Hạ Dư quả thật điên rồi.
Đêm đáng sợ ấy đã trôi qua nhiều ngày, kỳ thật cậu đã xuất viện từ lâu, nhưng không nói với bất kì ai hết, cũng không quay về nhà chính.
Giờ mọi người trong mắt cậu, đều ghê tởm, dối trá.
Cậu có một căn hộ ở nơi nào đó trong trung tâm nội thành Hỗ Châu, sau khi nhận chìa khóa cậu cũng chẳng qua đó, giờ phút này cậu lại lựa chọn một mình ở nơi đây.
Lúc cậu vừa mới trông thấy mấy video đó của Tạ Thanh Trình, thật sự chịu đả kích, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cậu cũng chẳng cam lòng.
Khi cậu ở nơi bệnh viện lạnh lẽo vắng vẻ đã nghĩ, có phải là mình đã hiểu nhầm hay không.
Có phải đám tội phạm đó có ý đồ riêng, cố tình cắt câu lấy nghĩa trong chuyện cũ của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình cũng không phải người như thế.
Cậu ôm mong chờ như vậy, ôm hi vọng cuối cùng, quay về nhà—— Cậu muốn tự mình xác nhận, không muốn bị bất cứ ai làm phiền hết.
Nhưng cậu không ngờ tới chính là, những chuyện bị lật lại này, còn tàn nhẫn hơn cả một góc núi băng mà cậu trông thấy trên video kia.
Sự thật quả là đáng sợ.
Cậu tìm hiểu càng sâu, bệnh lại càng nặng hơn.
Trên bàn bày mấy loại thuốc khống chế bệnh tình, sau khi cậu uống mấy viên lại chẳng đụng vào nữa.
Bởi vì căn bản không có tác dụng.
Kết quả cậu tự mình điều tra khiến thế giới nội tâm của cậu lại càng sụp đổ, không phải chỉ một vài viên thuốc là có thể khống chế được.
Tim như phủ rêu xanh, cảm giác toàn thân chết lặng, cậu muốn giết người muốn uống máu, đạo đức lẫn pháp luật trong mắt cậu bỗng trở nên chẳng đáng nhắc tới.
Cũng đúng, lúc phát tác Ebola thần kinh đến mạng còn chẳng là gì, một người không sợ chết, còn sợ mấy quy tắc trò chơi của xã hội này chắc?
Hạ Dư ngồi trên sô pha có tay vịn đơn màu đen, tiếng chuông điện thoại vang lên bao hồi, là tin nhắn là cuộc gọi Tạ Thanh Trình gửi tới điện thoại, nhưng cậu không nghe cũng chẳng đọc.
Cậu chỉ nâng mắt, nhìn bức tường trắng tinh trước mặt.
Tường cao năm mét, mặt tường rộng như màn ảnh lớn trong rạp chiếu phim.
Mà giờ khắc này, trên tường chiếu đầy hàng ngàn hàng vạn đoạn lịch sử trò chuyện.
—— Đây là những tin nhắn từ rất nhiều năm qua, hiện tại toàn bộ có thể khôi phục lại các đoạn từ đám mây thông qua phần mềm đen—— Tạ Thanh Trình đã gửi đã nhận.
Tin nhắn có liên quan tới Hạ Dư.
Hạ Dư là hacker cao cấp, cậu vẫn luôn có loại khả năng khác thường này, nhưng có khả năng làm cũng không nhất định sẽ thật sự đi làm chuyện nào đó, cũng giống như rất nhiều người trên xã hội này có khả năng giết người, nhưng có được bao người thật sự trở thành tội phạm giết người đâu? Trong lòng Hạ Dư có một giới hạn rõ ràng, cậu chưa từng vượt qua giới hạn ấy bao giờ.
Nhưng một sớm mở ra cánh cửa lớn phủ đầy bụi, bước vào trong đó, mới trông thấy cảnh tượng bên trong là như thế nào.
Cậu nhìn mà máu cũng nguội lạnh.
Cho dù thời gian đã qua lâu rồi, tin nhắn thiếu sót không thể khôi phục đầy đủ, nhưng những tin nhắn có được cũng trọn vẹn.
Bắt đầu từ nội dung khôi phục sớm nhất, cậu trông thấy cha cho Tạ Thanh Trình một khoản tiền lớn, mời anh tới khám bệnh cho mình, nhưng Tạ Thanh Trình ban đầu cũng chẳng chấp thuận như thế, hơn nữa lại nói ca bệnh số ba đã chết, trước khi chết còn có khuynh hướng công kích bạo lực nghiêm trọng, tuy rằng anh rất thông cảm cho tình cảnh Hạ Dư gặp phải, nhưng anh thật sự không muốn tốn thời gian vào sự rắc rối của mấy bệnh nhân Ebola thần kinh lâu dài.
"Chăm sóc bệnh nhân như thế không có kết quả, cũng chẳng có được bao nhiêu ý nghĩa.
Tôi muốn dùng thời gian này để làm một chuyên mục đáng giá hơn nữa."
Hạ Kế Uy nhắn tin cho anh: "Hạ Dư không giống thế.
Tuổi nó còn nhỏ lắm, nó chưa hẳn sẽ đi theo con đường của ca bệnh số ba mà.
Tôi biết chứng Ebola thần kinh với cậu mà nói cũng chẳng phải không chút hấp dẫn nào, bác sĩ Tạ, cậu vui lòng nể tình quan hệ trước đây của tôi với cậu, cậu ít nhất tới nhà chúng tôi nói chuyện một lần đi.
Gặp con trai tôi một lần."
