Dần dần, hắn nhớ lại một vài chuyện liên quan đến Lý Vân——
Lúc Đoàn Văn còn học ở trường cảnh sát, vì tỏ vẻ vô cùng chính trực nên cũng đã đắc tội với không ít người, bạn cùng phòng có quan hệ gần gũi với hắn được một chút chỉ có mỗi Lý Vân cũng không được chào đón cho lắm.
Chẳng qua Đoàn Văn là người trông thì chính trực, nhưng sau vẻ đơn thuần lại xảo quyệt.
Mà Lý Vân là người nhìn qua mưu mô lại kiêu ngạo, mới là người tài cao không chút đố kị.
Hai kẻ đều không hòa nhập với tập thể, lại tụ về với nhau thành bạn chung mâm khi lên đại học, thường xuyên tới mấy phố ăn vặt ăn chung với nhau.
Con phố kia rất hỗn loạn, tu sửa phòng cháy vẫn chưa phù hợp.
Có hôm trước quốc tế Lao Động, sau khi Đoàn Văn và Lý Vân tan học cùng tới một quán nướng ăn đêm, hai người ngồi xuống chưa được bao lâu thì ở đó đã xảy ra sự cố, bếp của một quán xào nhỏ cách nơi ấy hơn mười mét bị rò ga phát nổ.
Lý Vân với hắn khi đó còn đang ngồi ở bàn ngoài trời, lúc vụ nổ xảy ra, Lý Vân đang đứng bên tủ lạnh lấy hai lon nước có ga.
Vụ nổ lớn lan ra cả mấy cửa hàng xung quanh, hơi nóng ùa qua chỗ bọn họ, lật bay cả tấm biển neon lớn ngoài cửa hàng, mà Đoàn Văn đúng lúc đang đứng dưới tấm biển kia.
Lý Vân trông thì như kẻ rất ích kỷ, khi đó tự dưng lao tới, một tay kéo Đoàn Văn qua bảo vệ, kết quả biển neon rơi vỡ, khung sắt đập vào lưng anh ta, góc nhọn nhất đâm vào chân của Lý Vân.
Vị trí kia, nếu không phải là Lý Vân đẩy hắn ra, góc nhọn của khung sắt rơi xuống sẽ đập ngay vào gáy Đoàn Văn.
Khi đó Đoàn Văn vẫn còn là Trần Lê Sinh ngẩn cả người, nhìn thấy Lý Vân mặt mũi tái nhợt dựa vào hắn, máu không ngừng chảy ra, hắn bảo: “Cậu… Cậu sao lại…?”
“Vớ vẩn… Mẹ nó không phải do bản năng à?”
Hắn vẫn nhớ rõ khi ấy Lý Vân nói thế với hắn.
Bản năng?
Nhưng bản năng của hắn là tự mình tránh đi, chứ chẳng màng sống chết của bất cứ kẻ nào hết.
Đoàn Văn biết nếu mình đứng ở vị trí đó chắc chắn sẽ không bảo vệ cho Lý Vân, hắn sẽ mặc kệ Lý Vân tự mình trốn mất.
Thứ gọi là chuộng nghĩa khí, giả vờ thôi là đủ, không cần phải lấy mạng mình ra bảo vệ cho kẻ khác thật, thế thì ngu xuẩn lắm.
“Đau quá…” Lý Vân khẽ hít ngược vào trên người hắn, trước khi ngất đi, bực tức bảo một câu, “Trần Lê Sinh, cậu nói xem… Tôi sẽ không chết như thế chứ…?”
Cuối cùng đương nhiên anh ta không chết, may mà không ảnh hưởng tới điểm yếu nào, nhưng gân cốt bị thương suốt trăm ngày, Lý Vân phải bó bột, quãng thời gian ấy, anh ta đi học hay tan học đều nằm trên lưng Đoàn Văn để đi, thay thuốc trong phòng cũng do Đoàn Văn tự tay giúp đỡ.
Dáng vẻ thương xót cho bạn cùng phòng vẫn cần phải giả vờ.
Đoàn Văn nghĩ thế.
Khi đó hắn nghĩ, sao Lý Vân bình thường trông như kẻ vô cùng ngạo mạn, thế mà lại sợ đau đến thế, lúc thay thuốc chỉ hơi mạnh tay tí thôi sẽ cau mày tựa vào giường kêu khẽ, thanh âm ấy cứ như mèo con, rất mềm.
“Trần Lê Sinh… Mẹ nó cậu nhẹ chút đi, đau đấy.”
“… Xin lỗi cậu.”
Vì sao giọng anh ta mềm lại lười biếng đến vậy, vẫn có thể mắng người hung dữ như thế?
Đoàn Văn lại ngẫm thử, vẫn không có đáp án.
Nhưng sau chuyện ấy, dần dần bọn họ càng lúc càng thân thiết.
Tuy rằng tính cách hai người họ đều có hơi thờ ơ, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy là mối quan hệ bình thường, cơ mà với cả hai bọn họ mà nói đã là hiếm có lắm rồi.
