Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng không cứu được.
Anh bị thương quá nặng, sau khi kéo dài liên tục hơn mười ngày, anh vẫn rời đi trong một đêm mưa hiu hắt, ngừng hơi thở.
Khi ấy Hạ Dư cũng ở suốt trong bệnh viện hơn mười ngày, thật ra trong lòng cậu cũng đã có dự cảm ít nhiều rồi.
Nhưng cậu vẫn không khống chế được.
Cậu bị người được Người Phá Mộng phái tới giám sát cậu đưa tới một phòng bệnh khác, lại đeo đai khống chế lên người lần nữa, cậu gào khóc suy sụp muốn ra ngoài, nhưng chẳng có ai dám thả cậu đi.
Y tá tiêm cho cậu thuốc an thần và thuốc gây mê, trước khi hôn mê, trong một thoáng cậu chợt thấy Tạ Thanh Trình đi tới, tựa như khi xưa bản thân còn nhỏ, anh đi tới bên cạnh giường bệnh của mình, lẳng lặng liếc nhìn cậu, vươn tay, cản mọi người lại, sau đó tháo đai trói của cậu ra.
Cậu muốn gọi tên Tạ Thanh Trình, nhưng trời đất chớp mắt đã đen kịt.
Gây mê lạnh như băng ùa lên, cậu thoát khỏi một đám người coi cậu như cỗ máy, lại bước vào giữa đám người khác coi cậu như quái vật.
Chẳng ai ôm lấy cậu, cởi bỏ xiềng xích giúp cậu nữa.
Người coi cậu như là “người” ấy đã rời đi rồi.
Cậu cũng chẳng còn trông thấy gì hết cả.
Tình trạng của Hạ Dư quá tệ, quá nguy hiểm.
Mãi cho tới hơn nửa tháng sau, phía chính phủ cũng không xóa bỏ lệnh hạn chế cho cậu, ngày tang lễ của Tạ Thanh Trình, cậu muốn đi, nhưng mà chẳng có bất cứ một ai có thể đứng ra giải quyết việc thả cậu ra rồi cậu có thể phát bệnh bất cứ lúc nào hết cả.
Trịnh Kính Phong đã đề nghị với cấp trên, thậm chí đánh cược cả danh dự nghề nghiệp của mình, tiếc là vẫn không thuyết phục được suy nghĩ của một vài kẻ ăn không ngồi rồi ấy.
Bọn họ nói rằng có thể hiểu cho tâm trạng của Hạ Dư, nhưng sinh mạng quần chúng quan trọng hơn nhiều.
Bọn họ không thể tin rằng cậu thật sự có thể khống chế được ở tang lễ, hơn nữa Hạ Dư cũng không phải người thân, vợ chồng, hay là người yêu của Tạ Thanh Trình.
Cho dù có rất nhiều Người Phá Mộng trải qua trận đại chiến lần đó sẵn lòng đứng ra chứng minh với bọn họ, ngay cả tổng chỉ huy cũng kí vào thư liên danh, nhưng lãnh đạo cấp cao phụ trách việc này vì tránh để ông ta bị truy cứu tới, vẫn lựa chọn quyết định cẩn thận.
Quái vật thì làm sao mà có nhân tính được? Giữa người cùng giới thì có thể có tình yêu gì chứ? Quá vô lí, huống chi hai người họ còn hơn kém nhau nhiều tuổi đến vậy, sâu trong lòng lãnh đạo không chấp nhận chuyện này là thật.
Ông gửi trả lại thư liên danh, tan làm rồi, ông ta phải về nhà.
Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của ông ta với vợ, ông ta tái hôn, vợ ông nhỏ hơn ông gần bốn mươi tuổi, thích làm nũng, ông ta thật lòng yêu cô ấy, sợ rằng về muộn sẽ khiến cô không vui.
Vì thế ông ta xử lí công việc xong, đã gọi điện thoại cho tài xế tới đón.
Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Lãnh đạo thoải mái bước đi, quay về nhà.
.
