Một bên mắt của Tạ Thanh Trình đã mù.
Sau khi anh cuối cùng cũng hoàn thành việc phối hợp điều tra những thứ liên quan tới vụ án này, đã tới Mỹ Dục để kiểm tra một lần.
Viện trưởng tự mình khám, nói cơ thể anh vốn đã yếu, bên mắt kia hẳn là vì rơi quá nhiều nước mắt, lại vì cơ thể anh đã phải chịu kích thích quá lớn, hết thảy chồng chất lên nhau, cuối cùng khiến thần kinh thị giác bên mắt trái anh bị tổn thương hoàn toàn, khó mà hồi phục được.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh lắng nghe, anh bảo mình không hề rơi nước mắt.
Viện trưởng ngừng một lát, nhìn bờ môi không chút huyết sắc, còn cả đôi mắt chẳng nhìn thấy tiêu điểm gì kia.
Ông nói: "Có những giọt nước mắt sẽ không rơi xuống.
Nhưng mà cũng không có nghĩa là nó không tồn tại, thậm chí là còn chưa bao giờ ngừng."
"Chú nói cũng mơ hồ quá."
"Chỉ có trong lòng cậu mới biết lời tôi nói có phải là thật hay không."
Tạ Thanh Trình không nhiều lời với ông.
Hiện tại anh đã không muốn tranh cãi với bất cứ ai nữa.
Anh như một người đã về già kiên cường, không nói lời nào quay lại nhà mình.
Sợ anh buồn, Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng, dì Lê và Trịnh đội...!Bọn họ đều để ý đến anh, thử an ủi anh.
Nhưng mà Tạ Thanh Trình rất bình tĩnh, như thể thứ mất đi ánh sáng ấy cũng chẳng phải là mắt mình.
Anh nhớ rằng trước kia Hạ Dư từng nói đôi mắt anh rất đẹp, có lẽ lúc Hạ Dư đi thật sự rất hận anh, nên đã mang theo mắt anh đi, mắt anh như trở thành đóa hoa hồng máu rời đi cùng với cậu.
Hạ Dư hái đóa hoa hồng này đi mất.
Thật ra cũng không phải chuyện gì xấu, nếu cậu thích thì lấy thôi.
Tạ Thanh Trình nghĩ, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Hiện tại anh còn dễ mệt mỏi hơn cả lúc trước, có lẽ sợi dây căng cứng suốt hai mươi năm cuối cùng cũng buông lỏng.
Hiện tại, anh đã tìm được một đáp án rồi, Vệ Dung bị bắt giam có thể bị tuyên án bất cứ lúc nào, chắc chắn đó là tử hình không cần nghi ngờ, trong chỗ tư liệu của Hạ Dư, đã chỉ rõ và xác nhận tên cảnh sát phản bội quyền cao chức trọng luôn chống lưng cho đám Vệ Dung và Hoàng Chí Long, kèm theo những chứng cứ đội trưởng Trịnh từ đó tới nay vẫn âm thầm tìm kiếm, chứng thực toàn bộ câu chuyện, kẻ chống lưng ngã ngựa, đồng loạt bị bắt giữ.
Bộ công an thông qua những tin tức Hạ Dư để lại, định vị đảo Mandela, lấy được rất nhiều thông tin có ích, chuẩn bị tiến hành một lần đánh úp vào hang ổ của Đoàn Văn.
Người hi sinh có chính danh, mộ được đưa vào khu liệt sĩ.
Hết thảy những thứ không cam lòng đều có kết quả.
Bóng tối quá khứ như đều lần lượt bước về phía ánh sáng ấy.
Nhưng sao anh lại vẫn mệt mỏi thế...
Như thể buông bỏ gánh nặng, mất đi mục tiêu, lại như mắc phải quáng tuyết*, trước mắt lẫn trong đầu đều dần trống rỗng—— Hiện tại ý nghĩa duy nhất để sống của anh, chính là giúp Tần Từ Nham sửa lại chỗ tư liệu.
(*Quáng tuyết: chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.)
Trừ chuyện ấy ra, từng phân đoạn của công việc phá trời này đều có chuyên gia để ý tới, anh chẳng quản được, cũng không có hơi sức đâu mà xử lí.
