Chuyện ướt át của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư trong đám cưới nhà họ Vệ vẫn bị truyền ra ngoài.
Mấy người này bề ngoài thì không dám nói, sau lưng lại bàn tán sôi nổi.
Bí mật cuối cùng cũng truyền tới tai Tạ Tuyết, sau khi nỗi khiếp sợ ban đầu trôi qua, giận dữ tràn lên, lại rơi vào nỗi lo lắng sâu sắc.
Cô cũng không cho rằng chuyện này chỉ đơn giản là bị hãm hại, dù sao phản ứng của Hạ Dư và anh cô sau đó cũng chẳng giống như chỉ mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn một lần, làm em gái Tạ Thanh Trình, sau khi cô tỉnh táo lại, quan tâm nhất vẫn là tình hình cảm xúc của anh cả trước mắt.
Bởi vì lúc trước người ta đều gạt cô, cô cũng không biết Tạ Thanh Trình gặp chuyện như thế, giờ nhớ lại, mới hiểu ra khoảng thời gian gần đây vì sao Tạ Thanh Trình lại cứ bực bội không vui, còn có vẻ trầm mặc ít lời hơn cả lúc trước nữa.
Cô muốn hỏi Tạ Thanh Trình tình hình cụ thể, nhưng lại không dám hỏi, vì thế chỉ đành giận cá chém thớt lên Vệ Đông Hằng: "Lúc đó chị đã bảo người gặp trong khách sạn là Hạ Dư với anh chị rồi, em cứ bảo không phải đâu...!Nếu không, nếu không lúc trước chị đã..."
Nói một nửa, lại cắn môi không nói được nữa.
Tự cô cũng biết, cho dù lúc trước cô tin rằng đã gặp Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, cô cũng không có gan truy hỏi gì nhiều.
Hiện tại cả người cô không thoải mái, càng nghĩ, càng nhiều manh mối bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
—— Cô từng tận mắt thấy Hạ Dư và anh cô lằng nhằng đi ra khỏi lớp học trống.
Lúc Tết Âm lịch, cô quay về nhà, thấy Hạ Dư và anh cô quần áo xộc xệch đứng trong phòng không bật đèn, trên đất là bình hoa vỡ nát.
Cô thấy lúc vị khách lên taxi, Hạ Dư tự nhiên ôm lấy eo Tạ Thanh Trình...
Trong trời hè nóng bức, Tạ Tuyết lại nghĩ tới mức lạnh ngắt tay chân.
Chẳng lẽ bọn họ đã ở bên nhau từ sớm như thế rồi ư?
Tạ Tuyết bị nỗi lo lắng dằn vặt tới mức trằn trọc mất ngủ mấy đêm, cuối cùng hạ quyết tâm đi tìm anh cô hỏi thử.
Giờ đã là nghỉ hè, Tạ Thanh Trình không ở kí túc xá giáo viên, mà là ở nhà nghỉ ngơi.
Cô do dự mang theo một đống hoa quả thuốc bổ xuất hiện trước cửa nhà mình ở hẻm Mạch Vũ, kiễng chân nhìn vào cửa sổ, phát hiện Tạ Thanh Trình giờ phút này cũng không có nhà.
"Tiểu Tuyết?"
Tạ Tuyết quay về, gặp Lê Diệu Tình vừa hay ra khỏi căn nhà bên cạnh, vội hỏi: "Dì Lê, anh con đâu rồi?"
"Không biết nữa, chắc có việc ra ngoài rồi." Lê Diệu Tình đặt chậu nhựa quần áo chuẩn bị phơi qua bên cạnh ghế đá, tay ướt nhẹp lau lau tạp dề, dì xem xét sắc mặt Tạ Tuyết, thân thiết hỏi, "Nào, tiểu Tuyết con lại đây."
Dì kéo tay Tạ Tuyết hỏi: "Sao con lại tiều tụy thế này? Mắt còn có quầng thâm nữa? Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Tạ Tuyết nhịn đã lâu, vừa nghe dì hỏi thế, đầu tiên là bật khóc lên chẳng cần nghĩ ngợi: "Dì Lê, con, anh con gần đây——"
Nói một nửa lại phản ứng lại.