“Mấy người thả tôi ra ngoài đi… Còng tôi lại cũng được, trói tôi lại cũng không sao, để tôi ra ngoài đi, tôi muốn đi gặp anh ấy, tôi muốn đi tìm anh ấy! Nhất định là mấy người hiểu lầm rồi… Anh ấy không chết đâu… Sao mà không cứu anh ấy về được cơ chứ…”
Trong phòng điều trị chăm sóc đặc biệt, vì đề phòng bệnh nhân không khống chế được lao ra ngoài nên đã dựng thêm song sắt.
Ngoài phòng điều trị nơi sâu nhất trong bệnh viện có cảnh sát canh gác.
Một ô cửa sổ u ám.
Ai muốn tới gần đều phải đăng kí lịch hẹn trước.
Ngày hôm ấy, tiếng gào khóc của Hạ Dư vang bên trong suốt một đêm, sởn tóc gáy lại tê tâm liệt phế.
Lính gác đứng ngoài cũng không nén nổi lộ vẻ xót thương.
Từ ngày đó, Hạ Dư chẳng nói gì nữa.
Cậu từ chối ăn suất cơm bệnh nhân dành cho cậu, cũng chẳng chịu uống, không một ai có thể gặp, ngày ấy cậu như mới thật sự hiểu được khi Tần Từ Nham chết, Tạ Thanh Trình chẳng thể đi đưa tang rốt cuộc là có cảm giác như thế nào.
Bởi vì thói đời luôn cần một danh phận.
Như thể có danh phận ấy, ta mới được công nhận.
Cho dù là tình thân, cho dù là tình yêu… Cho dù là một loại tình cảm nào đi nữa, thói đời đều khăng khăng phải biến nó thành một thân phận rõ ràng hợp lí, tiện cho người không liên quan công nhận, sau đó phần tình cảm ấy mới coi như thật sự có tác dụng.
Ta mới có tư cách được đứng hàng đầu tiên để gặp mặt người ta yêu nhất một lần cuối cùng lúc người ấy rời khỏi thế gian này.
Nếu không ngay cả tư cách để nói một câu hẹn gặp lại cũng chẳng có.
Mọi người sẽ nghĩ, thật kì lạ, ta thì có là ai của người ấy?
Lúc anh được chôn cất trong huyệt mộ, cậu gào khóc nơi đây suốt cả một đêm trong chiếc lồng giam mới—— Bọn họ ở ngoài kia mai táng đóa hoa hồng của ác long, mai táng báu vật của cậu, mai táng cầu nối với thế giới của cậu, nhưng không cho cậu đến.
Cậu chẳng thể đi đâu.
Cậu chỉ có thể để linh hồn mình cũng hỏa táng chôn vùi theo Tạ Thanh Trình, cậu hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ sống tiếp.
Có lẽ đây là thứ ai ai cũng mong chờ——
Huyết Cổ.
Sơ Hoàng.
Ebola thần kinh, tất cả quái thú do RN-13 tạo nên đều có một kết cục khiến người ta không thể an tâm hơn.
Đây mới thực sự là giết chết hòn đảo Mandela.
Từ nay về sau——
Trời đất mênh mang, cực kỳ sạch sẽ.
Nhưng thật đáng tiếc, giữa người với người đều có tình cảm, người cải tạo cũng chẳng phải quái vật, bọn họ cũng để lại ràng buộc trên cõi đời này.
Hạ Dư tuyệt thực, tới ngày thứ sáu sống nhờ vào dịch dinh dưỡng, cuối cùng Trịnh Kính Phong cũng lấy được phê duyệt thăm bệnh thông qua sự giúp đỡ của chính ủy Vương, vào phòng bệnh của Hạ Dư.
Ông không ngờ rằng sau khi Hạ Dư vào đây, bản thân chỉ thăm hỏi một người bệnh vậy thôi mà còn khó hơn cả gặp tội phạm hình sự.
Trịnh Kính Phong nhìn bộ dạng Hạ Dư bị trói trên giường, mắt đỏ hoe lên.
