"!!"
Mọi người ngạc nhiên.
"Hạ Dư?!"
"Không phải cậu ta...!Là người của Đoàn Văn à? Sao có thể cho cậu ta cơ hội..."
"Cái loại thuốc điều trị cậu ta nghiên cứu tạo ra này, không phải là để mèo chữa bệnh cho chuột hả? Nhất định là có mục đích khác đấy..."
Trong cảnh hỗn loạn, Trần Mạn lắc đầu: "Hết cách rồi.
Bảo Hạ Dư là người của Đoàn Văn cũng chỉ có mỗi chúng ta tự hiểu trong lòng thôi, chứng cứ hai người họ không cấu kết rất rõ ràng, không phải cấp cao nào cũng tin tưởng.
Hơn nữa Hạ Dư cũng tự có thế lực vững chắc để dựa dẫm của riêng cậu ta, lần kiểm duyệt lần này cũng là cậu ta có được nhờ quan hệ vững chắc.
Ngay cả ông ngoại tôi cũng chẳng có cách gì để mà xóa bỏ tư cách của cậu ta được hết cả."
Cậu chàng nói tới đây, thở dài.
Ánh mắt liếc qua từng người trong nhóm nghiên cứu, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Thanh Trình: "Có điều tôi biết rằng chúng ta sẽ không để cậu ta thực hiện được mục đích, hạng mục này cuối cùng cũng sẽ thuộc về chúng ta thôi.
Chúng ta có thể lấy nó nhờ lực lực của mình."
Trần Mạn nói, lại nhìn về phía mọi người.
"Tôi tin tưởng mọi người.
Hạng mục này không thể để nó rơi vào tay chế dược Hạ thị được."
Sáng sớm ngày hội nghị báo cáo về loại thuốc mới, ngoài cao ốc trung tâm nghiên cứu khoa học Hỗ Châu đã tụ tập một lượng lớn phóng viên và truyền thông.
Người bị phục tùng số 2 hại tựa như quả bom chẳng biết lúc nào nổ, một quãng thời gian trước đó đã gây ra sự khủng hoảng rất lớn với xã hội.
Tất cả mọi người đều mong chờ một loại thuốc có thể chữa khỏi cho người bệnh.
Mà hai đội ngũ tham gia hội nghị ngày hôm nay đều được chờ mong cả.
Mỹ Dục là một cơ cấu có thể coi là tổ chức của chính phủ, đương nhiên không cần nói nhiều.
Đội ngũ nghiên cứu của Hạ Dư cũng là tiêu điểm được người người chú ý.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dư dựng lại sự nghiệp cũ của dòng họ sau khi về nước, cho dù lúc trước chế dược Hạ thị rơi vào tay Vệ Dung trở thành xí nghiệp phạm pháp, nhưng Hạ Dư lại chẳng phải con ruột của bà ta, thậm chí còn giúp đỡ cảnh sát tóm gọn tội phạm quốc gia Vệ Dung, vậy nên mọi người cũng ôm hảo cảm lẫn sự tò mò với xí nghiệp mà Hạ Dư dựng lên lần nữa.
Hội nghị chính thức bắt đầu vào mười giờ trưa, trước đó, hai đoàn đội đều nghỉ ngơi trong phòng chờ của cao ốc nghiên cứu khoa học.
"Tôi vừa trông thấy nhóm bên kia rồi." Cậu nhóc tiểu Ngũ trẻ tuổi nhất Mỹ Dục đi WC xong quay về, nói với nhóm bọn họ đầy thần bí, "Ở phòng nghỉ số 3 đó, còn đang bàn về tính an toàn của thuốc bọn họ nữa...!À đúng rồi."
Tiểu Ngũ vỗ đầu, nói với Tạ Thanh Trình: "Công ty họ có người dáng vẻ hơi giống giáo sư Tạ đấy! Hình như còn là người diễn thuyết của họ nữa cơ!"
Tạ Thanh Trình: "...!Nhóc về uống sữa bình tĩnh lại đi, không cần phải ngạc nhiên."
Anh không ngờ Anthony cũng tới đây.
