Anh xoay người lại, đôi mắt vẫn hơi phiếm hồng liếc qua phía cảnh sát kia, nói ra từng chữ một, gọi tên của anh ta——
“Lý Vân?”
“…” Cảnh sát kia hơi khựng lại, mỉm cười, “Sao lại nhận ra thế.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình liếc qua tay đối phương, cho dù rất nhanh, nhưng vị cảnh sát này vẫn nhạy bén nhận ra được.
“À…” Cảnh sát nhìn cổ tay mình, có hơi đăm chiêu.
Tạ Thanh Trình: “Tôi nghĩ là tôi không nhận sai đâu.”
Lý Vân im lặng mấy giây, rủ tay xuống, mỉm cười: “Đúng thế.
Cậu không sai.
Tôi không ngờ là cậu vẫn nhớ tôi đấy, Tạ Thanh Trình.”
Lý Vân, vốn là học trò của Tạ Bình.
Anh ta và anh trai của Trần Mạn – Trần Lê Sinh tốt nghiệp trường cảnh sát cùng khóa, sau đó lại hi sinh vì nhiệm vụ.
Cũng như Trần Lê Sinh, lúc đang học Lý Vân đã thể hiện tài hoa hơn người, anh ta trời sinh thông minh, thủ đoạn cao siêu, nếu không phải khả năng mai phục kém hơn Trần Lê Sinh một chút, cái danh đứng đầu trường cảnh sát phải là anh ta mới phải.
Sau khi Lý Vân thực tập trong cục cảnh sát, trải qua mấy vụ án, lãnh đạo đều cho rằng anh ta rất ưu tú, bởi vì anh ta làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ đâu đánh đó, nhiệm vụ giao cho anh ta dù khó khăn đến mấy, anh ta đều hoàn thành rất xuất sắc.
Khi đó có cảnh sát hình sự thâm niên đánh giá anh ta, bảo anh ta trời sinh để làm cảnh sát.
Nhưng người thầy Tạ Bình lại luôn giữ khoảng cách nhất định với anh ta, đây cũng là lý do vì sao Tạ Thanh Trình quen biết rõ Trần Lê Sinh hơn, lại không có nhiều quan hệ với Lý Vân.
Lúc ban đầu, Tạ Thanh Trình tuổi nhỏ còn chưa hiểu vì sao cha mình lại đối xử khác biệt với hai học trò như thế.
Mãi cho tới một ngày——
“Cảnh sát Tạ à? Anh ấy ở tầng bốn đấy, cháu lên đó tìm thử xem.”
Khi đó là buổi tối, Tạ Thanh Trình nhỏ đã làm xong bài tập ở cục cảnh sát muốn đi tìm Tạ Thanh Trình, dì lao công tiện tay chỉ đường cho anh, Tạ Thanh Trình cứ thế lên tầng.
Tầng bốn là nơi trước kia anh chưa từng tới, nơi đó có buồng tạm giam lẫn phòng thẩm vấn, mấy chú cảnh sát canh gác bình thường cũng bảo anh tránh xa ra.
Nhưng hôm ấy là ngoại lệ, năm đó là năm 2000, Hỗ Châu có sự kiện bắn pháo hoa chúc mừng một nghìn năm, thời khắc ngàn năm hiếm gặp, lúc pháo hoa nở rộ, bầu trời đêm rực sáng tựa ban ngày, khi giọng MC kích động vang lên trong TV, tới cả các cảnh sát trực ban cũng không nhịn được tới trước cửa sổ, ló đầu ra chứng kiến thời khắc thay đổi lịch sử này.
Vì thế chẳng ai chú ý tới có một cậu bé nho nhỏ đến, Tạ Thanh Trình cứ thế đi sâu vào trong hành lang tầng bốn.
“Cha ơi? Cha…”
Có lẽ vì hai bên đều là rào sắt lạnh lẽo sừng sững, ánh đèn lại tối, Tạ Thanh Trình còn rất nhỏ không nhịn được nhỏ giọng gọi Tạ Bình.
Đột nhiên, anh nghe thấy phía trước có tiếng động.
Anh tưởng là cha mình, vì thế vội chạy qua đó, kết quả còn chưa mở cửa, cảnh tượng ngoài song sắt đã khiến cho lòng anh run lên——
Trong phòng có một gã đàn ông trung niên cánh tay săm trổ, Tạ Thanh Trình biết gã ta, là một tên buôn ma túy bị cục cảnh sát bắt được.
Gã buôn ma túy này rất cứng miệng, nghe đâu là thầm mến bà chủ của chúng, thế nên thẩm vấn suốt bao nhiêu ngày gã đàn ông cũng không chịu để lộ chút thông tin nào về đội của chúng cả.