Hạ Dư chẳng nhìn ông, trong mắt trống rỗng, không có ánh sáng cũng không có tiêu điểm.
Trịnh Kính Phong thử bắt chuyện với cậu, cậu cũng chẳng phản ứng gì.
Tựa như trong cơn mưa đêm kéo dài hôm ấy không phải chỉ chôn cất mỗi Tạ Thanh Trình, mà cậu cũng đã bị mai táng theo.
Hạ Dư không nói câu nào, chẳng hề cử động.
Cậu chẳng nhìn ai, thứ gì cậu cũng không để ý.
Mãi cho tới khi——
“Chú mang theo một phong thư tới.
Là một lá thư được gửi theo lịch hẹn.” Cuối cùng Trịnh Kính Phong cũng biết bản thân mình không nên làm phiền Hạ Dư nữa, ông đứng dậy, đặt phong thư đã bị rách một chút vào trước giường.
Hạ Dư bị trói không cựa quậy được, Trịnh Kính Phong lại mở nó ra trước mặt Hạ Dư.
“Là anh Tạ của cháu viết cho cháu trước khi lên đảo Mandela.”
Chuyển biến từ vật chết thành vật sống trong một chớp mắt như thế nào, trong giây phút này Trịnh Kính Phong đã trông thấy trên người Hạ Dư.
Ông nhìn thấy trong mắt Hạ Dư lập tức lóe ánh sáng, ánh sáng kia rất bi ai, nhưng lại run rẩy, ngập tràn khát vọng đến thế.
Hạ Dư hé miệng, nhưng lâu rồi cậu không nói chuyện, không phát ra được thành tiếng.
Nhưng Trịnh Kính Phong đã nhận thấy.
Ông đưa thư lại gần hơn cho cậu.
Cậu muốn xem.
Cậu vội vàng, nóng lòng, bi thương lại nổi điên lên muốn xem…
Cậu trông thấy.
Đó là một phong thư với Tạ Thanh Trình mà nói thật ra đã rất dài rồi.
Tạ Thanh Trình viết trong thư——
Hạ Dư:
Lúc em đọc được lá thư này, giông tố của đảo Mandela hẳn đã yên ổn rồi.
Anh không biết liệu anh có còn sống hay không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cảm thấy rằng hiện giờ là lúc để nói ra hết toàn bộ sự thật với em rồi.
Anh biết em oán trách anh quá máu lạnh vô tình, oán hận anh năm ấy, lúc hải chiến ở Quảng Thị đã gửi tin nhắn lừa gạt em.
Em nói với anh, em đã thoát khỏi chấp niệm, có thể cất bước đi tìm cuộc sống mới, anh cảm thấy rất mừng cho em, vốn không nên phá hỏng cuộc sống bình yên của em nữa.
Bởi vì anh biết, anh không phải đối tượng đáng để người ta đánh đổi hết thảy.
Năm anh mười ba tuổi rồi cha mẹ qua đời đã tiếp nhận trị liệu bằng RN-13, cho dù được thầy chỉ dạy, vượt qua đủ loại khó khăn, vẫn sống như một người bình thường, trở thành bác sĩ, quay về xã hội lần nữa, nhưng sau này anh mới hiểu được, thật ra ảnh hưởng mà Ebola thần kinh đã tạo thành với anh không tồn tại như một căn bệnh.
Hai mươi ba năm, anh sống trong đai trói chẳng nhìn thấy, anh đã quen vô cảm, đã quen xử lí mọi việc lạnh lùng, đã quen đối xử lý trí với từng người với mỗi chuyện.
Ta không còn cách nào khác cả, cha mẹ người thân anh đã mất, nếu như anh có chuyện bất trắc, Tạ Tuyết sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng, anh không thể để chuyện ấy xảy ra được.
Bên cạnh có rất nhiều người bảo anh chẳng giống người, không cảm xúc, anh chẳng thể cãi lại, anh cũng không còn lựa chọn khác.