Bọn họ cùng nhau học, cùng nhau thực tập, sau đó lại cùng nhau làm việc trong một cục cảnh sát, còn học chung một người thầy…
Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau.
Mãi cho tới tận ngày thầy Tạ Bình chết.
Mãi cho tới khi Đoàn Văn cuối cùng cũng không thể sống tiếp dưới thân phận Trần Lê Sinh này nữa, giả chết rời đi.
Sau khi Trần Lê Sinh và Tạ Bình đều đã chết, vị cảnh sát trẻ tuổi Lý Vân kia vẫn mãi không chịu buông bỏ việc tìm kiếm chân tướng, anh ta dùng hết mọi thủ đoạn trong ngoài khuôn khổ, luôn truy tìm kẻ ác, càng tra càng hoảng hốt, anh ta không chịu quay đầu lại, ôm một ngọn lửa nhỏ bé như thế trong lòng, bước vào con đường đen tối cũng muốn đi tới cùng.
Cuối cùng, trong một hộp đêm, anh ta chặn đường kẻ giật dây sau màn vừa mới một mình gặp mặt Hoàng Chí Long xong xuôi.
Mà Đoàn Văn của khi ấy đã chẳng còn là Trần Lê Sinh nữa.
Hắn đã thay đổi vẻ ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Trần Lê Sinh ngày xưa, chỉ còn một vài chi tiết về mặt kiểm tra sinh học vẫn chưa chỉnh sửa hoàn tất thôi, ví dụ như là vân tay.
Đêm mùa hè ấy, Lý Vân phục kích thành công, anh ta bắt Đoàn Văn, nhốt hắn lại trong phòng, lồng ngực phập phồng, nhìn gương mặt Đoàn Văn chằm chằm.
Khi đó Đoàn Văn có cảm giác rất kì quái, hắn cảm thấy nhìn vẻ mặt của Lý Vân, như thể sâu trong lòng vị cảnh sát này đã có một suy đoán mơ hồ không muốn đối mặt rồi.
Lúc ấy trên tay Lý Vân có một máy xác minh dữ liệu vân tay, có thể đối chứng vân tay đã trích xuất với tất cả các sĩ quan cảnh sát trong hệ thống an ninh chung.
Lý Vân nhìn vào mắt hắn, chuyện đầu tiên làm chính là cưỡng chế ép ngón cái của hắn lên máy kiểm tra.
Mà ngay lúc đèn xanh trên máy kiểm tra sáng lên báo tìm kiếm thành công, một tên cấp dưới của Đoàn Văn cũng chạy tới, sau khi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng một mình Lý Vân khó chọi lại hai người, bị những kẻ đó đè trên đất, đánh cho bầm dập.
Đoàn Văn đập nát chiếc máy xác minh vân tay kia, nâng tay lau máu chảy xuống khóe môi mình vì đánh nhau, rủ đôi mắt tối đen kiêu ngạo nhìn cảnh sát ngã dưới chân mình kia.
Lý Vân trong giây phút ấy có vẻ chết lặng.
Đó là vẻ mặt của người bình thường khi đối diện với sự phản bội của mối quan hệ thân thiết, nhất định sẽ suy sụp đến chết lặng.
Đoàn Văn đã quen nhìn vẻ mặt này lắm rồi, từ nhỏ hắn đã trông thấy vẻ mặt ấy của mẹ mình vô số lần…
Ánh sáng lẫn bóng tối trong phòng chia gương mặt Lý Vân thành hai nửa.
Một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối.
Đoàn Văn nhìn thấy nửa gương mặt trong ánh sáng kia của anh ta nâng lên, lần lượt liếc từ chân tên cấp dưới kia rồi nhìn tới phía mình.
Sau đó hắn nghe thấy Lý Vân gọi hắn một tiếng:
“Trần Lê Sinh.”
Giọng nói ấy trời sinh đã mềm dịu, cứ như con mèo con bị thương.
——
Đấy là lần cuối cùng hắn nghe thấy Lý Vân gọi tên hắn như thế.
“Sau này tôi đưa anh ta đi.” Đoàn Văn kể chuyện này xong, nói tiếp, “Tôi đưa anh ta về hòn đảo này, giam lại trong phòng.”
“Tôi không muốn mạng của anh ta, nên hỏi anh ta có bằng lòng được chiêu mộ hay không, dù sao anh ta cũng là người có năng lực rất giỏi, mà Mandela có thể mở rộng cánh cửa với bất cứ một vị nhân tài nào.
Thật ra trong hệ thống cảnh sát thì anh ta là kiểu người có phẩm chất đạo đức tệ hại, cậu hiểu chứ? Anh ta có thể vì mục đích để phá án thành công mà phá hỏng hết quy tắc, có thể đồi phong bại tục, thậm chí còn dám trà trộn với gặp gỡ đám gái điếm, tôi vốn tưởng rằng nếu thuyết phục anh ta động lòng thì anh ta có thể đứng về phía tôi thôi.
