Tạ Thanh Trình đợi Hạ Dư trong phòng.
Không hút thuốc, thời gian chờ đợi trở nên lâu đến lạ, nhưng anh vẫn chờ.
TV trong phòng chiếu chương trình, các kênh bắt được ở đây gần như toàn là tiếng Anh, chỉ có một kênh tiếng Trung duy nhất chiếu mấy chương trình văn nghệ giải trí, một vài minh tinh hi hi ha ha, Tạ Thanh Trình thấy rất phiền phức, nhưng không cầm điều khiển tắt nó đi.
Anh tựa vào sô pha suy nghĩ, nếu như không có sự kiện hải chiến Quảng thị, hiện giờ Hạ Dư đã học xong đại học tốt nghiệp luôn rồi.
Với năng lực của cậu, chắc chắn đã tìm được một công việc, làm một chương trình, không khéo sau một hai năm còn có thể thấy tác phẩm của cậu chiếu trên TV hoặc chiếu trong rạp phim nữa.
Sau khi Tạ Thanh Trình trưởng thành rồi chẳng thích xem bộ phim nào, cũng rất hiếm khi đến rạp chiếu phim, nhưng anh nghĩ rằng, nếu là Hạ Dư quay thì anh sẽ đi xem.
Hạ Dư là đặc biệt.
Trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói, cũng muốn nói cho người đặc biệt ấy trong đêm nay.
Mà chỉ có mỗi đêm nay mới có thể rõ ra được với người này.
Anh muốn chờ Hạ Dư quay về, rồi nói với cậu, nhóc quỷ, ba năm trước, em dành trọn tất cả tin tưởng cuối cùng với thế giới cho anh, rồi lại vì anh mà chết.
Anh rất áy náy, thế nên sau này em có làm gì đi nữa, anh cũng không hề hận em, anh chỉ nghĩ rằng, nếu như em có thể trút bỏ hết oán giận ra ngoài, có thể quay về dáng vẻ trước kia, thế thì cũng tốt.
Dù sao cũng là anh nợ em.
Dù sao khi đó anh cũng chẳng muốn sống đến thế.
Anh muốn chờ Hạ Dư về, rồi nói với cậu, xin lỗi em, Hạ Dư, anh làm tổn thương người duy nhất trên đời này từng nói “Em cần anh” đầy chân thành, em nâng niu trái tim bằng hai tay dâng lên cho anh, dùng cả sinh mạng lẫn tôn nghiêm để bảo vệ anh, thà rằng mang danh tội lỗi cũng không muốn khiến anh đau lòng.
Nếu như không gặp được em, anh sẽ không tin rằng trên thế giới lại có thứ tình yêu như thế.
Nhưng lúc anh muốn đáp lại, tình yêu này đã biến thành tấm bia vô danh lạnh băng trong nghĩa trang rồi.
Xin lỗi em, thật ra ngay cả anh cũng oán hận chính mình, vì sao lại có thể vô tình đến như thế.
Anh không mơ mộng hão huyền rằng em có thể buông thù hận, nhưng cuối cùng em lại nói với anh, em không hận anh.
—— “Em không hận anh, anh đừng sợ.”
Tạ Thanh Trình muốn nói với Hạ Dư, thật ra anh chẳng hề sợ chết.
Anh không sợ chết, cũng không sợ đau, anh không sợ phải mang tiếng xấu cũng không sợ mất đi tất cả.
Anh là người đàn ông quang minh chính đại ngay thẳng lỗi lạc, dù sao cũng chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Nhưng Hạ Dư lại khiến anh tự thẹn với lòng, bức di thư bay xuống sau trận hải chiến biến thành nỗi áy náy lớn nhất cuộc đời anh.
Thật ra anh vẫn rất sợ Hạ Dư còn hận anh.
Cho nên ngày ấy lúc Hạ Dư ôm anh nói sẽ không bao giờ hận tiếp nữa không bao giờ cãi nhau nữa, anh đã cảm thấy vậy là đủ rồi, không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Mà thời gian ở chung trên đảo Mandela này lại khiến anh cảm thấy cứ tựa như một giấc mơ.
