Tạ Thanh Trình xin nghỉ phép, muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Anh gần như chỉ nằm mãi trên giường, cũng chẳng động đậy, số liệu giám sát trên điện thoại được anh cài đặt thêm, một khi giá trị vượt quá giới hạn an toàn sẽ phát tiếng cảnh báo cho anh biết.
Nhưng tiếng cảnh báo mãi chẳng vang lên—— Hạ Dư không muốn khiến Tạ Thanh Trình thất vọng, vậy nên cậu cố gắng khống chế bản thân, muốn dùng đủ mọi cách, không khiến mình phát bệnh.
Cứ thế tới chiều hôm sau, Tạ Thanh Trình mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, phát hiện trước mặt có người đang ngồi.
Anh tưởng là Lê Diệu Tình, nên nói với cô: "Dì Lê, dì bận thì đi đi, con không sao..."
"Anh hai."
Một tiếng gọi nhẹ nhàng ngập đau lòng lẫn lo lắng khiến Tạ Thanh Trình sực tỉnh lại, anh nhìn kĩ, người ngồi bên giường không phải Lê Diệu Tình, mà là Tạ Tuyết.
"..."
Anh đã không ở chung với Tạ Tuyết đàng hoàng một quãng thời gian rất lâu rồi, từ lúc Tạ Tuyết công khai hẹn hò với Vệ Đông Hằng, Tạ Thanh Trình cũng không nhìn em gái dịu dàng gì cho lắm.
Tạ Tuyết giờ đối diện với anh, vẫn có hơi sợ, nhưng lại vì lo anh bị ốm, không nén nổi sự quan tâm.
Nhiều loại cảm xúc đan xen trên gương mặt cô, khiến vẻ mặt cô thậm chí trông có chút buồn cười.
Tạ Thanh Trình: "...!Em về làm gì? Chiều không có tiết?"
"Dì Lê bảo anh không khỏe, nên em xin nghỉ phép tới gặp anh." Tạ Tuyết đỡ Tạ Thanh Trình ngồi dậy, cầm một chiếc gối lông ngỗng để anh dựa vào.
Tạ Thanh Trình đã thay quần áo sạch, trong phòng không bật nhiều đèn, ánh sáng tối mờ, Tạ Tuyết không nhìn rõ dấu hôn trên làn da Tạ Thanh Trình.
Cô lo lắng nắm lấy tay anh, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Anh à, anh sao rồi, có tới viện khám chưa?"
Tâm trạng Tạ Thanh Trình vốn còn tệ, nhìn cô một hồi, cảm thấy tâm trạng càng tệ hơn, vì thế không nói gì mà chỉ xoay mặt đi.
Tạ Tuyết biết điều, không hỏi thêm nữa.
Cô ngồi bên Tạ Thanh Trình một lát, bỗng dưng nhớ ra gì đó, nói: "Anh, anh đợi một chút nhé."
Cô gái đi lấy thứ vớ vẩn gì đó bên cạnh bàn, một lát sau cô quay lại, hóa ra là đi mở một hộp đào vàng.
"Anh xem nè, lúc trước em không khỏe, anh sẽ lấy mấy hộp này dỗ dành em, để em ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó còn có đào vàng ngâm đường ăn nữa." Tạ Tuyết múc một miếng, đưa miếng hoa quả vừa nhìn đã ngọt cả lòng kia cho Tạ Thanh Trình, "Em được anh dỗ, suốt một quãng thời gian dài còn tưởng đào vàng đóng hộp là thuốc của bệnh viện nữa, em còn nghĩ thuốc gì ngon đến thế, bị ốm có thể ăn loại thuốc này cũng hạnh phúc ghê."
Tạ Thanh Trình nhận lấy thìa, mặt không đổi sắc ăn mấy miếng.
Sau đó cuối cùng cũng mở miệng: "Đó là vì từ nhỏ em đã không thông minh, dễ bị lừa."
Tạ Tuyết: "..."
"Lớn rồi cũng thế."
Tạ Tuyết biết anh lại đang nhắc tới chuyện Vệ Đông Hằng, không khỏi có hơi buồn lòng.
Tạ Thanh Trình chậm rãi ăn đào vàng đóng hộp cho xong, suốt thời gian đó Tạ Tuyết vẫn chẳng lên tiếng.
Anh đặt hộp thủy tinh rỗng sang một bên, khôi phục chút thể lực, lúc này anh mới để ý Tạ Tuyết có mang mấy thứ về nhà, có tổ yến nhân sâm mật ong đông trùng hạ thảo D.
catenatum*—— Nói gọn lại, toàn đống thuốc bổ ăn xong không chết cũng tàn.
