa, được chứ?"
"..."
Thấy Tạ Thanh Trình trầm mặc, Hạ Dư lại thử đưa cháo cho anh.
"Nào, đừng nghĩ nhiều quá, ăn một chút trước đi."
Tạ Thanh Trình: "Cậu bỏ đó đi."
Hạ Dư còn muốn nói thêm mấy câu với anh, Tạ Thanh Trình lại cứng nhắc bảo: "Cậu ra ngoài đi."
"Anh à..."
"Lát nữa hẳn cậu còn có tiết, học kì cuối rồi, học lớp của cậu cho đàng hoàng vào." Anh vừa nói thế, tuy Hạ Dư không tình nguyện, nhưng cậu cũng nghĩ tới, đúng là bản thân còn có tiết, hơn nữa còn là tiết kiểm tra rất quan trọng.
Cậu xem điện thoại, cũng đã gần đến giờ.
Cậu hết cách, đành bảo: "Thế em...!Thế em đi trước nhé, tầm chiều tối em lại quay về tìm anh.
Được không?"
"Không cần." Tạ Thanh Trình đáp.
Anh ngước mắt lên nhìn gương mặt Hạ Dư rõ ràng gầy xọp hẳn đi.
Chữa bệnh đều cần một quá trình, trải qua giai đoạn bệnh trở nặng nhất, sau đó lại dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Anh biết hiện tại muốn Hạ Dư chấp nhận sự cự tuyệt của mình luôn thì rất khó, nhưng đây là giai đoạn Hạ Dư cần phải trải qua.
Tạ Thanh Trình thầm nghĩ mình xử lí chuyện Tạ Tuyết chưa tốt, thì phải xử lí việc của Hạ Dư cho xong.
Vì thế nói: "Đi đi.
Sau này cậu cũng không cần thường xuyên tới lớp của tôi học ké nữa, cậu đâu phải sinh viên y, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả."
Hạ Dư lập tức không lên tiếng nữa, đôi mắt hạnh nhìn anh, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên.
Tạ Thanh Trình cũng không biết đây là lần thứ mấy mình làm cậu khóc, trong lòng cảm thấy rất bất lực, luôn nói nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi xuống, Hạ Dư ở trước mặt người khác luôn rất kiên cường, thờ ơ, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo, lại luôn không nhịn nổi rơi nước mắt trước mặt anh.
Anh chuyển tầm mắt đi, im lặng một hồi, bảo: "Cậu mau đi đi."
"Anh ơi..."
Tạ Thanh Trình không nhìn cậu: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Quá trình cắt đứt rất lâu dài, nhưng rồi cũng phải kết thúc.
Chỉ là Hạ Dư không biết, lúc cậu có thể rơi nước mắt trước mặt Tạ Thanh Trình lần nữa, mà Tạ Thanh Trình, lại không thể lộ ra chút không