Có khi thậm chí anh còn cảm nhận được sự dịu dàng năm ấy trong giấc mơ này, nhưng anh rất ngốc nghếch về mặt tình cảm, qua bao lâu cũng không biết rõ liệu đó có phải ảo giác của mình hay không.
Tạ Thanh Trình khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.
Anh muốn chờ Hạ Dư quay về, rồi nói với Hạ Dư, Hạ Dư, em vẫn bằng lòng khiêu vũ với anh một điệu chứ.
Trong quán bar, hoặc ở ngay nơi này.
Liệu em còn đồng ý không?
Anh muốn chờ Hạ Dư quay về.
Anh phải đợi Hạ Dư quay về…
Tạ Thanh Trình suy nghĩ như thế, từng giây từng phút dần trôi qua.
Đợi tới cuối cùng, anh tựa vào sô pha ngủ thiếp đi như vậy.
Lách tách…
Hình như bên ngoài đổ cơn mưa.
Trong tiếng mưa rơi, anh lại mơ thấy dáng vẻ lúc Hạ Dư còn học tại trường, khi ấy Hạ Dư nở nụ cười vẫn có chút ngây ngô lại có hơi lưu manh, trong vẻ ôn hòa văn nhã lại lẫn chút gian xảo tinh nghịch.
Trong mơ bản thân như quay lại vườn trường Hỗ Đại bốn năm trước trong ký ức, trong buổi lễ hội trường, anh và Hạ Dư cũng bị nhốt trên một hòn đảo Mộng Ảo.
Đảo nhỏ cách trường có hơi xa, giữa có hồ, Hạ Dư dùng thiết bị chặn tín hiệu khiến nó bị cô lập, thật ra cũng giống tình hình hiện giờ.
Khi ấy họ bị một cơn mưa lớn ép vào trong hang trú mưa, hang núi kia có mấy nét chữ nguệch ngoạc của sinh viên khóa trước, được gọi là “Xã hội không tưởng bí mật”, Hạ Dư hỏi anh có muốn bắt chước người đi trước, khắc gì đó lên vách hang hay không, anh lại từ chối.
Anh nhớ mang máng khi ấy Hạ Dư hỏi là: “Tạ Thanh Trình, anh có ước mơ gì không?”
Năm ấy anh cảm thấy cuộc đời của mình đã chẳng còn ý nghĩa gì, không có gì để lo toan, chẳng có chờ mong, cũng không có khát vọng, thế nên anh không trả lời Hạ Dư đàng hoàng.
Mà giờ phút này, trong giấc mơ, anh cảm thấy bản thân trải qua bốn năm cuối cùng cũng đã có một đáp án.
Anh nhìn gương mặt thiếu niên kia trong sơn động, lớp kén phòng thủ trong lòng bị xé rách nhẹ nhàng, bên trong có bướm vẫy cánh bay ra——
“Ừm.
Anh có một tâm nguyện.” Khác với bốn năm trước, anh bước đến bên cạnh Hạ Dư trong giấc mơ, đứng sóng vai với Hạ Dư trước xã hội không tưởng bí mật kia.
“Thế anh viết ở đây đi.” Thiếu niên đưa hòn đá cho anh.
Tạ Thanh Trình nhận đá, nhưng không viết gì lên vách hang ấy hết.
Anh chỉ xoay người lại, nhìn Hạ Dư, sau khi nhìn rất lâu, anh nâng tay lên, ôm lấy thiếu niên kia.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, đuôi mắt như chảy huyết lệ.
Anh nói: “Anh hi vọng có một ngày, khi anh quay trở về vòng đu quay chọc trời, vẫn có thể gặp lại em.
Hạ Dư.”
Như ném tiền xu vào hồ cầu nguyện, hòn đá kia rơi nhẹ lên mặt đất.
Giây tiếp theo, mặt đất chợt hóa thành hồ băng, mặt hồ hóa thành dòng nước thu, nước thu gợn thành sóng, sóng lan ra vô hạn, biến thành vòng đu quay chọc trời lấp lánh ánh sáng đầy màu sắc, ánh sáng vụt hiện trong cơn mưa đêm.
Anh ôm Hạ Dư trên hồ.
Trong hồ nước phản chiếu, lại chỉ có một con gấu bông rách cầm bóng bay đứng cô đơn.