Thật sự quá màu mè, người tặng quà hoàn toàn không có tí kiến thức y học, chỉ là nhân cơ hội để lấy lòng, thiếu điều mua hết tiệm dược liệu y học Trung Quốc tặng để bày tỏ thành ý thôi.
Tạ Thanh Trình trầm mặc mấy giây: "Vệ Đông Hằng đưa em tới?"
Tạ Tuyết chần chừ, vẫn khẽ gật đầu.
Tạ Thanh Trình: "Thế cậu ta đâu?"
"Em ấy đưa em tới rồi đi luôn rồi, em ấy sợ anh trông thấy ẻm sẽ nổi giận..."
Tạ Thanh Trình cười một tiếng lạnh như băng: "Tiểu Bạch Mao mà còn có lúc sợ cơ à?"
Chớp mắt Tạ Tuyết đã để lộ vẻ đau lòng: "Anh à, anh đừng như thế...!Em biết, anh là vì tốt cho em.
Anh lo em bị mắc lừa, anh sợ em ấy bắt nạt em, lo ngại việc em ấy không học vấn không nghề nghiệp.
Em biết rằng anh nuôi em lớn từ nhỏ, sợ em có chuyện, hi vọng em có thể trải qua tháng ngày bình yên.
Nên anh mới đề phòng em ấy cao đến như thế."
Tạ Thanh Trình: "..."
Tạ Tuyết: "Em đều hiểu cả."
"Nhưng mà...!Nhưng mà có đôi khi anh có thể tin tưởng em một chút được không?" Tạ Tuyết nhỏ giọng nói.
Có lẽ vì Tạ Thanh Trình bị ốm, không có sức cãi nhau với cô, lại có lẽ chuyện Hạ Dư đã khiến anh vỡ nát quá mức, sâu trong lòng Tạ Thanh Trình, cuối cùng cũng có hơi dao động, cho rằng chuyện tình cảm có khi ngay cả đương sự còn chẳng hiểu rõ, huống chi là người ngoài cuộc.
Tóm lại lúc này, sắc mặt Tạ Thanh Trình thờ ơ dựa vào giường, nhưng chẳng nói gì.
Tạ Tuyết thấy thế, có đủ dũng khí nói tiếp: "Anh, lúc trước em đã bảo anh rồi, em quen Vệ Đông Hằng đã hơn một năm, có lẽ trong mắt người ngoài, một năm này không phải là dài, nhưng hai bọn em biết rõ, bọn em không gặp một ngày thôi đã rất nhớ đối phương, lúc em ấy tới Tây Bắc, viết cho em rất nhiều thư, anh cũng biết mà, em ấy vốn không phải người thích viết chữ cho lắm..."
Tạ Thanh Trình lạnh lùng nghiêm mặt lại.
Xem ra anh rất muốn đánh giá về việc Vệ Đông Hằng không học vấn không nghề nghiệp.
Tạ Tuyết kéo tay anh nói: "Vệ Đông Hằng ấy à, từ nhỏ tới lớn chưa từng khiến cha mẹ bớt lo lắng, em ấy trốn học, lêu lổng, đùa dai...!Mấy chuyện này em đều đã nói, em từng rất ghét em ấy, vì ẻm luôn bắt nạt em suốt, khi đó em cảm thấy lòng dạ em ấy hỏng bét rồi.
Mãi cho tới Giáng Sinh trung học năm ấy, em tan học về nhà, thấy em ấy cứ qua qua lại lại trong con ngõ nhỏ mãi—— Khi đó em sợ lắm, sợ em ấy trông thấy em, sẽ lại kéo tóc em, nên em vội trốn đi.
Anh à, anh biết em trông thấy gì không?"
"..."
"Em thấy em ấy đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong tay ôm một đống đồ ăn với đồ uống, hai bên ngõ nhỏ kia nằm đầy mấy ông lão lang thang, em ấy nhân lúc họ đang ngủ, lén lút đặt mấy thứ đó bên cạnh bọn họ, sau đó vội leo lên xe bỏ đi, có lẽ vì em ấy cảm thấy làm việc tốt thì không ngầu tí nào, sợ bị đám anh em đi theo em ấy phát hiện ra lại chê cười em ấy, em ấy lái xe đi nhanh lắm luôn, như chạy trốn ấy, kết quả lỡ trượt bánh trước đầu ngõ, cả người lẫn xe em ấy đều ngã dúi dụi bên đường."
Tạ Tuyết rơi vào hồi ức, không nhịn nổi bật cười.