Xuyên qua hàng rào lạnh băng, Tạ Thanh Trình thấy phạm nhân bị một lớp gì đó trắng bệch phủ trên mặt, nhìn kỹ, hình như là giấy vệ sinh có thể lấy đại ở bất cứ chỗ nào trong phòng.
Giấy lau bị thấm ướt, dính sát vào mặt gã buôn ma túy, làm hắn hít thở không thông, cũng không thấy rõ thứ gì cả, mà Lý Vân thì sao?
Thực tập sinh lúc ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi—— Đang cầm một tách trà tráng men, ngón tay trắng tuyết tao nhã cầm quai chén, môi khẽ mở, hơi nóng tản ra, Lý Vân chậm rãi uống một ngụm trà nóng, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm gương mặt bị phủ giấy của gã tội phạm kia.
Chân phạm nhân không ngừng co giật đá qua, giật rồi lại giật, tựa như cá sắp chết.
Lý Vân nhẹ giọng nói: “Anh giai à, nước sắp khô luôn rồi đấy, rốt cuộc anh có nói hay không vậy?”
Chén trà nâng bên mặt gã đàn ông, cố tình dùng thân chén chạm nhẹ vào gương mặt gã.
“Nếu anh mà không nói, tôi không ngại mời anh uống thêm ít trà đâu, nhưng mà không biết mạng của anh có chịu nổi không nhỉ?”
“Mày là đang ép cung! Mày đang bức cung!” Gã buôn ma túy điên cuồng gào lên, “Tao… Tao phải tố cáo này làm trái luật! Tao phải khiếu nại! Chúng mày… Lãnh đạo của chúng mày đâu? Gọi lãnh đạo của chúng mày tới… Á!!”
Lời còn chưa dứt, nước trà ấm áp đã đổ lên mặt gã, thấm ướt khăn giấy kia một lần nữa.
Lý Vân còn ngại chưa đủ, lại phủ thêm một tờ giấy ướt nữa lên mặt gã, hô hấp của gã buôn thuốc phiện càng khó khăn hơn, thở cũng không thể nâng giấy ướt lên được một chút nào nữa, tới giọng cũng không kêu ra được.
Gã điên cuồng giãy giụa, tiếng còng tay xích chân vang ầm ầm, lại không làm được gì cả.
Lý Vân tới gần gã, dán vào tai gã lạnh nhạt nói: “Trái luật? Một kẻ buôn thuốc phiện như anh mà nói tôi làm trái luật à?”
Tay anh ta nâng lên, vuốt nhẹ cổ gã buôn thuốc phiện.
“Tôi còn chưa tính là cảnh sát đâu, anh đừng có lấy việc tố cáo ra đe dọa tôi.
Thêm nữa, tôi lại kể cho anh thêm một chuyện này, camera ở nơi đây hỏng mất rồi, muốn sửa xong thì mất nhiều ngày lắm đấy, anh đoán xem chuyện tôi làm này có ai trông thấy không? Nếu anh không thở nổi mà chết ở đây đi nữa, có ai đứng ra làm chứng cho anh nào? Theo tôi biết thì anh không cha không mẹ chẳng vợ chẳng con, thật sự cho rằng sẽ có kẻ điều tra nguyên nhân cái chết của anh à?”
Giọng càng hạ càng nhỏ, trong tiếng pháo hoa cùng tiếng hoan hô bên ngoài truyền tới, có vẻ lại càng kỳ dị.
“Thông suốt sớm chút, có nên khai thông tin tình báo ra hay không… Anh bảo vệ bà chủ của anh như thế cô ta cũng nào có biết, tôi thấy trong mắt cô ta vốn chẳng hề có anh đây, chết vì cô ta thế này có đáng hay không?”
Phạm nhân giãy giụa càng lúc càng mạnh, tiếng kêu bật ra khỏi cổ ngày càng thê lương.
Ánh đèn lạnh lẽo phủ xuống người họ, bóng dáng hai người bị kéo dài vặn vẹo, trải xuống tận ngoài rào sắt, ngừng lại trên người Tạ Thanh Trình tuổi nhỏ, như vở rối bóng đáng sợ khó tin, điên cuồng nhảy múa.
Tạ Thanh Trình mở to hai mắt, đầu trống rỗng, thu hết vào đáy mắt…
Đúng rồi.
Anh nhớ lại—— Cảm giác khi ấy bản thân phát sốt mới đi tìm Tạ Bình, mà lại bị cảnh quá mức đáng sợ này kích thích tinh thần của anh, trời đất trước mắt anh quay cuồng, cuối cùng nhớ rõ nhất chỉ có vết bớt trên cổ tay Lý Vân kia, anh nhìn thấy Lý Vân bóp cổ gã buôn thuốc phiện, tựa như có thể kết thúc tính mạng của một người sống này bất cứ khi nào.