Tạ Thanh Trình ho khan mạnh, ngồi trước cửa sổ, bên cửa sổ bày một con rồng lửa nhỏ với ngọn lửa trên đuôi được dính lại lần nữa lấy từ blind box, anh dùng bàn tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào ngọn lửa của nó.
Nhựa khắc thành hình, chẳng chút độ ấm.
Chú rồng lửa nhỏ cô đơn thật sự có thể mang lại chút hơi ấm cho anh, đã biến mất rồi.
Sau đó một mình Tạ Thanh Trình tới nhà họ Hạ đã bị niêm phong một chuyến, đứng trước cánh cổng sắt bị dán giấy niêm phong nhìn vào trong rất lâu, vào thu, Vô Tận Hạ nở trong vườn biệt thự đã dần tàn, khu cỏ rộng mà anh gặp Hạ Dư lần đầu đã chẳng còn ai cắt tỉa, để lộ rõ ra vẻ mỏi mệt.
Tạ Thanh Trình trong lúc ngẩn ngơ nghe thấy có người gọi mình một tiếng: "Bác sĩ Tạ."
Nhưng anh quay đầu lại, chẳng hề có ai.
Anh lại tới sân vận động trong trường, lúc này đang kì nghỉ hè, trong vườn trường không bóng người, sân vận động rộng đến thế chỉ có mình anh lẻ loi ngồi trên khán đài.
Anh nhớ tới ngày trước khi họ chia tay, dáng vẻ Hạ Dư chạy xong 1km trên sân điền kinh, cong miệng cười rộ nụ cười xán lạn.
Đó mới thật sự giống như một thiếu niên mười chín tuổi, đuổi theo làn gió dưới ánh mặt trời, bóng dáng lúc chạy cũng lộ rõ đầy vẻ thanh xuân.
"Tạ Thanh Trình, anh tới xem trận đấu của em rồi, em nhất định sẽ lấy hạng nhất cho anh."
Anh lại nghe thấy giọng cậu, càng rõ ràng hơn hẳn khi ở trước cửa biệt thự, anh nghiêng đầu, không trông thấy người, lúc quay đầu nhìn lại lớp đường lót nhựa kia, anh lại như thấy bóng dáng Hạ Dư đang chạy từng vòng từng vòng.
Cậu chạy cố sức đến thế, giống như làm vậy có thể đuổi theo người cậu muốn bầu bạn, theo giấc mộng ấy.
Một vòng...!Hai vòng...
Cậu chạy tựa điên cuồng, thứ đáng quý nhất của người trẻ tuổi chính là người ấy mãi mãi sẽ mang tấm lòng như thế, không đến lúc đèn cạn dầu thì sẽ chẳng buông tay.
Tạ Thanh Trình nhìn sân thể dục chẳng một bóng người, anh rất muốn khiến Hạ Dư dừng lại, đừng ngốc nghếch tiến về phía trước vậy nữa, đừng kiên trì đến thế...
Phía trước không có đường, Hạ Dư.
Phía trước là biển, em đừng đi...
Em đừng đi.
Giữa lúc ngẩn người, không biết từ lúc nào, có nhân viên trường bước tới, nói với anh sân vận động phải đóng cửa rồi, khuôn viên trường buổi đêm không mở cửa.
Lúc này Tạ Thanh Trình mới nhận ra trời đã tối.
Anh gọi một chiếc taxi, vốn là nên về nhà, nhưng lúc tài xế hỏi anh muốn đi đâu, anh chậm rãi nói ra khỏi miệng, lại là tên quán bar nhạc Jazz ở bến Thượng Hải kia.
Đời này Tạ Thanh Trình chưa từng tới quán bar một mình.
Đây là lần đầu tiên.
Anh quay về quán bar tựa như xuyên qua châu Âu một trăm năm trước ấy, ngồi ở vị trí anh đã từng ngồi cùng Hạ Dư.
Ban nhạc Jazz cũng biểu diễn bài hát giống như ngày hôm ấy, anh nghe, linh hồn tựa như quay về ngày cuộc sống yên đẹp thoải mái nhất vào hôm đó.
Ông lão trên sân khấu đang hát yêu anh hận anh, hỏi người có biết?
Anh mỉm cười nghe trong ánh rượu đèn lồng.
Thật kì lạ, thế mà anh lại vẫn cười được.
Anh nâng tay lên, ánh đèn mờ nhạt đều phản chiếu cả vào trong mắt anh.