"Em ấy lảo đảo đứng dậy trên mặt băng, vội vã nhìn quanh, vò vò tóc mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, lại bước lên xe, chuệnh choạng rời đi."
"..."
"Khi đó em cảm thấy, có lẽ em ấy cũng không hư hỏng như người ta nói."
Tạ Tuyết thấy Tạ Thanh Trình chịu nghe cô nói, cũng chậm rãi bày tỏ hết chuyện đặt trong lòng ra với anh.
"Anh à, khi em còn nhỏ anh đã dạy em, nhìn người phải nhìn bằng đôi mắt mình, đừng tin hết vào đánh giá của người khác mà.
Em nhìn Vệ Đông Hằng hơn mười năm, lúc nhỏ em ấy không phải nghe lời gì, nhưng em có thể chắc chắn, lòng em ấy hiền lành trách nhiệm lắm.
Trong hơn mười năm này, em không ngừng thấy em ấy đưa mấy thú cưng mèo con cún con tới trạm cứu trợ hết lần này tới lần khác, tặng đồ ăn thức uống cho ăn mày, anh biết không...!Thậm chí em ấy còn ngắm đóa hoa dại nở bên ven đường suốt cả buổi, sau đó mỉm cười ngây ngô.
Em ấy có một trái tim có thể tìm thấy sự yếu ớt và tốt đẹp đấy." Tạ Tuyết nói, "Nhưng mà em ấy chưa từng muốn để người khác biết tới."
Tạ Thanh Trình nhướng mày: "Vì sao cậu ta không muốn cho người ta biết?"
"Bởi vì ai cũng mắng em ấy, châm chọc em ấy, so sánh em ấy với Hạ Dư, lòng em ấy bài xích, nên càng không muốn giống như Hạ Dư, làm một quý công tử được người người khen ngợi.
Trong lòng em ấy cũng có tự tôn lắm, chuyện này cũng như Hạ Dư vậy." Tạ Tuyết nói, "Lúc em quen em ấy, em từng hỏi ẻm, vì sao tới tận giờ chỉ để người khác trông thấy vẻ hư hỏng của em ấy thôi, cứ phải che giấu sự hiền lành và mềm mại của em ấy mãi, ẻm giận dỗi cả buổi không chịu nói, sau đó em vẫn không nhịn nổi hỏi thêm, em ấy mới giận dữ làm ầm lên, ai thèm giống Hạ Dư chứ."
"Em ấy bảo Vệ Đông Hằng chính là Vệ Đông Hằng, vì sao phải giống với Hạ Dư làm gì? Chẳng lẽ con nít chỉ cái gì cũng tốt, lễ phép thận trọng như Hạ Dư mới được hay sao? Em ấy mới chẳng thèm vào."
"Thật ra hai người đó em đều quan sát cả rồi, em biết bản tính Vệ Đông Hằng thật ra đơn thuần hơn Hạ Dư nhiều, em ấy viết cái vẻ hư hỏng giương nanh múa vuốt trên mặt thôi, chứ trong lòng lại rất mềm mại."
Tạ Thanh Trình: "..."
"Anh ơi, em thật sự thích Vệ Đông Hằng."
Tạ Thanh Trình có vẻ rất phiền muộn: "Thích tới mức nào?"
Tạ Tuyết ngẫm nghĩ, đáp: "Không thể thay thế được."
Tạ Thanh Trình không ngờ cô sẽ đưa ra đáp án như thế, trái tim run mạnh lên, tròn mắt nhìn cô.
Lời như thế, Hạ Dư cũng từng nói với mình—— Em thích anh, muốn ở bên anh từng giây từng phút, anh là người không thể bị bất cứ ai hay bất cứ thứ gì thay thế được.
Tạ Tuyết nói: "Anh à, em thích em ấy mười năm rồi.
Em biết, sau này em sẽ không thể thích một ai khác giống như thích em ấy được nữa."
Tạ Thanh Trình chợt xoay mặt đi.
"Em có một cuốn nhật kí, phía trên viết rất nhiều chuyện, em cảm thấy sau khi anh đọc sẽ hiểu về em ấy rõ hơn, nếu anh đồng ý..."
"Đấy là việc tư của em, anh không đọc."
"..."
Vì thế Tạ Tuyết trầm mặc hồi lâu, lại có chút không dám mở miệng, do dự, cuối cùng cô nói: "Vậy thôi bỏ đi, anh, nếu anh thật sự không muốn nói chuyện, em không nói nữa, em kể chuyện cho anh, kể chuyện cười, chọc anh vui, được chứ?"
Cô nắm lấy tay anh lắc lắc, có chút buồn bã ngồi bên giường, ngửa đầu nhìn anh: "Chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng.