Nhưng sau khi tôi bắt anh ta làm tù bình, dùng đủ những cách mà tôi có thể nghĩ ra để đối xử với anh ta—— Tôi hứa cho anh ta tiền bạc quyền lực danh lợi trong cuộc sống bình thường, cho anh ta thứ lợi ích mà mọi người đổ xô nhau giành giật, anh ta cũng không động lòng.
Cưỡng ép hành hạ tôi cũng đã từng thử, thậm chí còn tiêm cả nước nghe lời cho anh ta rồi, vị cảnh sát ấy cũng chẳng hề chịu cúi đầu với tôi.”
Đoàn Văn hờ hững nhìn Tạ Thanh Trình: “Thậm chí anh ta còn không dịu giọng gọi tên tôi là Trần Lê Sinh như xưa nữa.”
“Tôi hỏi vì sao anh ta cố chấp đến thế, chính nghĩa trên đời này đâu phải tuyệt đối, không có một cuộc cách tân nào không hy sinh đổ máu, huống chi anh ta không phải luôn sống giữa trắng đen, lúc đi học thậm chí còn nói rất nhiều suy nghĩ mà đám giặc cướp mới có với tôi hay sao? Sao anh ta có thể cố chấp đến thế cho được.”
“Thế anh ta nói sao.”
“Anh ta nói…” Đoàn Văn im lặng một lát, cười lạnh, “Lời anh ta nói cũng giống như cha cậu đã nói với anh ta—— Không phải anh hùng lúc nào cũng là anh hùng, là chính là tà, thiện lương hay ác độc đôi khi chỉ là một suy nghĩ mà thôi.
Quan trọng là có tuân thủ được theo suy nghĩ ấy hay không.
Anh ta nói anh ta vốn đã chẳng có giới hạn rồi, anh ta là người canh giữ ranh giới cái chết, mà suy nghĩ này là giới hạn cuối cùng của anh ta, vượt qua ranh giới ấy, anh ta sẽ chẳng còn là cảnh sát nữa, vì thế anh ta không làm việc này.”
“Tôi nhốt anh ta hơn bốn mươi ngày… Hơn bốn mươi ngày ấy anh ta không ăn không uống, sống sót đều phải dựa vào việc truyền dịch dinh dưỡng, cơ thể gầy đi rất nhanh… Sau đó Zoya nói với tôi, chắc chắn người này không giữ được đâu.
Không bằng giao anh ta cho cô ấy, biến thành cỗ máy giết người luôn đi.
Vẫn có một cơ thể trọn vẹn, vẫn còn sống, chắc chắn có thể tạo thành món đồ phục chế vô cùng hoàn mỹ.
Tôi không đồng ý với cô ta ngay, tôi còn do dự, vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ ý định chiêu mộ, tôi không biết rằng cuộc nói chuyện của tôi với Zoya ngoài cửa khi ấy đã bị anh ta nghe được.”
Cuộc nói chuyện tới đây tạm ngừng lại.
Qua một lát, Đoàn Văn mới nói: “Anh ta lựa chọn cái chết.”
“…” Cho dù đã biết kết quả như vậy từ trước, Tạ Thanh Trình nghe tới đó, lòng vẫn trầm xuống nặng nề.
“Tối ấy tôi tới xem thử anh ta như thường lệ, tôi đẩy mạnh cửa phòng ra… Tôi không biết anh ta tìm được vật sắc nhọn từ đâu, chờ tới khi tôi thấy anh ta, anh ta đã không còn đường nào để cứu sống nữa rồi.
Tôi nghĩ rằng anh ta rất sợ đâu, lúc trước ở ký túc xá thay thuốc ở đùi thôi cũng đã kêu đau rồi, cách nuôi như tôi chẳng có gì là to tát hết cả.
Nhưng ngày ấy anh ta tự tay cắt đứt cổ mình, máu chảy đầy đất…”
Đoàn Văn không kể tiếp nữa.
Hắn cầm lấy điếu thuốc cuối cùng vốn đưa cho Tạ Thanh Trình kia, châm lên, ánh lửa mỏng manh sáng lên trong gian tù ở tòa tháp này.
“Anh ta nói với tôi, nếu tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh ta, hơn nữa phải luôn ghi nhớ lời hứa này, có lẽ sẽ có một ngày tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ấy trọn vẹn.” Đoàn Văn nói, “Thế nên sau khi cậu được Tần Từ Nham cứu sống, cho dù tôi rất muốn cắt đứt hậu hoạn, nhưng vì có lời thỉnh cầu của Lý Vân trước khi ra đi, tôi vẫn chưa từng chủ động đòi mạng của cậu, nếu không bất đắc dĩ thì tôi sẽ không giết cậu—— Tới giờ cậu tạo thành uy hiếp lớn như thế cho chúng tôi, tôi vẫn giữ cậu lại trên đời này.
Hai mươi năm qua đi, tôi vẫn nhớ rõ lời hứa ấy.”
Đoàn Văn nói: “Anh ta… Vẫn ngây thơ quá rồi, tưởng rằng bản thân chết thì sẽ thoát khỏi chuyện này được, lại không biết rằng chỉ cần bộ não anh