Bởi vì chỉ có là cái xác không hồn thì anh mới có thể sống bình an vô sự được.
Cứ thế, lâu dần, anh tựa như đã chẳng còn nhớ được tình cảm mãnh liệt là như thế nào nữa, anh đã quen với việc không mất khống chế trước bất cứ chuyện gì rồi, vậy nên cuối cùng anh muốn sắp xếp cho cuộc sống của các em, cố hết sức bước vào cuộc sống của các em để bảo vệ, lại từ chối mọi người bước vào cuộc đời anh, trở thành biến số chẳng thể nào lường trước.
Đúng là anh vẫn còn sống.
Nhưng anh đã tự biến bản thân mình thành một cỗ máy, một tảng đá, một ngọn cỏ.
Hiện giờ nghĩ lại, có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa làm tốt.
Anh như một con dao cùn làm tổn thương trái tim rất nhiều người, của dì Lê, của Tạ Tuyết, của Lý Nhã Thu, của Trần Diễn, của cả em nữa.
Anh bị bệnh hai mươi ba năm, đã chẳng còn biết làm thế nào để giống một người bình thường, ở bên người khác thế nào, cảm nhận những điều đơn giản nhất giữa người với người ra sao, tình cảm không cần bị gò bó nhất là gì.
Thậm chí ban đầu anh còn chẳng tin rằng trên thế giới này tồn tại tình yêu bất chấp mọi thứ gì hết cả, vậy nên khi ấy anh mỉa mai em, kháng cự em, dạy bảo em.
Anh nói em chẳng hiểu thứ gì hết.
Thật là người chẳng hiểu điều gì là anh, Hạ Dư.
Quãng ngày em hi vọng anh có thể hiểu được, quãng ngày em ở bên anh hẳn là khó chịu lắm nhỉ.
Cho dù em đã nói với anh rất nhiều điều, làm ra hành động thế nào đi nữa, anh cũng chẳng tin tưởng tình cảm của em dành cho anh là thật, anh đẩy em đi hết lần này đến lần khác, khiến em máu chảy đầu rơi, hi vọng em cách xa anh càng xa càng tốt, anh không nhìn thấy ánh sáng trong mắt em, anh không tin rằng trong mắt em có ánh sáng.
Hạ Dư, thật lòng xin lỗi em.
Sau đó, em quay về, rất nhiều chuyện đều thay đổi, em đã không còn thích anh.
Anh biết việc này với em mà nói là một loại giải thoát, từ nay về sau em không cần phải đối mặt với một đối tượng tới cả cách nhận lấy chân tình của người khác thế nào cũng chẳng biết nữa.
Em có trái tim nóng bỏng nhất dũng cảm nhất cố chấp nhất thế gian này, mà lòng anh đã bệnh quá nặng, cũng may cuối cùng không liên lụy tới em.
Nhưng điều này không có ý bảo anh không thích em, Hạ Dư.
Anh chưa từng nói em biết, thật ra anh rất thích em.
Đây là tình cảm xưa nay anh chưa từng có, mà sau này cũng chẳng dành cho bất cứ ai khác nữa.
Anh bằng lòng bảo vệ em, chăm sóc em, bầu bạn cùng em, anh bằng lòng mặc em tùy hứng, chiều theo tính tình của em, anh bằng lòng đánh đổi tất cả tình cảm vì em, thậm chí là cả mạng sống.
Nhưng mà tất cả những điều này cuối cùng cũng đã quá muộn rồi, những thứ em từng hi vọng có được, giờ đều thành điều chẳng đáng để nhắc tới.
Anh không có gì có thể cho em được nữa.
Anh chỉ muốn thật lòng nói cho em biết vào lúc cuối, em đáng được yêu.
Em đang được yêu.
Và em đã được yêu.
Anh biết em hận anh, không thể không nói, nhận nỗi hận của em khiến anh cảm thấy rất thống khổ, cảm thấy chết lặng, nhưng anh biết đó là điều anh nợ em.