Phía bên nhóm Hạ Dư ra mắt loại thuốc mới nhất định còn mục đích khác ngoài chữa bệnh.
Nói về lần cạnh tranh này, cho dù thế nào anh cũng không thể để đối phương đạt được mục đích.
"Cốc cốc cốc." Đúng lúc này, cánh cửa phía sau bọn họ bị gõ vang.
Người Mỹ Dục quay đầu lại, nhất thời im lặng.
Đương nhiên là Hạ Dư.
Hạ tổng vẫn mặc vest sơ mi, quần áo chỉnh tề đứng nơi đó, mỉm cười lịch sự nhã nhặn bảo: "Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi muốn nói chuyện riêng vài câu với giáo sư Tạ của mọi người."
Trần Mạn lập tức tiến lên, gần ba năm không gặp, Trần Mạn không còn là dáng vẻ mặc Hạ Dư trêu đùa như lúc trước nữa, khí thế của cậu chàng cũng tăng vọt lên giống hệt như cảnh hàm trên vai cậu vậy.
"Anh ấy không tiện gặp mặt.
Có gì cậu nói với tôi là được, tôi cũng là người phục trách hạng mục của Mỹ Dục lần này."
Hạ Dư rủ mắt, nụ cười chưa tan lại trở nên rất lạnh lẽo: "Chuyện liên quan tới nghiên cứu khoa học cảnh sát Trần hiểu được bao nhiêu thế?"
"Tôi chỉ biết sơ thôi, nhưng ông chủ Hạ cũng đâu biết rõ cho lắm nhỉ." Trần Mạn nói, "Cũng đã đủ để nói chuyện với cậu rồi đấy."
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người đều nhìn họ chằm chằm, cảm thấy như giây tiếp theo là hai người họ có thể đánh nhau luôn.
Ai ngờ cuối cùng Hạ Dư cười khẽ một tiếng: "Đùa chút thôi, hôm nay chúng ta là đối thủ cạnh tranh nên không nói về chuyện học thuật nghiên cứu gì cả.
Tôi tới đây là vì có chút chuyện riêng muốn nhờ giáo sư Tạ thôi ấy mà."
Cậu vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Trần Mạn không rời mắt.
"Hiểu biết của tôi về nghiên cứu khoa học nông cạn lắm, nhưng hiểu biết về giáo sư Tạ ấy à, lại vô cùng vô cùng...!Sâu đậm."
Cậu nói những lời này đầy mập mờ, thậm chí là suồng sã.
Trong đôi mắt đối diện với Trần Mạn cũng chập chờn vẻ hung ác mà người ngoài không nhìn thấy.
"Chuyện riêng của anh ấy mà cảnh sát Trần cũng muốn nói chuyện nữa ư?"
Trần Mạn: "Có gì mà không thể?"
Ánh mắt Hạ Dư lạnh lẽo hơn hẳn, kéo cong khóe miệng: "Dựa vào gì thế, dựa vào anh là bạn trai của anh ấy à?"
Trần Mạn sửng sốt, không kịp hiểu ra: "Bạn--"
Cuối cùng Tạ Thanh Trình không nhịn nổi nữa, anh đứng dậy bước tới, cắt ngang lời nói có thể khiến anh mất hết mặt mũi bất cứ lúc nào của Hạ Dư.
"Đi thôi, có chuyện gì thì cậu cứ nói."
Cuối cùng Trần Mạn coi lời nói của Hạ Dư như câu chế nhạo, cậu chàng bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay Tạ Thanh Trình: "Anh à, anh không cần phải nói nhiều với cậu ta."
Tạ Thanh Trình không muốn tốn thời gian vào loại chuyện này nữa, nhìn đồng hồ: "Còn khoảng mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, không có vấn đề gì đâu.
Các em cứ chuẩn bị đồ đi, lát nữa anh sẽ lên thẳng hội nghị ở tầng cao nhất tìm các em sau."
Nói xong cũng rời đi cùng Hạ Dư.
Hạ Dư tìm một phòng nghỉ khác, đóng cửa lại.
"Nói đi." Tạ Thanh Trình bảo, "Cậu có chuyện riêng gì cần tìm tôi."
