Tạ Thanh Trình và Hạ Dư là người cuối cùng ra khỏi hội trường.
Lúc hai người họ ra ngoài, thấy giảng viên và cảnh sát đang chỉ dẫn các sinh viên tập trung lại thành một nhóm đi về phía ký túc xá, loa trường đang phát thông báo: “Mong các bạn học hãy bình tĩnh, đừng đi lạc nhóm, nếu có sinh viên còn ở nơi vắng vẻ, lập tức liên hệ cho giảng viên, bạn cùng phòng hoặc bạn học của bạn, xin mọi người hãy quay về ký túc xá trật tự…”
Nhưng tiếng loa vẫn chẳng át được tiếng tranh cãi ồn ào của các sinh viên.
Ngoài trời, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại mình, hoặc nhìn chằm chằm vào toà tháp truyền thông biểu tượng của Hỗ Đại.
Đó là một toà nhà truyền thông cao tầng được nhà trường xây dựng riêng cho các sinh viên nghệ thuật, mô phỏng hoàn toàn theo đài truyền hình chính thức, thân tháp cũng được bao phủ bằng đủ loại ánh sáng.
Nhưng giờ khắc này, hệ thống điều khiển đã bị hacker chiếm mất, toàn bộ tháp truyền thông đều phát ra một loại ánh sáng màu đỏ chói mắt, tựa như một thanh kiếm sắc bén nhuốm máu, hung dữ đâm trên đất, trên mặt đất chiếu xuống dòng chữ đen đậm mà cách xa hơn nghìn mét vẫn có thể trông thấy rõ ràng.
W,
Z,
L,
Trò chơi tử vong ném khăn, bắt đầu.
Ngoại trừ phía ngoài toà tháp truyền thông, tất cả tín hiệu điện thoại thông minh khắp Hỗ Đại cũng bị phần mềm của đối phương khoá lại, điện thoại mọi người vẫn có thể dùng, nhưng mà khung màn hình nhỏ mãi không tắt được.
Ngàn vạn ô cửa sổ nhỏ nháy mắt biến Hỗ Đại thành dải ngân hà sáng rực trong bóng đêm, tiếc là mỗi một ngôi sao trong dải ngân hà đều chiếu ra một hình ảnh quỷ dị đáng sợ.
Tạ Thanh Trình cúi đầu nhìn điện thoại mình lần nữa, phát hiện chữ trong video giống hệt với chữ trên tháp truyền thông.
Đều viết là: W, Z, L, trò chơi tử vong ném khăn, bắt đầu.
Nhưng trong video, phía dưới mỗi một chữ, đều có một vòng búp bê điện tử quỷ dị lạ thường, nhóm búp bê này ngồi quây thành vòng tròn, trong đó có một con búp bê nữ cười hì hì lắc lư, đứng ngoài vòng tròn, cầm một chiếc khăn tay đỏ tươi, tựa như chơi trò ném khăn của tuổi thơ ấy.
Phía sau chữ W, con búp bê nữ kia đã ném khăn vào phía sau một con búp bê điện tử nam trong số đó, búp bê nam chạy đi, búp bê nữ cười hì hì đuổi theo sau.
Bỗng nhiên!
Búp bê nữ đuổi theo búp bê nam phía sau chữ W kia, con nữ cười quỷ dị, túm được đầu búp bê điện tử nam, chợt vặt xuống!
Sau mấy giây, điện thoại tất cả mọi người trong trường, lại đồng loạt phát ra tiếng hát trẻ con lẹt xẹt: “Ném nào, ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cậu bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha…”
Vô số điện thoại cùng khuếch đại giọng hát khiến bài nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng này hoá thành bản hợp xướng làm người ta dựng tóc gáy, vang vọng khắp sân trường.
Các sinh viên trông thấy cảnh này, càng thêm phát hoảng, chen chúc một chỗ, có người thậm chí còn không chịu quay về ký túc xá, cảm thấy ở chung với mọi người ngoài trời an toàn hơn, người nào nhát gan thậm chí đã khóc nức nở.
Bốn phía lại chẳng ngừng vang vọng tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông hoà với tiếng hát vậy mà còn khớp lại với nhau, đều là cha mẹ các sinh viên gọi tới.