Thế nên sự tùy hứng, nóng nảy, lạnh lùng của em sau khi trở về… Anh đều hiểu cả.
Anh rất khó chịu, nhưng anh phải nhận, là anh nợ em mà.
Anh nợ em cả một trái tim chân thành.
Anh không trốn tránh, anh bằng lòng chịu nỗi phẫn nộ của em, tựa như em đã từng chịu đựng sự vô tình của anh.
Em có đâm dao vào tim anh thì anh cũng chẳng tránh né, anh biết trước kia em đã đau đớn đến mức nào.
Anh làm thế, chỉ hi vọng lúc anh rời xa em rồi, em cũng đã xả giận đủ, em có thể tha thứ cho anh, cho dù chỉ một chút thôi cũng được.
Em không hợp với thù hận đâu, Hạ Dư.
Em là một đứa trẻ lương thiện.
Tuy rằng (thứ lỗi cho anh lần này, anh muốn nói thật lòng, hi vọng sau này em có thể thay đổi), em có rất nhiều thói xấu, thích tiêu tiền phung phí, bướng bỉnh, kén ăn, không kiềm chế được cơn giận… Giới hạn làm người thật ra cũng chẳng cao, nhưng em vẫn luôn kiêng dè chân tình và mạng người, em có thể có được một tương lai rực rỡ.
Anh luôn cho là như thế.
Năm ấy anh chủ động phối hợp với cảnh sát cũng không phải vì anh tin rằng em sẽ cấu kết với Mandela, anh là hi vọng em có thể vươn tay ra với anh, đừng một mình cố chấp gồng gánh tất cả mọi chuyện.
Lúc anh tới cục cảnh sát, trong lòng anh nghĩ tới nhiều nhất thật ra là… Em mới chỉ hai mươi tuổi thôi, Hạ Dư.
Năm ấy em chỉ vừa mới hai mươi tuổi thôi.
Anh không muốn cũng không thể để em có bất trắc gì được, vậy nên anh hi vọng em có thể nắm lấy tay anh giống như lúc ở bụi hoa trước kia, tin tưởng anh một lần nữa.
Nhưng cũng vì sự từ chối lẫn cự tuyệt hết lần này tới lần khác trước kia của anh, đã khiến em mất lòng tin với anh rồi, vậy nên anh chẳng có cơ hội để nhận lấy sự tin tưởng của em một lần nữa.
Xét tới cùng, vẫn là anh làm tổn thương quá nhiều tình cảm của em.
Hạ Dư.
Rất nhiều chuyện trước kia anh làm không tốt.
Anh không biết em có bằng lòng tin tưởng hay không, thật ra có lẽ lúc trước, trước cả khi cùng trải qua sinh nhật tuổi hai mươi với em, trong lòng anh cũng đã chấp nhận lời tỏ tình của em rồi.
Nhưng lúc ấy cơ thể anh rất yếu, các cơ quan đều suy kiệt, đó là di chứng do sử dụng RN-13 quá mức, anh vẫn luôn tới Mỹ Dục điều trị, hiệu quả rất kém.
Anh không biết nên thu xếp tình yêu anh dành cho em thế nào, khi đó bác sĩ nói anh chỉ còn sống được năm sáu năm nữa thôi, anh mới cho rằng so với khiến em đau lòng, cướp mất quãng thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc sống của em để cùng anh đi tới cái chết, không bằng để tất cả dừng lại còn có thể thu xếp được cục diện.
Mãi cho tới hôm nay anh viết lá thư này, viện trưởng Lư nói với anh rằng ông ấy đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối, trước đó ông ấy đã kể với mọi người nhưng lại không nói cho anh biết.
Anh mới có thể hiểu ra rằng, thật ra không biết chuyện gì còn tàn nhẫn hơn cả bầu bạn.
Nỗi đau bầu bạn cuối cùng vẫn có thể được thời gian chữa lành, tiếc nuối vì không biết chuyện lại thành vết sẹo trong lòng ta mãi mãi.
