Tối đen.
Trước mắt là khoảng bóng tối vô tận chừng như chẳng thấy điểm cuối.
Hai mắt Tạ Thanh Trình trống rỗng, Anthony đã lấy hai mắt anh đi thở hồng hộc, rời khỏi gian tù này tựa như chạy trốn.
Ngay cả vết thương của anh mà Anthony cũng không dám xử lí, qua hơn mười phút, mới có bản sao Lư Ngọc Châu bước vào, thay băng sạch cho anh, thong thả, quấn băng vải trắng tuyết hết vòng này đến vòng khác.
Vải trắng tinh quấn quanh, tóc mái rủ xuống, màu đỏ thẫm dần thấm ra ngoài.
Đương nhiên là đau, nhưng mà cả đời này Tạ Thanh Trình đã chịu đựng rất nhiều khổ cực rồi, nỗi đau bị lấy mất hai mắt với anh mà nói cũng chẳng là gì.
Người của Mandela có hơi an tâm về anh, Thương Long mù mắt mất vuốt thì có thể làm được gì chứ?
Chẳng qua chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi.
Lư Ngọc Châu nhân bản lại quay về, trong gian tù càng trở nên yên tĩnh hơn, tốc độ thời gian trôi qua càng khó nắm bắt.
Hiện giờ tới sắc trời anh cũng không nhìn thấy nữa.
Cái chớp mắt ấy, Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân cứ như một cỗ máy đang liên tục rơi rụng linh kiện, vốn dĩ vẫn còn hoạt động là vì muốn hoàn thành chuyện mình đang làm trước khi hoàn toàn báo hỏng.
Dù sao về sau chỉ còn đêm đen vĩnh cửu, ngàn sao đã tàn, anh cũng sẽ rơi vào giấc ngủ sâu của cuộc đời.
Anh không có thời gian rảnh để bi thương cho bản thân.
Tạ Thanh Trình nâng tay chạm vào mí mắt mình, hiện giờ anh đã mù hẳn—— Nhưng mà không cần bận tâm.
Hiện giờ Mandela cũng không phát hiện ra anh mang theo vũ khí gì hết, mà bọn chúng cũng đã hoàn toàn buông lỏng đề phòng vì anh đã mù.
Anh bình tĩnh tựa như một kẻ điên.
Mà trên thực tế, anh cũng chính là kẻ điên.
Hai mươi năm qua, vì để khiến mình bình tĩnh, anh học được cách chẳng vui chẳng buồn, đã quen không sợ không giận, anh làm gì cũng làm theo khuôn khổ để bản thân không mất khống chế, sau đó biến bản thân sống thành một người đàn ông cực kỳ thiếu thốn tình cảm cá nhân.
Thế nhưng bình tĩnh tới mức độ của anh còn chẳng phải là căn bệnh mãn tính khác hay sao?
Anh mất cha mẹ, mất thầy đáng kính, mất anh em, mất vợ, mất ước mơ, mất sức khỏe… Những thứ cực khổ ấy tuy rằng không khiến anh vỡ vụn, nhưng lại khiến anh sống trong nỗi tra tấn ngày qua ngày, hợp thành một thể với thống khổ.
Hình như từ sau khi cha mẹ và lão Tần qua đời, anh cũng chưa có một ngày nào thật sự tự mình cảm thấy vui vẻ, chưa một ngày nào thật sự sống thoải mái hết cả.
Về sau nét sống động không có nhiều cho lắm trong cuộc sống, gợn sóng tựa như dấu vết của quá khứ còn lưu lại, hình như đều là Hạ Dư đem tới.
Anh nhìn thấy ánh sáng, màu sắc cuối cùng, từ biệt mọi người, cũng đều nhờ có đóa Vô Tận Hạ nở rộ ấy.
Là Hạ Dư khiến anh phát hiện đáy lòng mình mang nhiều thứ mềm mại đến vậy, cất giấy nhiều người chưa từng rời bỏ anh như thế…
Hạ Dư đang không ngừng thả đá vụn vào trong trái tim đóng băng ba thước của anh, cố chấp cứng đầu đập vỡ thành một khe hở, sau đó chui vào sâu trong lòng anh.