Chuyện này quá ầm ĩ, hơn nữa giờ còn đang là thời đại thông tin điện tử, chuyện xảy ra ở Hỗ Châu rất nhanh đã lan truyền phát tán khắp nơi thông qua các trang mạng xã hội thu được sự chú ý mạnh mẽ.
“Alo, mẹ ạ! Con không sao ạ… Nhưng con sợ…”
“Hu hu hu ba ơi! Con đang ở chung với các bạn học! Dạ! Con không chạy lung tung đâu hu hu hu…”
Trong cảnh hỗn loạn, Tạ Thanh Trình cũng lập tức gọi điện cho Tạ Tuyết, sau khi biết được cô đang ở nhà với dì Lê gói hoành thánh, nhẹ thở hắt ra, nói qua loa tình hình với cô chút, để cô chú ý an toàn đợi ở nhà chứ không ra khỏi cửa, cách một giờ lại báo bình an cho anh một lần, sau đó không nói nhiều với cô nữa, cúp máy luôn.
Anh kết thúc cuộc gọi xong lại phát hiện Hạ Dư đang yên lặng quan sát anh, ánh mắt hai người giao nhau, Hạ Dư lại dời mắt đi chỗ khác.
“…”
Tạ Thanh Trình lúc này mới nhận ra Hạ Dư cũng chẳng có ai quan tâm.
Gần như tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn từ người nhà hoặc bạn bè, nhưng điện thoại của Hạ Dư cứ mãi lặng im, như ao tù nước đọng, mà vẻ mặt phải mang cũng tĩnh như nước lặng vậy.
Tạ Thanh Trình muốn nói gì đó, đúng lúc này, tiếng hát ném khăn kết thúc, trên điện thoại mọi người bỗng dần lộ ra một tấm ảnh phóng đại, trong nháy mắt bức ảnh xuất hiện, hai người chợt nghe tiếng cảnh sát bên cạnh bọn họ “Đệt” nhỏ một tiếng.
Trong bộ đàm của cảnh sát kia cũng lập tức truyền tới tiếng đội trưởng bọn họ vô cùng phẫn nộ: “Đây mẹ nó là ảnh bằng chứng cảnh sát vừa chụp hiện trường mà! Sao rơi vào tay bọn chúng được!!”
Sức chú ý của mọi người đều bị kéo đi.
Đó là một bức ảnh chụp còn chưa qua xử lý hình.
Nội dung ảnh kỳ quái lạ lùng, đập thẳng vào mắt, là một thi thể nam, gã bị siết chết trên chiếc giường lớn hỗn độn, lưỡi thè dài ra, cả người khoả thân, chỉ mỗi chân là có đi một đôi giày cao gót đỏ.
Căn phòng giường lớn này với các sinh viên mà nói cũng thật quen mắt, đây không phải là khách sạn mà Hỗ đại kinh doanh à?
Mùa khai giảng hàng năm, rất nhiều phụ huynh sinh viên đưa con tới báo danh, cũng sẽ dừng chân ở khách sạn này, điều kiện khách sạn không tệ, có thẻ sinh viên Hỗ Đại sẽ được giảm giá, tiếp đón một lượng lớn phụ huynh trong mùa khai giảng, sau đó là đón tiếp mấy cặp sinh viên nước chảy đá mòn để làm ăn.
Đã liên tục có người trong nhóm hoảng hốt kêu lên “Tôi đi rồi” liên tục, phần lớn là các nam sinh, bởi vì nữ sinh gan khá là nhỏ, phần lớn trông thấy hình ảnh người chết cũng đã che mặt khóc nghiêng đầu đi, độ chấp nhận cái kiểu kích thích thị giác này của nam sinh tương đối cao, rất nhiều tên nhóc đều thấy rõ đây là chiếc giường mà mình thường tới cùng bạn gái, con mẹ nó, giờ thành nơi giết người trong vẻ thuỳ mị quyến rũ! Sau này sao mà dám đặt phòng ở đây nữa, trông thấy giường giống vậy đã xìu luôn rồi.
Hạ công tử chưa từng tới khách sạn bình dân như này, còn nữa, cậu cũng chẳng có bạn gái để mà dẫn đi thuê phòng, bởi thế cậu nhíu mày lại, nhất thời cũng chẳng hiểu câu “Tôi đi rồi” của mấy nam sinh xung quanh ngoại trừ hoảng sợ ra, sao lại còn kèm theo chút vẻ hơi đê tiện.