Thứ lỗi cho anh vì đã kể với em quá muộn, chỉ mong em có thể hận anh ít đi một chút, có điều nếu em vẫn căm ghét anh như vậy thì cũng chẳng sao hết cả.
Anh vẫn nhớ dáng vẻ lúc em đối xử rất tốt với anh.
Anh cũng sẽ nhớ mãi dáng vẻ lúc em đối xử rất tốt với anh.
Nhóc quỷ, em là người kiên cường nhất mà anh từng gặp.
Em là người cố chấp nhất mà anh từng gặp.
Em là người duy nhất mà anh thích.
Viết xong lá thư này, anh sẽ đến đảo Mandela, anh không biết có còn cơ hội gặp lại em hay không.
Anh cũng không biết tương lai anh sẽ thế nào.
Nhưng tương lai anh vẫn sẽ yêu em.
Cho dù là ở nơi đâu.
Cho dù còn sống hay không.
Hạ Dư, thứ lỗi cho anh Tạ của em không giỏi diễn đạt cảm xúc, hai mươi ba năm qua anh chưa từng bày tỏ tình cảm thật lòng với bất cứ một ai, anh không biết nên bày tỏ thế nào mới đúng, tới viết thư cũng đã rất cứng nhắc.
Nếu có chỗ nào khiến em không thoải mái, anh cứ giải thích với em ở đây trước.
Anh Tạ của em chỉ là mọt sách cứng nhắc thôi, hi vọng em đừng giận anh, xin lỗi em.
Tạ Thanh Trình
Ngày 7 tháng 3 năm 2025
Chiều tối
Hạ Dư đọc hết lá thư.
Không biết có phải bệnh nặng lắm rồi không, có phải đã điên tới mức chẳng cứu nổi, cảm nhận trong một chớp mắt ấy của Hạ Dư, vậy mà lại muốn bật cười.
Ý cười của cậu tràn từ đáy lòng ra ánh mắt, tựa thủy triều, chẳng biết vì sao cậu lại nghĩ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình cứng nhắc lướt bút, nghĩ ngợi mãi chẳng ra từ phù hợp.
Cậu bật cười, Trịnh Kính Phong và y tá bên cạnh lại luống cuống, hoảng sợ nhìn cậu.
Nhưng cậu chẳng làm gì hết, cậu chỉ cười không ngừng, tiếng cười ấy càng lúc càng lớn, càng ngày càng mất khống chế, cậu cười tới mức nước mắt cũng rơi xuống, nhỏ tí tách lên trang giấy viết thư, nhuốm nhòe nét chữ.
Người viết lá thư này… Người bao dung cậu vô hạn, người lại tin tưởng vào tình yêu vì cậu… Người chỉ yêu cậu suốt cả cuộc đời này.
Cuối cùng lại chết dưới lưỡi dao của người anh yêu.
Anh đã ôm tâm trạng thế nào khi rời đi vậy…
Hạ Dư ngửa đầu, mấy ngày nay cậu từng nhớ lại những lời cậu đã nói với Tạ Thanh Trình lúc tỏ tình vô số lần.
Cậu rất hận bản thân vì sao trước đây lại nói Tạ Thanh Trình là tuyết trên trời cao…
Tuyết…
Trên trời cao…
Mỉa mai đau thấu xương lạc hồn.
Đau biết bao nhiêu.
Lúc Tạ Thanh Trình chết đã đau biết bao nhiêu?
Lại bi thương biết nhường nào? Vậy nên anh mới có thể bảo Hạ Dư tiến về phía trước tìm kiếm một tình yêu khác trong cuộc sống.
Là bởi vì Hạ Dư nên Tạ Thanh Trình mới tin tưởng vào tình yêu không thể thay thế.
Nhưng một khắc cuối cùng tín ngưỡng ấy của anh lại bị phá nát.
Anh là người kiêu ngạo đến vậy, thậm chí còn rơi huyết lệ nghẹn ngào nói mình không phải người tốt nhất…
Với tính cách của Tạ Thanh Trình, một khắc ấy anh đã tuyệt vọng tới sụp đổ đến mức như thế nào mới có thể tự coi nhẹ mình như vậy?