Thật kì lạ, bên mắt có thể để anh gần như là trông thấy mọi thứ cũng đang dần lụi tàn rồi, nhưng sao anh lại vẫn nhìn thấy rõ ràng thiếu niên bước từ bên ngoài tới.
Đó là Hạ Dư năm mười ba mười bốn tuổi, cầm căn cước không phải của mình, nhờ có chiều cao và khí chất lừa gạt phục vụ, thong dong lại thành thục ngồi xuống trước quầy bar.
Đôi mắt cậu lấp lánh theo dõi ban nhạc Jazz biểu diễn từng bài hát xưa nghe mãi thành thuộc, lúc ca khúc kết thúc cậu cười rộ lên, vỗ tay lịch sự nho nhã.
Tôi nhìn thấy người.
Hỏi người có biết...
Tôi nghe thấy người.
Hỏi người có hay...
Bóng đêm dần muộn, Tạ Thanh Trình uống hết chút rượu cuối cùng trong ly, anh ngẩng đầu, anh trông thấy Hạ Dư ngày nào đó từng trải qua sinh nhật, mặc đồ nghiêm túc, mỉm cười vươn tay ra với anh.
Tiên sinh, em có thể mời anh khiêu vũ một điệu hay không?
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, nhìn rất lâu, rất lâu sau, Tạ Thanh Trình uống rượu uống tới mức hốc mắt cũng đã đỏ bừng lên ươn ướt, nhẹ giọng nói với cậu một câu: "...!Anh xin lỗi, anh làm tổn thương em rồi..."
Xin lỗi em...
Cuối cùng là anh đã tự tay hại chết em.
Em có biết chăng?
Nếu ngày hôm ấy em biết trước tương lai, có còn đồng ý khiêu vũ cùng anh một điệu hay không?
Xin lỗi em...!Hạ Dư...
Anh xin lỗi...
Trong giọng mang theo chút nghẹn ngào, nhưng đầu anh đã choáng váng, vọng vào tai, chút nghẹn ngào ấy vỡ tan thành mảnh nhỏ, tới cả bản thân anh cũng không nghe rõ.
Anh rủ tầm mắt ướt át mơ hồ rồi lại nâng lên, anh muốn liếc nhìn dáng vẻ Hạ Dư dịu dàng mỉm cười lần nữa.
Nhưng mà xung quanh đã tối đi, trước mắt anh chẳng hề có gì hết.
Chỉ có một khoảng tối đen như mực.
Chỉ có một đóa Vô Tận Hạ rơi xuống trong bóng đêm, rơi lên mặt đất, khóm hoa bỗng dưng tan tác, tựa như một giấc mơ đẹp đẽ vỡ tan không thể quay trở về.
Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.
Anh chậm rãi, nhận ra rằng hẳn là bản thân đã bị ngất trong quán bar nhạc Jazz, sau đó được những người dân nhiệt tình đưa tới bệnh viện.
Có lẽ với tình trạng cơ thể của bản thân, các bệnh viện khác cũng chẳng thể nhận, cuối cùng quay đi quay về, lại đưa tới Mỹ Dục.
Tạ Tuyết dựa vào bên giường anh thiếp đi, vì đã khóc, mắt sưng lên như vỏ quả óc chó hồng hồng.
Hiện tại cô đang mang thai, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng cô không làm được, mấy ngày nay, truyền thông đưa nhiều chuyện ra ánh sáng, còn có một số chuyện chưa được truyền thông đưa ra ánh sáng, cô cũng đã biết từ chỗ nhà họ Vệ và cảnh sát rồi.
Những thứ mà cô từng làm thế nào cũng không biết rõ, trong mấy ngày nay lại hiểu vô cùng rõ ràng.
Nỗi đau lòng của cô tưởng như không thể dùng lời để miêu tả được nữa, nhưng cô chẳng làm được gì hết, cô chỉ có thể cố hết sức bầu bạn bên cạnh anh trai cô như thế thôi—— Cô hi vọng anh hai cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của sinh mệnh trên người cô.
Từ sau khi anh hôn mê được đưa vào viện, cô nắm lấy tay anh hết đêm này tới đêm khác, ngón tay ấy lạnh băng, tựa như một người đã chết.
Vệ Đông Hằng đau lòng, đến khuyên nhủ cô, bảo để cậu trông chừng cho, cô lại khóc.