Nhưng cậu cũng nhìn ra được chút nội dung khác trong ảnh, cậu quay đầu lại, mặc kệ lúc trước có công kích lẫn nhau với Tạ Thanh Trình, lập tức nhìn vào khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
Sau đó cậu nắm được từ ánh mắt Tạ Thanh Trình vẻ nghi ngờ cũng như mình——
Viện tâm thần Thành Khang.
Thủ đoạn của kẻ sát nhân này có một loại ăn khớp vi diệu với khi ở viện tâm thần Thành Khang.
Nói về trang phục trước, người chết rõ ràng đều là đàn ông sau khi chết lại bị mặc trang phục có vẻ nữ tính.
Lương Quý Thành cả người mặc quần áo nữ, còn thi thể này lại đi giày cao gót đỏ.
Thứ hai là bài hát, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình tuyệt đối không thể nhớ nhầm bài ca mà Giang Lan Bội ngâm nga khi chặt xác trong văn phòng, khi ấy họ chỉ cách nơi Tạ Tuyết bị ngộ hại một cánh cửa, truyền tới tiếng ngâm nga của người phụ nữ bị điên: “Ném nào, ném nào, ném khăn tay nào, khẽ đặt sau lưng cô bạn nhỏ, mọi người đừng nói cho cậu ấy nha…”
Thứ ba là ba chữ cái WZL, đã chứng thực tin nhắn thần bí hai người họ từng trông thấy trong hang động ở Đảo Mộng Ảo, dần dần, các sinh viên nhận ra cách giết người giống với Giang Lan Bội càng lúc càng nhiều, trong đám người bắt đầu xì xào bán tán ngập tràn sợ hãi.
“… Giang Lan Bội …”
“Đúng, bài hát ném khăn này, lúc bà ta giết người có hát luôn, tớ đọc được trên báo rồi…”
“Đôi giày cao gót màu đó kia có giống ảnh chụp Giang Lan Bội đăng trên báo không, giày bà ta đi hả?”
“Trời ạ, nghe nói “giày” là biểu tượng cho tà khí, còn có nghĩa là “tiễn đưa bạn” á…”
Có sinh viên bị doạ sợ choáng váng không khống chế nổi, thét chói tai gào lên: “Đúng là Giang Lan Bội! Lệ quỷ của Giang Lan Bội đòi mạng rồi!!!”
Giọng nói này vừa kêu lên, chung quanh như nổ tung.
Hạ Dư trước đó đã từng nói với Tạ Thanh Trình, sau khi Giang Lan Bội chết thảm, bởi vì cảnh ngộ của dì ta lẫn cách chết của dì ta, trong số các sinh viên không biết ai bắt đầu lan truyền lời đồn “Chỉ cần viết tên tra nam và cách chết lên, kí tên Giang Lan Bội, người phụ nữ kia sẽ hoá thành lệ quỷ tới cướp đi mạng sống ấy”.
Giờ bức ảnh này không thể nghi ngờ có một loại liên quan tới lời đồn trong trường này, hơn nữa với hình phóng đại từ vô số điện thoại lộ ra, tâm tình các sinh viên khó mà tránh khỏi việc chịu kích thích mạnh.
Mắt thấy tình hình càng hỗn loạn hơn, cảnh sát phụ trách sơ tán sinh viên và các giảng viên giơ loa cầm tay lên, dùng hết sức bình sinh, gào lớn bên kia:
“Trật tự!! Các vị bạn học! Đừng chen lấn nhau, đi theo các giảng viên quay về ký túc xá! Thầy cô sẽ bảo vệ các em an toàn!”
Các học sinh vội vàng lao về phía trước như sắp vào đường chết, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn tấm ảnh giết người.
Kết quả của việc ngày thường bảo vệ quá mức chính là, khả năng chấp nhận mấy hình ảnh này quá kém, lúc thật sự trông thấy cảnh tượng máu tanh đáng sợ, ngược lại càng không thể rời tầm mắt, sợ thì có sợ, càng sợ thì càng phải xem, càng xem thì càng hoảng loạn.
Công việc bảo vệ sơ tán đã khó, mà cứ ngay lúc này, hình ảnh video trên điện thoại mọi người lại thay đổi.
Hình ảnh người chết biến mất, nội dung lại quay về màn hình hiện “Trò chơi tử vọng ném khăn WZL”.
