Lần này, lời cậu đã nói còn có thể giữ lời không?
Trong tai Hạ Dư ong ong, trước mắt choáng váng lên từng cơn.
Cậu bỗng dưng không nhìn rõ mặt Tạ Thanh Trình nữa, trước mắt cậu như vụt hiện bác sĩ Tạ hơn hai mươi tuổi ngồi đó, nói với cậu, anh phải rời đi rồi.
Hạ Dư như một tòa nhà bị phá hủy, cậu sụp đổ, tay đỡ trán mình lại, nước mắt như xâu ngọc bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống.
Cậu không trả lời lại câu nói của Tạ Thanh Trình, cậu vô cùng bi thương hỏi:
"Vì sao anh nhất định phải làm thế..."
"Tạ Thanh Trình, vì sao anh đến bên em hết lần này tới lần khác, lại liên tục bỏ em lại..."
Từng câu như tách ra khỏi cổ họng, dính máu ấm nóng bỏng, phát run lên.
"Vì sao anh...!Vì sao anh cứ phải bỏ rơi em...!"
Tạ Thanh Trình lần tìm hộp thuốc, muốn châm, cuối cùng vẫn đặt hộp thuốc sang một bên.
Anh nói: "Tôi không muốn bỏ rơi cậu.
Nếu cậu có thể là bệnh nhân của tôi, vãn bối của tôi, thậm chí là bạn bè của tôi.
Tôi cũng sẵn lòng ở bên cạnh cậu.
Nhưng mà..."
Nhưng mà tình cảm của Hạ Dư quá mãnh liệt.
Tạ Thanh Trình vốn mong rằng bản thân có thể khiến Hạ Dư dần ghét bỏ, lại phát hiện tình yêu của cậu hình như đang lớn lên từng ngày, như thiêu thân lao vào lửa, nóng bỏng tới mức phải đốt cháy cả sinh mạng mới có thể ngừng lại.
Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu Hạ Dư còn tiếp tục như thế, đến một ngày mình biến mất, Hạ Dư sẽ thế nào.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, bảo: "Nhưng thứ cậu cần, tôi không thể cho cậu được."
"Hạ Dư, tôi không muốn biết rõ phía trước chỉ có con đường chết, vẫn muốn đâm đầu vào tường chẳng quay đầu lại như lời cậu nói, chúng ta tiếp tục như thế, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Cậu có biết cậu mới hai mươi tuổi hay không? Tuổi hai mươi bắt đầu, đó là độ tuổi tươi đẹp nhất của cuộc sống.
Có thể có rất nhiều ước mơ, có thể có được trong vô số khả năng, có thể gặp được đủ loại người, thậm chí có thể thay đổi cả quãng đời sau này của cậu."
Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói.
"Lúc tôi hai mươi tuổi, chẳng có lựa chọn, những ngày vốn nên yên bình nhất ấy, tôi lại trĩu trách nhiệm tựa như tám mươi chín mươi tuổi.
Tôi không muốn đợi đến khi cậu bằng tuổi tôi rồi, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra trên con đường bước đi hằng ngày chỉ đầy quanh co, mỗi giây mỗi phút chỉ lãng phí trên một con đường cụt."
"..."
"Cậu muốn lằng nhằng với tôi đến khi nào đây? Biết rõ không có khả năng, sao lại chẳng chịu buông tay ra."
Hạ Dư lạc giọng lầm bầm nói: "Vì sao lại không thể có khả năng chứ?"
"Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng còn có thể, vì sao chúng ta lại không có khả năng?"
"Đó vốn không phải cùng một chuyện."
"Vì sao? Yêu một người, thích một người, muốn ở bên anh cả một đời, đó không phải cùng một chuyện hay sao? Chúng ta với bọn họ, chúng ta với bất cứ cặp đôi nào khác trên đời này thì có gì khác nhau chứ?!"
"Tôi không thích cậu." Tạ Thanh Trình ngẩng đầu lên, nói ra từng chữ một, "Tôi không thích cậu, đã được chưa?"
Hạ Dư chợt nghẹn họng.
"Từ đầu tới cuối tôi vốn là dị tính luyến ái, tôi vĩnh viễn không thể thích cậu được, đây là khác biệt đấy, Hạ Dư, cậu đã vừa lòng chưa?"