Cô siết lấy tay Tạ Thanh Trình, bất lực quay đầu lại nhìn Vệ Đông Hằng, cô nghẹn ngào không dứt: "Sao lại không ủ ấm được thế...!Sao mà chị không ủ ấm cho anh ấy được vậy..."
Thể chất Tạ Thanh Trình đặc biệt, cơ thể bệnh tật sống trên đời, mỗi lần điều trị đều phải trải qua cơn đau đớn hơn hẳn hóa trị gấp ngàn vạn lần, anh hoàn toàn dựa vào chút sức mạnh của bản thân để cố gắng.
Giờ chút sức mạnh ấy đã chẳng còn.
Dòng máu ấm áp của anh, cũng đã lạnh đi giống như người vì anh mà chết ấy.
Tạ Tuyết ôm chặt lấy anh, trán dựa lên vai anh, mặt đầy nước mắt: "Anh ơi..."
Vệ Đông Hằng không khuyên nổi cô, cô cứ khóc như thế bên giường bệnh Tạ Thanh Trình rồi nằm gục xuống ngủ thiếp đi.
Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh lại, cổ họng khô khốc, không nói nổi ra tiếng, anh nhìn gương mặt Tạ Tuyết đang ngủ chốc lát, sau đó nâng tay lên, khẽ chạm nhẹ vào tóc cô.
Tạ Tuyết lập tức tỉnh dậy: "...!Anh ơi?!"
Trong phòng bệnh chẳng có ai khác, Tạ Thanh Trình nghỉ một lát, bảo Tạ Tuyết: "...!Sao lại ngủ ở đây.
Vệ Đông Hằng đâu rồi?"
"Em ấy đi mua đồ ăn sáng rồi." Tạ Tuyết dụi dụi mắt, vội nắm lấy tay Tạ Thanh Trình, "Anh ơi, anh sao rồi? Có cảm thấy đỡ hơn chưa? Em gọi bác sĩ cho anh..."
Cô hỏi một loạt các câu như đang xào hạt đậu.
Tạ Thanh Trình nhìn cô, lại chỉ bảo một câu: "Hiện tại em cũng biết nhiều chuyện rồi." Thậm chí còn không phải câu nghi vấn.
Đầu tiên Tạ Tuyết thoáng im lặng, sau đó rủ mi xuống, gật đầu.
Cô kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cô không nhịn được lâu, bỗng dưng cô bật khóc, cô gục vào trong lòng anh, cô không ngừng hỏi anh: "Anh ơi...! Đau lắm phải không...!Anh đau lắm...!Có phải không..."
"...!Anh không sao."
"Anh nói dối..." Tạ Tuyết dừng một chút, bỗng dưng gào khóc, "Anh nói dối! Em biết anh khó chịu vì cái chết của Hạ Dư, em cũng...!Em cũng khó chịu nữa...!Nhưng mà anh không thể tiếp tục như thế được...!Anh không thể sống như thế tiếp nữa anh à...!"
Cô khóc, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn: "Cậu ấy chết em biết anh đau lòng...!Tới cả mắt anh cũng không nhìn được rồi...!Nhưng mà...!Nhưng mà cầu xin anh...!Đừng như thế nữa..."
"Đừng lừa gạt bọn em bảo không có chuyện gì...!Đừng lừa gạt bọn em nói không làm sao hết...!Cơ thể anh sắp không chịu được rồi, nội tạng anh đều đã kiệt quệ hết cả, em biết hết rồi! Em biết hết rồi đó!!"
Tạ Thanh Trình nhất thời không đáp, ngạc nhiên nhìn cô.
Một lát sau, ánh sáng trong bên mắt duy nhất của anh còn có thể nhìn rõ mọi thứ cũng dần tối đi.
"Viện trưởng kể cho em biết?"
Tạ Tuyết gạt nước mắt, gật đầu.
Tạ Thanh Trình trầm mặc, cuối cùng chỉ cười nhạt đáp lại sự thống khổ của bản thân: "Thế cũng có là gì đâu chứ."
So với Hạ Dư chưa từng có gì trong cuộc sống này mà nói, anh đã có được nhiều lắm rồi.
Chút thống khổ này với anh xem ra đã chẳng còn gì đáng để mà nói nữa cả.
Nhưng Tạ Tuyết run giọng, hoàn toàn không dám tin, cô nhìn anh trai cô, như thể tưởng là anh điên rồi: "Cũng có là gì