Anh ơi, anh thật sự vẫn giận em ư?"
Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, cuối cùng nói: Anh không giận em, anh chỉ trách em nông nổi thôi."
"Gì cơ?"
Tạ Thanh Trình bảo: "Em là con gái, em qua lại với cậu ta, cũng phải học cách tự bảo vệ mình, nhưng mấy em..."
Anh cũng không nói tiếp, Tạ Tuyết cứng đờ một lát, hiểu ra, nhất thời mặt mũi đỏ bừng lên.
Tạ Thanh Trình ho khan, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Em nói em xem, có kì hay không?"
Tạ Tuyết biết mình bàn luận nề nếp trước hôn nhân theo khuôn phép cũ này với anh cả cũng chẳng hay, trước kia Lý Nhã Thu còn oán giận với cô, bảo lúc Tạ Thanh Trình yêu đương với cô ta, tới chủ động hôn cũng chẳng có, cẩn thận trong hẹn hò đúng là tốt, nhưng cái kiểu chẳng hề có chút mãnh liệt gì cả, cứ như đang hoàn thành công việc nào đó theo kim chỉ đường vậy.
Tạ Tuyết đành bảo: "Nói tới đây...!Anh à...!Thật ra còn một chuyện, em vẫn muốn nói với anh."
"Gì thế?"
Tạ Tuyết ấp úng chưa nói ngay.
"..." Tạ Thanh Trình bảo, "Em đừng bảo với anh là hai người các em đã bàn tới chuyện kết hôn rồi đấy nhé."
Tạ Tuyết lập tức ngây ra, sững sờ hỏi: "Sao anh biết?"
Tạ Thanh Trình cứng đờ hồi lâu, sau đó mặt chẳng đổi sắc, giọng cũng không chút gợn sóng: "...!Em lấy thuốc lá trên bàn tới đây cho anh."
Tuy rằng Tạ Tuyết không muốn cho Tạ Thanh Trình hút thuốc, nhưng dưới luồng áp lực hiện tại, sao mà cô dám nói nửa chữ không với Tạ Thanh Trình được nữa? Đành ngoan ngoãn lấy thuốc lá tới cho Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình thậm chí còn lười quan tâm Tạ Tuyết có ở bên cạnh hay không, châm một điếu thuốc, hút nửa điếu, mãi chẳng nói gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện theo tấm rèm ngoài cửa sổ đong đưa, chiếu sáng gương mặt Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình trông thấy vẻ áy náy trên gương mặt kia hãy còn chưa tan.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình hỏi: "Các em có ý định này từ lúc nào."
"Em ấy...!Trước nửa năm em ấy tới Tây Bắc ạ..." Tạ Tuyết lắp bắp nói, "Nhà em ấy thế nào anh hai cũng biết mà, là gia đình quân nhân, nhưng tính cách em ấy thật sự không phù hợp với quân nhân gì hết, cha mẹ em ấy định sau này sẽ nâng đỡ em ấy làm kinh doanh dần, nhưng mà trước đó, họ bảo muốn đưa em ấy tới Tây Bắc rèn luyện, em ấy đồng ý thì đồng ý, nhưng mà lại đưa ra yêu cầu..."
"Yêu cầu gì." Tạ Thanh Trình co ngón tay lại, gõ nhẹ tàn thuốc.
Hai má Tạ Tuyết đỏ bừng lên: "Em ấy bảo với cha mẹ em ấy, sau khi tập luyện quay về, tốt nghiệp rồi thì muốn...!Muốn kết hôn với em."
Cô nói xong lập tức cúi mặt xuống càng thấp, như thể sợ Tạ Thanh Trình ngay sau đó sẽ cầm ly đập vào gáy cô bảo cô cút đi luôn vậy.
Không ngờ cô đợi nửa ngày, chẳng hề có chút động tĩnh gì.
Lại qua bao lâu sau, cô nghe thấy một tiếng "lạch cạch" rất nhỏ, vang trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng ấy nghe qua như có chút vụn vỡ.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, Tạ Thanh Trình hút hết một điếu, lại rút điếu nữa.
"Anh ơi..." Tạ Tuyết cố lấy dũng khí, hốt hoảng, mờ mịt ngẩng mặt lên, sau đó đối diện với gương mặt Tạ Thanh Trình chìm trong làn khói xanh dày đặc, chẳng nhìn rõ mặt mày.
Tạ Thanh Trình im lặng hút điếu thuốc này, không nhìn Tạ Tuyết, anh tựa vào lưng giường, ngón tay thon dài