Nhưng so với khi nãy, hình ảnh có chút thay đổi rất nhỏ.
Sau chữ W, viết trên người chết “Vương Kiếm Khang” ngay ngắn, bên cạnh tên gã còn có người điện tử ném khăn đã hoá đen, tất cả những người nho nhỏ đang cười đùa chơi trò chơi đều cứng đờ tại một chỗ, hình ảnh như ngừng lại ở cảnh đứa bé trai bị vặt đầu.
Mà dưới chữ W Vương Kiếm Khang, chữ Z kia, nhóm trẻ con điện tử sau nó vốn yên lặng bất động, giờ đã nhanh chóng bắt đầu xoay vòng vòng, cô gái nhỏ cầm khăn tay đỏ cười hì hì chạy quanh quanh quẩn quẩn mãi sau nhóm “bạn nhỏ”, lúc nào cũng sẵn sàng ném khăn…
Trò chơi giết người vòng thứ hai, đã sắp bắt đầu.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư liếc nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên câu nhắn để lại ở Đảo Mộng Ảo “WZL sắp tới sẽ bị sát hại”.
Khi ấy họ đều nghĩ rằng WZL là tên viết tắt của một người, cho tới giờ không thể nghi ngờ này vậy mà là mở đầu tên của những ba người…
W, Vương Kiếm Khang đã chết.
Z, là ai đây?
Đột nhiên, điện thoại Hạ Dư vang lên.
Hạ Dư hơi sửng sốt, nhìn thấy tên người gọi tới, ngừng lại một giây đồng hồ, mới không thoải mái lắm tiếp điện thoại nói: “… Cha.”
Hạ Kế Uy đang tới sân bay đi đâu đó, lại nhận được tin nhắn video giết người ở Hỗ Đại mà thư kí gửi cho mình: “Trường mấy con sao thế? Bảo vệ làm việc kiểu gì vậy, sao lại để chuyện thế này xảy ra.”
Hạ Dư không đáp.
Hạ Kế Uy: “Giờ con đang ở đâu.”
“Cửa hội trường của trường ạ.”
“Cha cho Lý cục đưa người tới đón con.”
“Không cần đâu ạ.” Hạ Dư liếc nhìn xung quanh một cái, mọi người sắp chen nhau thành cá mòi đóng hộp luôn rồi, huống chi Tạ Thanh Trình còn đứng cạnh cậu, nếu lúc này có xe cảnh sát tới đón cậu đi, có lẽ Tạ Thanh Trình ngoài miệng thì không nói, nhưng sau này ánh mắt nhìn cậu còn thấp đi tám độ nữa, “Không cần đâu ạ, xe cảnh sát không vào nổi, lát nữa con quay về ký túc xá là được.”
“Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra——” Nhưng Hạ Kế Uy lúc này nghe thấy động tĩnh hỗn loạn bên Hạ Dư, ông ngừng bước chân, hít một hơi, “Giờ xung quanh con có người quen nào không?”
Hạ Dư liếc Tạ Thanh Trình một cái.
Cũng chẳng biết nữa, người đàn ông này liệu có tính là người quen của cậu không.
Hay là vẫn như trước đây hai người họ đã nhận định, trước đó hai người họ, cũng chỉ là một mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân đã chấm dứt hoàn toàn mà thôi.
“Alo? Hạ Dư con có đang nghe không?”
Hạ Dư vừa định nói chuyện, chợt nghe đầu dây điện thoại bên kia có tiếng một thằng nhóc vang lên, “Ba ba ơi, ba đi chậm chút, con để rơi đồ trên máy bay rồi, phải đi nói chuyện với phi hành đoàn đã.”
“…” Nghe thấy tiếng bên kia, ánh mắt Hạ Dư nhạt đi rất nhiều, “Không sao đâu ạ, chỗ con có người quen mà.”
Nói xong nhìn Tạ Thanh Trình.
“Con ở chung với bác sĩ Tạ.”
“Tạ Thanh Trình?”
“Dạ…”
“Cậu ấy ở với con làm gì, cậu ấy có khám cho con không?”
Hạ Dư kỳ thật cũng không thể nói rõ.
Tạ Thanh Trình sau lần ở khách sạn ấy, cứ bắt lỗi cậu miết, cũng không có vẻ thật sự giúp cậu thả