Bàn tay nắm quyền sinh sát ấy, thậm chí chẳng hề giống sinh viên trường cảnh sát, mà như tay của người đọc sách, yếu ớt không xương.
Trên cổ tay, có một vết chu sa lớn như đồng xu.
Vết bớt như hóa thành con nhện đỏ, nằm trên cổ tay tái nhợt của Lý Vân, khắc sâu vào trong trí nhớ của Tạ Thanh Trình…
Thoáng cái đã qua hai mươi năm.
Giờ phút này, Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt mình, gương mặt người đàn ông đã già, đã không nhìn ra được dáng vẻ tuấn tú đẹp mắt năm ấy nữa, nhưng anh dựa vào vết chu sa trên cổ tay kia, vẫn có thể nhớ lại bóng hình người này sâu trong trí nhớ.
Lúc này cẩn thận nhìn gương mặt này, quả nhiên vẫn có thể ngờ ngợ trông thấy đường nét khi xưa.
Tạ Thanh Trình nhớ rõ khi đó bản thân vừa sốt vừa bị dọa, cậu bé như gặp ác mộng, ngất xỉu, sau khi tỉnh lại anh đã nằm trong phòng truyền dịch ở bệnh viện, cha mẹ đều ở bên cạnh.
Anh kể lại cảnh mình nhìn thấy bên ngoài cửa phòng tù với cha, khiến anh khắc sâu ấn tượng đó là, khi ấy vẻ mặt cha anh rất kỳ quái, tuy là giận dữ, nhưng hình như cũng không thấy lạ gì về cách làm việc của Lý Vân.
Chờ tới khi anh lớn hơn một chút, anh đã hiểu rằng từ ban đầu cha anh đã cảm thấy phẩm chất của Lý Vân có vấn đề, thanh niên này trông thì biếng nhác lại trầm tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng có vài hành vi của anh ta khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy rất quá đáng, còn vô nhân đạo.
Cái sự cay nghiệt này khiến Lý Vân hoàn thành nhiệm vụ quyết đoán hơn hẳn những người khác, nhưng trong mắt Tạ Bình, thật ra đây chẳng phải chuyện gì tốt.
Về sau Tạ Bình nói với Tạ Thanh Trình, cho dù không ai tin rằng Lý Vân thật sự dùng thủ đoạn khiến người ta không thở nổi để ép cung, nhưng để cẩn thận, bọn họ vẫn đã chuyển Lý Vân sang vị trí khác rồi.
Gã buôn thuốc phiện kia bị phán tù chung thân, mãi cho tới tận lúc tuyên án, gã cũng không khai ra người trong lòng mình.
Lý Vân biết thế, chỉ thản nhiên bảo một câu: “Ngu không độ nổi.”
Trong kết quả đánh giá thực tập của Lý Vân, Tạ Bình nói một đoạn rất sâu xa, Tạ Bình bảo rằng Lý Vân chỉ thích hợp với ban kỹ thuật, không phù hợp với con đường khác, lại càng không phù hợp kề vai chiến đấu cùng với đồng đội.
Trong rất nhiều nhiệm vụ, anh ta đều làm việc rất khác người, cứ như chẳng hề quan tâm tới bất cứ thứ gì hết cả, “đạt được mục đích” là thứ duy nhất anh ta theo đuổi.
Người như thế chẳng ai tin tưởng nổi, cũng không ai có thể kiểm soát.
Gia đình Tạ Thanh Trình vẫn luôn hời hợt với Lý Vân, lúc Tạ Thanh Trình nghe được tin tức liên quan tới anh ta lần nữa, đã là mấy năm sau—— Lý Vân chết rồi.
Khiến người ta bất ngờ là, vì hiểu biết của mọi người dành cho Lý Vân, năng lực cá nhân của anh ta rất cao, lại không có tinh thần đoàn đội cho lắm, hiểu rất rõ thế nào là người khôn giữ mình, anh ta hẳn phải là kiểu người khó xảy ra chuyện bất trắc nhất mới phải.
Nhưng anh ta thật sự rơi xuống vực sâu trong một lần hành động truy kích, chết trong vụ nổ xe lớn.
Mọi người điều tra vụ án, phát hiện khi đó vậy mà anh ta lại đang điều tra về vụ án Trần Lê Sinh hy sinh.
Anh ta lạnh nhạt với mọi người, tới cả Trần Lê Sinh cũng thờ ơ, có điều là bạn cùng khóa, lại chung ký túc xá đại học, Lý Vân đúng