Người đến người đi người về, nó không biết nó còn có thể đợi được cậu bé đã nói câu “Anh ôm em một cái được không” kia hay không nữa, nó không biết mình có còn đợi được thiếu niên vẻ mặt dịu dàng tựa như năm ấy hay không.
Trời đã tối.
Công viên trò chơi cũng phải đóng cửa.
Gấu bông rách ngơ ngác đứng đợi, chờ hi vọng cuối cùng…
Em sẽ quay về chứ…
Hạ Dư, em…
“Reng reng, reng reng——“
Cổ tay truyền tới cơn đau nhoi nhói, Tạ Thanh Trình chợt như bước hụt, anh mở choàng mắt, bừng tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ thật sự đã đổ mưa, cơn gió ẩm ướt lọt vào cửa sổ hơi hé.
Nắng sớm đã lên, trong tầng mây len lỏi ánh sáng mặt trời sau cơn mưa, tia sáng ấy rất yếu ớt, tựa như khuôn mặt tái nhợt không chút sức lực của người bệnh đã lâu.
Tạ Thanh Trình ổn định lại nhịp tim, dần tỉnh táo lại.
Anh nâng cổ tay lên nhìn, vòng tay Thần Gió đã được thay đổi kiểu dáng rung lên, anh lơ đãng dán vào bên tai, kết nối, đồng thời liếc qua đồng hồ trên tường.
Đã bảy giờ sáng.
Lòng anh nặng nề trầm xuống.
Hạ Dư vẫn chưa quay về phòng.
“Alo.”
“Alo, Tạ Thanh Trình.” Không phải Hạ Dư gọi anh qua vòng tay, mà là tổng chỉ huy.
Lòng Tạ Thanh Trình rơi thẳng xuống đáy, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại: “Tôi đây.”
“Tối qua Hạ Dư đã thử liên lạc với cậu qua vòng tay, khoảng lúc ba rưỡi sáng, cậu không nghe máy, nên cậu ấy nghĩ hẳn là cậu ngủ rồi.
Bên cạnh cậu ấy nhiều tai mắt, không thể thử nhiều lần, nên đành liên lạc với tổng bộ.” Tổng chỉ huy nói, “Cậu ấy bảo cậu ấy muốn xin lỗi cậu vì cậu ấy không thể quay lại gặp riêng cậu trước nhiệm vụ được.”
Hô hấp Tạ Thanh Trình nghẹn lại, lúc này anh đã chẳng để ý vấn đề có gặp nhau hay không nữa, anh hỏi: “Hạ Dư làm sao thế? Cả đêm hôm qua em ấy đều không quay về, gặp chuyện gì ư? Em ấy có nói với mấy ông chứ?”
“Trước tiên cậu không cần lo, cậu ấy không sao hết.
Nhưng Mandela đã nghiên cứu tạo ra một thiết bị gia tăng sức ảnh hưởng của Huyết Cổ, cả đêm hôm qua cậu ấy phải phối hợp với chúng hoàn thành thiết bị kia.” Tổng chỉ huy bảo, “Mandela biết chúng ta sẽ có lần tiến công thứ hai sớm thôi, bọn chúng muốn hoàn thiện xong thiết bị Huyết Cổ này trước lúc ấy, nên vẫn đang tranh thủ từng giây một.”
Nghe thấy Hạ Dư không sao, Tạ Thanh Trình thoáng thở hắt ra.
May mà không phải tình huống tồi tệ nhất, nếu Đoàn Văn biết chiều nay mình và Hạ Dư sẽ hành động, phá hủy vũ khí tia lạnh cấp tốc tiên tiến nhất trên đảo kia, thế thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Tạ Thanh Trình nói: “Giờ tôi liên lạc với em ấy…”
“Cậu không liên lạc được đâu.”
Tạ Thanh Trình ngẩn ra: “Vì sao?”
“Chúng tôi cũng không liên lạc được, sau khi kết thúc thí nghiệm cậu ấy phải bắt đầu bố trí hết các thiết bị, xử lý cho xong chuyện cần làm trong hôm nay, những chuyện ấy là sự sắp xếp kiểm tra cuối cùng trước khi bắt đầu cuộc chiến, cậu ấy phải hết sức cẩn trọng, thế nên cậu ấy tắt toàn bộ cách thức liên lạc với cậu ấy rồi.”