Lúc này Hạ Dư thà rằng Tạ Thanh Trình chưa từng yêu cậu, vậy anh sẽ không bị cậu làm tổn thương sâu đậm đến thế, nhưng Tạ Thanh Trình lại viết trên thư, tương lai anh cũng vẫn yêu em, cho dù anh ở nơi nào, cho dù anh có còn sống hay không.
Cậu nghẹn ngào cười lớn, siết chặt lá thư mỏng manh cùng với tình cảm đậm sâu mà cậu chẳng thể giữ nổi.
Cậu cười cười, lại thở hổn hển, nâng đôi mắt ứa lệ lên nhìn Trịnh Kính Phong, ngẩn ngơ hồi lâu.
Cuối cùng cậu khản giọng lên tiếng, thì thào nói: “… Chú ơi… Xin chú… Có thể giúp cháu một chuyện cuối cùng được không?”
Trịnh Kính Phong vội hỏi: “Sao thế?”
“…” Hạ Dư đỏ bừng mắt nhìn ông, chết lặng nói, “Hiện tại cháu… Không muốn chết nữa… Cháu muốn chữa trị… Cháu sẽ phối hợp trị liệu… Cháu đồng ý… Phối hợp trị liệu… Cháu muốn… Cháu muốn ra ngoài… Cháu muốn gặp lại anh ấy một lần nữa… Nhìn nơi anh ấy chữa bệnh lúc trước, hỏi thêm về một vài chuyện… Anh ấy chưa kịp nói cho cháu biết.”
“Xin chú hãy nhờ chính ủy Vương và nhà họ Vệ giúp cháu với… Cho dù là phải cầu xin Trần Mạn… Cũng được nữa… Nếu không cháu biết rằng những kẻ khác nhất định sẽ không dễ dàng thả cháu ra ngoài đâu…”
“Làm ơn…”
“Làm ơn hãy để cháu tới thăm mộ anh ấy… Để cháu gặp lại anh ấy một lần nữa…”
“Cháu cầu xin mọi người…”
“Cầu xin mọi người… Hãy để cháu gặp người cháu yêu một lần thôi…”
Cậu là người yêu anh, nhưng để gặp anh lấy một lần, lại phải cần được người đời cho phép.
Sau khi Trịnh Kính Phong đi rồi, Hạ Dư ngồi im trên giường, y tá muốn thu lá thư này lại, bị cậu từ chối.
Cậu vẫn đọc nó, đọc nó hết lần này tới lần khác.
Hai má cậu lạnh ngắt, sau khi nước mắt đã khô tạo thành vết như băng lạnh trên mặt.
Bỗng dưng, cậu ngẩn ra.
Cậu chợt phát hiện trong lá thư này có cất giấu một phần dịu dàng cuối cùng——
Trong thư Tạ Thanh Trình gần như kể với cậu tất cả mọi chuyện, lại chỉ có một chuyện duy nhất vẫn không nói cậu biết——
Ba năm trước tin nhắn ngắn ngủi đã lừa Hạ Dư kia không phải do Tạ Thanh Trình gửi, là do sở trưởng Hồ.
Tạ Thanh Trình thà rằng tự mình gánh chịu hiểu lầm duy nhất này, tới chết cũng không kể ra.
Anh không muốn khiến Hạ Dư sau khi biết chuyện, nhớ lại đủ xích mích sau khi hai người gặp lại rồi thấy thống khổ lẫn hối hận.
Bởi vì bản thân Tạ Thanh Trình đã trải nghiệm qua nỗi đau hối hận không kịp này rồi, anh thà cầu xin sự tha thứ của Hạ Dư cũng không muốn nói với Hạ Dư rằng mình bị oan.
Chỉ có mỗi chuyện này, tới chết anh cũng không chịu kể sự thật.
Anh sợ Hạ Dư sẽ đau đớn.
Nhóc quỷ của anh còn rất trẻ, đã