Ngày ấy dì Lê cũng tới hôn lễ, nhưng dì vẫn đi theo bên cạnh mình giúp đỡ mãi, chuyện Tạ Thanh Trình và Hạ Dư lại là chuyện nhà giàu vất vả giấu giếm, trước mắt chỉ truyền qua lại miệng mấy người đó, dì Lê chưa chắc đã biết.
Tạ Tuyết cứng miệng, nói một nửa đã nghẹn lại trong cổ họng.
Ai ngờ dì Lê nghe xong nửa câu đầu, kết hợp với trạng thái sắc mặt Tạ Tuyết giờ phút này, thế mà lại run giọng hỏi: "Con...!Cũng biết rồi? Chuyện Hạ Dư..."
Tạ Tuyết mở tròn mắt, hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, chẳng ai nói hết lời còn lại cho rõ ràng, nhưng hai người đều trông thấy đáp án trong ánh mắt nhau.
Tạ Tuyết đột nhiên nhào vào lòng dì Lê khóc lớn thành tiếng.
"..."
"...!Chuyện là vậy đấy."
Chờ Lê Diệu Tình kể cho Tạ Tuyết bí mật giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình mà dì phát hiện ra, Tạ Tuyết còn đang lau nước mắt, chẳng qua là lúc tới vừa đau lòng vừa hỗn loạn, giờ phút này lòng cô lại giận dữ nhiều hơn.
Dù sao những chuyện Lê Diệu Tình đã chứng kiến, đã nghe thấy lúc trước đều khiến dì tin chắc rằng Hạ Dư là một tên công tử ăn chơi tệ bạc, bội tình bạc nghĩa với Tạ Thanh Trình, kết quả bỏ rồi lại thấy tiếc, chạy tới níu kéo quay về, khiến Tạ Thanh Trình tinh thần ủ rũ, nản lòng ít nói.
Dì kể mấy chuyện này cho Tạ Tuyết, Tạ Tuyết lại suy nghĩ linh tinh, còn xuất sắc hơn——
Thì ra là Hạ Dư trêu đùa tình cảm của anh cô, cho một cái tát lại đưa một viên kẹo, quyến rũ người ta rồi lại làm tổn thương sâu sắc, tổn thương xong lại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, kết quả biến thành chuyện ồn ào ở phòng nghỉ như thế.
Hạ đại công tử giờ sợ mất mặt với người ta, rõ ràng đã vứt bỏ Tạ Thanh Trình, anh cô không thể tự mình chịu đựng nỗi thống khổ chẳng những bị cậu trai lừa gạt vứt bỏ, còn phải đối diện với sự tổn hại danh dự.
Tạ Tuyết giận tới nghiến răng: "Tên súc sinh đó...! Ngay cả anh con mà cậu ta cũng dám chơi? Không được...!Con không nhịn nổi...!Con phải đi tìm cậu ta!"
Dì Lê lí trí hơn chút, vội bảo: "Con đừng để anh con phát hiện ra! Người như nó sĩ diện lắm, nếu biết hai ta rõ chuyện của nó rồi, trong lòng nó sẽ lại càng khó chịu hơn."
"Dì yên tâm, con chỉ đi tìm Hạ Dư thôi, con thật sự muốn hỏi cậu ta thử xem, rốt cuộc cậu ta là cái thứ lừa gạt tình cảm gì thế...!"
Tạ Tuyết giờ nói nhẹ thì là cô giáo của Hạ Dư.
Nói nặng, cô là vợ của cậu ba nhà họ Vệ, nhưng cô lại không để ý thân phận địa vị gì cả, Vệ Đông Hằng cũng chưa từng lấy chuyện dòng dõi gia tộc gì đó ra nói, nhưng cô ra cửa vào quán, mấy kẻ đó đều phải cô một tiếng cô Vệ.
Cô muốn tìm Hạ Dư, cho dù có là nhắc tới thân phận đi nữa thì cũng đủ ngồi chung bàn rồi.
Vậy nên cô không ngờ rằng thế mà Hạ Dư lại không nghe điện thoại của cô.
Cô gọi qua mười bảy mười tám cuộc, cuối cùng Hạ Dư dứt khoát tắt máy luôn.
"Bà mẹ cậu nữa! Tra nam!" Tạ Tuyết giận dữ vứt điện thoại đi, gọi taxi nói luôn địa chỉ nhà họ Hạ, taxi chở cô phóng đi như bay.
Tới ngoài nhà họ Hạ, quản gia ra cửa chào đón mang vẻ mặt hoang mang.