Tạ Thanh Trình nghiến răng: “Thế em ấy có bảo khi nào sẽ mở lại phương tiện liên lạc không?”
“Chắc là trước khi bắt đầu nhiệm vụ.” Tổng chỉ huy nói, “Đám Đoàn Văn hình như đã nhận thấy sự bất thường của cậu ấy, cậu ấy bị theo dõi rất gắt gao, phải nghĩ cách làm đối phương mất cách giác, không thể liên lụy cậu được.
Nếu như tất cả đều thuận lợi, thời gian bắt đầu hành động sẽ vào khoảng bốn giờ chiều, trước lúc đó, cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, kiên nhẫn giờ hành động của cậu ấy vào lúc bốn giờ.”
“…”
Tổng chỉ huy không nghe thấy hồi đáp của Tạ Thanh Trình, có hơi sốt ruột, hỏi một câu: “Cậu đã hiểu chưa?”
“… Hiểu rồi.”
Sau khi Tạ Thanh Trình cúp máy, nỗi lo âu nặng nề lại ùa lên.
Anh rất lo cho Hạ Dư.
Nhưng anh biết hiện giờ mình không thể giúp đỡ được gì cho Hạ Dư hết cả, tổng chỉ huy nói đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ Hạ Dư chủ động liên lạc là thứ duy nhất anh có thể làm, cũng là việc duy nhất.
Cuối cùng họ cũng chẳng có thời gian để nói chuyện cá nhân của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt trời ló rạng sau tầng mây nặng nề, lại bị tầng mây xám xịt che khuất.
Một giờ… Rồi lại một giờ nữa…
Tạ Thanh Trình ngồi trước bàn học, ngón tay thon dài đan vào nhau, mắt chẳng buồn chớp nhìn chằm chằm đồng hồ kiểu cổ đặt trên bàn.
Mây đen đã tan hết, bầu trời đảo Mandela trong veo, nhưng thời gian đã chẳng còn sớm, ánh mặt trời mất đi sức mạnh to lớn nhất, lười biếng lủi xuống đường chân trời.
Đã ba giờ năm mươi phút chiều.
Tạ Thanh Trình chuẩn bị xong mọi thứ từ trước, anh đeo kính áp tròng trong suốt, thay quần áo để tiện hành động, hoàn thành việc đeo tai nghe tích hợp trong Thần Gió, nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ đợi bắt đầu làm việc cuối cùng.
Ba giờ năm mươi tám… Ba giờ năm mươi chín…
Lách cách.
Kim đồng hồ phủ ánh vàng chạy về phía bốn giờ đúng.
Tạ Thanh Trình tập trung nín thở, mở to hai mắt, đã tới giờ rồi, anh chờ tiếng cửa phòng ngủ được mở ra.
Cộp, cộp, cộp… Anh nghe thấy tiếng bước chân tiến đến từ xa, đến cửa phòng anh từ một phía hành lang, dừng lại.
Tạ Thanh Trình đứng dậy, lòng sốt sắng, chuẩn bị phối hợp với hành động của Hạ Dư, nhưng mà——
“Ngài Tạ.” Cửa mở kẹt một tiếng, người tới khiến sắc mặt Tạ Thanh Trình thoáng thay đổi.
Không phải Hạ Dư.
Là cô gái bị tẩy não trong đoàn phim kia, cô mở to đôi mắt trống rỗng thẫn thờ, cầm dụng cụ dọn dẹp của cô theo: “Tôi tới dọn dẹp lại phòng cho ngài.”
—— Vào lúc này?!
Tạ Thanh Trình chợt thấy bất an, nhưng anh vẫn duy trì tình hình, càng là lúc nguy cấp thì càng không được loạn, anh tỏ vẻ bình tĩnh lên tiếng: “Cô vào đi.”
Cô gái cúi người nhẹ, cầm dụng cụ bước vào.
Cũng như phục vụ khách sạn, phòng Hạ Dư đúng là luôn có người quét dọn mỗi ngày, nhưng không có giờ quy định, không ngờ hôm nay lại là