Thanh niên kia châm lửa trong lòng anh một lần nữa.
Anh mất đi hai mắt, nhưng cũng nhìn thấy những người ấy, những ánh sáng rực rỡ trong lòng anh rõ ràng hơn bất cứ lúc nào.
Bởi vì có sự tồn tại của ánh sáng và độ ấm ấy, anh có thể nhìn rõ con đường trước mắt.
Anh biết nên đánh tiếp nước cờ này như thế nào.
Anh không phải chỉ có một mình, mãi mãi không phải.
“Thuốc đâu? Thuốc!! Đưa thuốc cho ta!!”
Trong tầng hầm tòa nhà chính Mandela được bảo vệ nghiêm ngặt, cậu bé mặc đồ đỏ đi giày cao gót đau đớn ngã lên ghế gào thét chói tai.
Anthony vội vàng chạy tới.
Sắc mặt anh ta vẫn còn tái mét, chuyện móc mắt Tạ Thanh Trình tạo thành kích thích rất lớn cho anh ta, nơi nào đó trong lòng anh ta như bị loại kích thích tàn nhẫn này lấp đầy, nhưng lại có nơi khác đã sụp đổ vĩnh viễn.
Anh ta tự xốc lại cảm xúc của mình, nhanh chóng đáp lời gọi của Đoàn Thôi Trân, cùng với mấy nhà nghiên cứu khác nhanh chóng đâm ống vào cho “nó”, đẩy dịch thuốc vào.
Gương mặt xanh mét như xác chết của cậu bé dần khôi phục lại bình thường, Đoàn Thôi Trân nuốt mạnh nước bọt, thở hồng hộc mấy hơi khô khốc, nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng dữ dội.
“Cụ bà, đỡ hơn chưa ạ?” Anthony hỏi.
Đoàn Thôi Trân xua tay, cũng không nói chuyện.
Anthony bèn lui về sau một chút, đứng sau bà ta, đồng thời, anh ta xem xét gian tầng hầm này——
Nơi này đã đông đúc hơn mười mấy giờ trước, là gian phòng thí nghiệm an toàn nhất lại sâu nhất trong thành lũy của Mandela, nó nhận trách nhiệm bảo vệ lực lượng nòng cốt.
Vì để đề phòng xảy ra chuyện bất trắc, hiện giờ Đoàn Văn đã ra lệnh cho cấp dưới chuyển hết những đồ quan trọng nhất vào gian tầng hầm này.
Vì thế liếc mắt nhìn qua, khu hầm rộng chừng hai sân bóng đá này bày chồng chất bóng dáng tội ác suốt mấy chục năm qua của tổ chức Mandela——
Hơn mười chục thiết bị tựa như thùng nước công nghiệp, mỗi máy đều cao bằng ba người, bên trong chứa đầy RN-13, nước nghe lời, kẻ phục tùng số 2 nặng cả tấn, cùng với đủ loại thuốc cấm khác của Mandela.
Đây là hang ổ của thuốc cấm, tất cả thiết bị phản công lẫn lượng thuốc dữ trữ lớn nhất trên đảo đều ở nơi này cả.
Giờ phút này, cội nguồn của tội lỗi hoạt động suốt mấy chục năm vẫn cuồn cuộn trở mình chẳng ngừng, bắt đầu phản ứng tuần hoàn.
Ngoại trừ chỗ thuốc này ra, trong tầng hầm còn dọn một lượng lớn máy móc phức tạp vào, những thiết bị ấy đều để Đoàn Thôi Trân tiến hành thí nghiệm về metaverse.
Gần đây bà ta ngày càng điên cuồng trầm mê với việc tách rời ý thức với thân thể, trầm mê với việc chuyển ý thức của vật sống sang não bộ của vật sống khác bằng mấy máy móc này.
Chuyển tới gian hầm này cùng đống thiết bị thí nghiệm trái ngược luân thường đạo lý còn có mấy cái xác hết sức quan trọng với Đoàn Thôi Trân.