Hạ Dư lại hé miệng, nói không nên lời, cậu như cá rời nước, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn: "Tạ Thanh Trình...!Anh nói anh từ đầu tới cuối vốn là dị tính luyến ái, thế em hỏi anh...!Lúc anh ở bên em, có từng tự nguyện và động lòng dù chỉ một chớp mắt hay chưa?"
Tạ Thanh Trình trầm mặc nhìn cậu, cuối cùng rủ mi xuống, như hạ một bức màn: "...!Chưa từng.
Tôi chẳng bao giờ rung động cả."
Hạ Dư bỗng đứng dậy, hốc mắt cậu đỏ bừng, vượt qua bàn trà đi tới trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt dần có chút hỗn loạn, cho dù vòng tay có trấn định lại giúp cậu, cảm xúc của cậu vẫn bắt đầu không khống chế được vào giây phút này.
Một tay cậu đè Tạ Thanh Trình lên sô pha, thống khổ lại cố chấp nhìn anh, điên cuồng lại tuyệt vọng chất vấn anh: "Thế ư? Anh chưa bao giờ rung động ư?"
"Thế em lại hỏi anh, ngày ấy ở tầng hầm, người hôn em lúc đứng trước sống chết là ai?"
"Người quan tâm em, dẫn em đi ăn lẩu, còn giúp em gọi một bát mì trường thọ là ai thế? Tạ Thanh Trình, em hỏi anh đấy, người đó là ai!! Nếu anh không thích em, nếu anh không động lòng một chút nào hết, vì sao anh phải làm như thế? Anh nói đi!!"
"Anh nói đi!!"
Tạ Thanh Trình nhìn thiếu niên trước mặt, nhưng anh đã bịt kín trái tim mình lại.
Giấu sâu vào trong cơ thể đang dần suy yếu của bản thân.
Bờ môi mỏng nhạt màu của anh hé ra khép lại, đáp: "...!Đó không phải là vì thích."
"..."
"Tôi làm như vậy với cậu, không phải là vì thích cậu."
"Thế là vì sao?" Hạ Dư run giọng nói, "Anh nói em biết đi, anh từng hôn em, từng ôm em, anh từng để ý tới cảm nhận của em, đó là vì sao?"
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: "...!Chỉ vì đồng cảm mà thôi."
Đến ánh sáng trong mắt Hạ Dư cũng run lên, vẻ mặt cậu dần vặn vẹo, trên mặt không thể nói rõ là đau lòng quá mức hay là thấy quá mức hoang đường nực cười.
Những cảm xúc phức tạp này khiến cậu trông có vẻ tan vỡ đến lạ.
"...!Đồng cảm." Cậu nhắc lại, cắn nuốt hai chữ này giữa răng môi mình, "Đồng cảm...!Hay cho một câu đồng cảm, Tạ Thanh Trình.
Câu đồng cảm hay thật đấy!"
Vòng giám sát trên cổ tay chợt vụt đỏ, hệt như tròng mắt cậu giờ phút này.
Tạ Thanh Trình chưa kịp phản ứng, Hạ Dư đã đẩy mạnh Tạ Thanh Trình từ lưng sô pha xuống mặt ghế, sau đó lại đè mạnh người lên, nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, mắt vương lệ, lại hung ác nói: "Chẳng lẽ—— Chuyện này cũng là đồng cảm ư?!"
Nói xong cậu lại hôn xuống, tay kéo cúc áo Tạ Thanh Trình ra, sắc mặt Tạ Thanh Trình thay đổi mạnh, nhớ tới trên người mình còn lưu lại dấu vết trị liệu mấy ngày trước, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
"Cậu buông tay ra...!Hạ Dư, cậu đừng chạm vào tôi, buông ra!"
Nụ hôn mang theo mùi máu tanh còn tiếp tục mãnh liệt, Hạ Dư lúc này không phải vì say rượu nữa.
Vòng giám sát trên cổ tay cậu đã nhanh chóng biến đỏ.
Lời nói của Tạ Thanh Trình khiến nỗi lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của cậu trong phút chốc đã bị khuấy đảo nghiêng trời lệch đất.
Ánh mắt cậu điên cuồng, một tay cưỡng ép anh quay