Quản gia xưa nay không để cô bé tiểu Tạ này vào mắt lắm, hiện tại lại tất cung tất kính với cô Vệ.
"Tôi muốn gặp Hạ Dư." Tạ Tuyết đè nặng lửa giận nói, "Nhờ ông báo với cậu ta một tiếng, cho tôi vào trong."
Quản gia không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ông lại run rẩy quay lại, mặt đầy vẻ bất an, như đang giấu giếm chuyện gì đó.
"Cô Vệ." Quản gia bất an nói, "Hạ thiếu...!Ừm, cậu ấy không được khỏe, hôm nay thật sự không thể tiếp đón cô được, hay là cô tới hôm khác được không?"
Tạ Tuyết dù có giận cũng không thể tự tiện xông vào nhà của người khác được.
Cô buồn bực trợn mắt liếc nhà chính đèn đuốc sáng trưng nơi xa xa kia, một lát sau, cô phát hiện nhà chính bên kia có bóng dáng y tá tới tới lui lui.
Trong đó có một người hình như là...
Cô hơi sửng sốt, khẽ dụi mắt, bóng dáng có hơi quen thuộc kia biến mất trong góc khuất.
—— Người nọ cũng không phải là bác sĩ mà...!Chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Tạ Tuyết hỏi quản gia chẳng thoải mái lắm: "Sao tự dưng cậu ta lại đổ bệnh."
Quản gia ngại ngùng cười trừ, vẻ mặt bất đắc dĩ không tiện nói nhiều.
Tạ Tuyết không phải người có tính cứ khăng khăng làm khó người làm để vừa ý mình, thấy quản gia thật lòng quẫn bách, cũng không hỏi thêm, mà chuyển ánh mắt tới nhà chính một lần nữa.
Lúc này, cô thấy cậu trai kia ở bên cửa sổ sát đất tầng ba.
"Hạ Dư——"
Hạ Dư đang nói chuyện với một y tá, vì khoảng cách xa, Tạ Tuyết cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhưng lại thấy cậu khoanh hai tay lại, hoàn toàn là dáng vẻ đề phòng, y tá lại vẫn cúi đầu, như đang giải thích với cậu.
Cuối cùng cậu xoay mặt khỏi phía y tá, nhìn thấy bóng dáng Tạ Tuyết đứng trước cổng biệt thự xa xa.
Im lặng một hồi.
Hạ Dư bất chợt nâng tay, kéo rèm lại.
Tạ Tuyết giận dữ dậm chân, lại chẳng làm gì được, cuối cùng đành bực bội rời đi.
Dọc đường cô càng nghĩ càng đau lòng, thật sự không biết anh trai mình là người chẳng chút ham muốn như thế, sao lại bị lừa gạt rơi vào tay tiểu súc sinh Hạ Dư này, giờ còn bị bắt nạt thành vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế nữa.
...!Anh cô đối xử với Hạ Dư xưa giờ không hề tệ, bao năm như thế, cũng quan tâm chăm sóc cậu không ít.
Mức độ thân thiết theo Tạ Tuyết thấy đã vượt xa mức để ý Tạ Thanh Trình dành cho bệnh nhân bình thường luôn rồi.
Mà Hạ Dư rõ ràng biết Tạ Thanh Trình hôn nhân không mấy tốt đẹp, trải qua bao năm cô đơn lạnh lẽo, lại còn muốn quyến rũ anh làm hại anh, gây ra chuyện quá phận còn vượt xa cả Lý Nhã Thu nữa.
Anh cô nợ cậu ta thứ gì?
Sao cậu ta có thể làm chuyện như thế?
Tạ Tuyết rất muốn quay về hẻm Mạch Vũ ở bên cạnh Tạ Thanh Trình, nói rõ mọi chuyện, an ủi anh nhẹ nhàng.
Nhưng cô cũng biết cách xử lí của Lê Diệu Tình mới là đúng, Tạ Thanh Trình không phải người mong muốn nói rõ hết ra, anh gặp phải chuyện gì cũng đã quen một mình lẳng lặng chịu đựng chấp nhận dần rồi.
Anh không mong người ta chạm vào vết thương của anh, cho dù là vì chữa trị cho anh.
Nghĩ đến như thế, Tạ Tuyết lấy khăn tay trong túi nhỏ ra, lau lau nước