Phần lớn là những thí nghiệm sinh học bà ta đã làm được một nửa, đang quan sát phản ứng.
Trong đó có một thứ rất đặc biệt, đã tan băng, giờ phút này, bà ấy được bảo tồn trong khoang sinh học của nhiệt độ ổn định, trên hai gò má thậm chí còn thấy huyết sắc tự nhiên.
Đúng là mẹ ruột của Hạ Dư – Vivian.
Đó là thi thể quý giá mà Đoàn Thôi Trân trân trọng nhất trên hòn đảo này.
Hiện giờ vườn không nhà trống, đương nhiên bà ta phải đưa Vivian theo.
“Rót nước cho ta, cái thứ thân thể tàn này… Đúng là chẳng chống đỡ được lâu nữa.” Đoàn Thôi Trân thở dốc nói.
Anthony lập tức rót nước cho bà ta, vừa đưa vừa bảo: “Cụ bà, lúc ngài cấy ghép vào cơ thể cậu bé này đã có hư hỏng nhất định rồi, nên thời gian sử dụng mới không được lâu.”
Đoàn Thôi Trân không lên tiếng, vẫn đang ổn định lại nhịp thở gấp của mình, đôi tay nhỏ bé tái nhợt kia siết chặt ly nước, cuối cùng đập bốp nó lên bàn.
“… Đương nhiên ta biết nó không gắng gượng được lâu.” Đoàn Thôi Trân cắn răng hàm nói, nâng đôi mắt trẻ con lên, nhưng cặp mắt của con nít khiến ánh sáng trong mắt bà ta càng đáng sợ hơn, “Lúc ấy không phải ta đang chờ cậu tìm số liệu Sơ Hoàng về cho ta hay sao? Kết quả số liệu kia chính là anh cậu đấy! Cậu lại quay về tay không! Phế vật!”
Cơn ốm đau khiến bà ta dễ nổi giận, bà ta đập bàn vang rung trời.
Anthony cúi đầu, sắc mặt hơi tái nhợt đi.
Đương nhiên Đoàn Thôi Trân biết bản thân chỉ trích Anthony cũng vô dụng, mấy kẻ bảo vệ Tạ Thanh Trình có nỗi lòng quá mức kiên định, ngay cả bọn chúng còn không tìm ra được chân tướng huống chi là Anthony?
Nhưng bà ta không nhịn được lửa giận.
Quá đau… Cơ thể suy nhược này… Hiện giờ tới cả đứng mà bà ta cũng không đứng lên nổi, bà ta chỉ thầm muốn mau thoát khỏi cơ thể này thôi.
“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa xác định được cậu ta có chính xác là Sơ Hoàng hay không à?!”
“Vẫn chưa ạ, nhưng mà các mục kiểm tra đánh giá khác đều được theo dõi cẩn thận, sẽ cho kết quả sớm thôi.” Anthony nói với bà ta, “… Nhưng mà tình trạng cơ thể của Sơ Hoàng rất yếu.
Cho dù anh ta có là Sơ Hoàng thật, lúc ngài vừa được cấy ghép vào cũng không thoải mái cho lắm.”
“Nếu không thoải mái thì có khó chịu bằng cơ thể này không?!” Đoàn Thôi Trân bởi vì phải chịu đựng rất vất vả, cơ thịt trên mặt đều căng lên, “Hơn nữa khả năng thích ứng của Sơ Hoàng rất tốt, ta cứ vào trước, sau đó lại phẫu thuật cấy ghép các cơ quan sau, với cơ thể của cậu ta… Vốn dĩ sẽ chẳng xuất hiện phản ứng bài xích lạ gì hết cả! Ta có thể giết những kẻ khỏe mạnh trẻ tuổi nhất, cấy ghép nội tạng khỏe mạnh ấy vào cơ thể Sơ Hoàng là xong! Nếu có suy yếu nữa, thì ta sẽ đổi tiếp, chỉ đơn giản là giết mấy người mà thôi… Dù sao cơ thể cậu có có thể thích ứng được hết mọi thứ! Cứ thế, tất cả đều sẽ hoàn hảo…”
Bà ta