Tầm mắt Hạ Dư vẫn dừng lại ở cổ tay Tạ Thanh Trình mãi, đó là nơi khi nãy Trần Mạn đã nắm lấy.
"Ba năm trước Trần Diễn vẫn còn là một thằng nhóc, giờ nhìn thì giống đàn ông hơn nhiều rồi." Hạ Dư nói xong, tới sát trước người Tạ Thanh Trình, phá vỡ khoảng cách xã giao bình thường hoàn toàn, rủ mắt nhìn anh chăm chú, giọng trầm thấp dán vào bên tai anh, nghe không ra vui giận, "Người khiến anh ta có sự thay đổi lớn đến vậy là ai thế? Là anh hả, Tạ Thanh Trình?"
"..."
"Anh lại để một cậu trai khác biến thành đàn ông trên người anh nữa rồi?"
Tạ Thanh Trình vốn tưởng rằng chỉ cần Hạ Dư sống lại, cho dù cậu có nói gì đi nữa bản thân cũng không thể giận thêm, nhưng mà anh sai rồi.
Hạ Dư chết mà sống lại khác với Hạ Dư trước kia hoàn toàn, Tạ Thanh Trình bị cậu dùng lời lẽ sỉ nhục khoét thẳng vào tim hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng trong đôi mắt Tạ Thanh Trình cũng kết thành một tầng sương tuyết.
"Việc ấy thì liên quan gì tới cậu, nếu chuyện riêng mà cậu muốn nói với tôi là chuyện này thì cuộc nói chuyện giữa chúng ta cũng xong rồi.
Cho tôi qua."
Nói xong đã lướt qua cạnh Hạ Dư đẩy cửa rời đi.
Nhưng "Rầm!" một tiếng, Tạ Thanh Trình còn chưa kịp đi đã bị Hạ Dư bỗng dưng đè mạnh lên trên cánh cửa.
"Cậu làm gì thế?!"
Tay Hạ Dư siết chặt lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, cảm giác trơn mịn quen thuộc kia khiến lửa rừng trong lòng cậu cháy càng vượng, bụng ngón tay cậu vuốt ve liên tục ngay tại nơi Trần Mạn đã nắm lấy.
Sau đó cậu đè Tạ Thanh Trình lên cánh cửa, cơ thể nóng hầm hập chậm rãi dán vào gần anh, như núi cao chặn người đàn ông này lại.
Thơm quá.
Hơi thở lạnh băng trong sạch đến thế chỉ có mỗi trên người Tạ Thanh Trình.
Cậu khao khát được ngửi mùi hương này nhiều hơn nữa, gần như muốn xé lớp mặt nạ của Tạ Thanh Trình xuống cắn vào máu thịt khiến cậu đảo điên khát khao lại vừa yêu vừa hận ấy.
Hôn lên môi anh, xé nát anh.
Nuốt trọn anh.
Tạ Thanh Trình trốn tránh dưới lòng bàn tay cậu, ánh mắt càng sắc bén: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!"
"...! Ừm...!Tôi cũng không định làm gì cả, nhưng mà cảnh tượng hôm nay khiến tôi chẳng vui gì hết, lại nhớ tới trận hải chiến ba năm trước ấy.
Anh đứng về phía Trần Mạn, đối đầu với tôi." Hô hấp nóng cháy của Hạ Dư lướt qua bên tai Tạ Thanh Trình, không thể nói rõ là vô tình hay là cố ý, bờ môi cậu chạm nhẹ vào nơi vô cùng nhạy cảm phía sau tai Tạ Thanh Trình.
"Nói thật ấy à, tôi thấy cảnh như vậy thì không được vui cho lắm." Tay cậu thầm dùng lực, càng dồn sức, chậm rãi nâng tay Tạ Thanh Trình lên, đè lên mặt cửa, bàn tay vốn nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình nới lỏng, áp chặt lên mu bàn tay hơi co lại của Tạ Thanh Trình, sửa thành tư thế mười ngón đan nhau.
Hạ Dư dán vào sau lưng anh, nhẹ giọng chậm rãi, thái độ như đang nói lời tâm