"Hạ tổng, tôi còn chuyện khác rất quan trọng phải hoàn thành, hơn nữa tôi cũng không đồng ý với liệu pháp bầu bạn mà mấy bác sĩ khác nói với ông cho lắm, giữ mãi một mối quan hệ lâu dài cùng bác sĩ, sẽ khiến bệnh nhân sinh ra tâm lí ỷ lại, tới khi đó cưỡng chế kết thúc trị liệu, tựa như cai nghiện vậy, ngược lại càng dễ phản tác dụng tới cảm xúc của bệnh nhân hơn."
Hạ Kế Uy: "Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
Tôi chỉ có thể thử một lần vậy thôi."
"..."
"Bác sĩ Tạ, mong cậu hãy nể tình tôi, cậu đi gặp nó một lần, được không?"
Lúc đến khó khăn như thế, ngàn xin vạn cầu.
Vậy ngày rời đi thì sao?
Ngày từ chức ấy——
Hạ Kế Uy: "Bác sĩ Tạ, cậu vẫn quyết phải kết thúc công việc này à."
"Đúng thế."
"Ngoài hợp đồng ra, dù sao cũng còn tình nghĩa.
Cậu luôn đối tốt với Hạ Dư, có khi thậm chí còn vì nó mà cãi vã với tôi..."
"Nếu là bất cứ ai, thái độ của tôi cũng vậy thôi.
Bởi vì đây là chuyện tôi nên làm khi nhận tiền."
"Nhưng Hạ Dư lại có tâm lí ỷ lại cậu, chuyện này hẳn cậu biết."
"Tôi từ ban đầu đã nói qua với Hạ tổng, cách trị liệu bầu bạn dài lâu sẽ tạo thành ảnh hưởng với bệnh nhân.
Kỳ thật chuyện này đều nằm trong dự đoán của chúng ta."
Hạ Kế Uy: "Bác sĩ Tạ, với nó cậu là người khác biệt..."
Tạ Thanh Trình: "Nhưng cậu ấy với tôi mà nói, cũng đều như các bệnh nhân khác."
"Không có bất cứ thứ gì khác biệt cả."
Cuộc nói chuyện còn chưa kết thúc.
Hạ Kế Uy bảo: "Tạ Thanh Trình, nếu cậu nhất quyết phải đi, tôi cũng không thể cưỡng ép giữ lại, nhưng hợp đồng dù sao cũng là hủy trước hạn, giao hẹn của chúng ta vốn là mười năm.
Có phần thù lao, tôi đồng ý với cậu, sẽ không thể trả hết toàn bộ."
Tạ Thanh Trình: "Không sao, tôi không để tâm."
Nói tới mức này rồi, Hạ Kế Uy cũng coi như hiểu có nói gì với Tạ Thanh Trình cũng vô tác dụng.
Câu trả lời của ông sau khoảng lâu im lặng, đổi thành: "...!Vậy cậu nghĩ xem nói với nó thế nào đi, cậu đi đột ngột quá, dù sao cũng phải khiến nó chấp nhận nhanh chóng."
Tạ Thanh Trình trả lời rất dứt khoát: "Nếu Hạ tổng không có ý kiến, tôi định bảo với cậu ấy hợp đồng vốn có kì hạn bảy năm, như vậy lòng cậu ấy cũng thoải mái hơn chút."
"..."
"Tạ Thanh Trình, chuyện này thật sự không còn gì để thương lượng sao? Cậu nhất định phải tuyệt tình vậy à?"
"Hạ tổng, không có gì là tuyệt tình hay không tuyệt tình, đây là một phần công việc."
"Tôi không đủ khả năng, cũng chưa từng dâng lên quá nhiều tình cảm."
"Tôi phải từ chức."
"Không thể đợi hợp đồng hết hạn sao?"
"Không thể."
"...!Tạ Thanh Trình, trái tim cậu ấy à, thật sự còn lạnh hơn cả tôi tưởng tượng."
"Đấy là lời nói dối thiện ý nhất với cậu ấy rồi."
Ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ lập lòe, biển quảng cáo lớn mờ ảo lọt trong tầm mắt, ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng khách của Hạ Dư, tựa như sóng nước gờn gợn, rửa trôi mấy vạn đoạn tin nhắn trên tường.
Nước chảy cuốn theo dòng chữ, Hạ Dư như thể tới nay mới nhìn rõ gương mặt Tạ Thanh Trình.
Kiên nhẫn, công bằng, chấp nhận mà anh dành cho cậu, đều là giả.
Là máy móc theo khuôn mẫu, là hư tình giả ý, là lời nói suông, dỗ cậu lừa cậu.
Ngay cả lúc tạm biệt bảo hợp đồng hết hạn, cũng chẳng phải là sự thật.
Khi đó cậu tin là thật.
Tin Tạ Thanh Trình tới kì hạn rồi, nên quyết tâm rời đi.
Hóa ra sự thật lại là vậy ư...!
Mười năm.
Vốn Tạ Thanh Trình nên ở bên cậu, mãi cho tới khi cậu tốt nghiệp cao trung.
Nhưng sau chuyện của Tần Từ Nham, Tạ Thanh Trình thà rằng không cần lương, cũng dứt khoát quyết chí rời xa khỏi mình.
Anh sợ hãi tới mức nào?
Anh và Hạ Kế Uy cùng lừa dối mình, lại còn bĩnh tĩnh tự nhiên tới thế, lời thấm thía mà nói câu khuyên nhủ, bảo mình đây là lời từ biệt của một mối quan hệ bình thường.
Toàn bộ quy tắc đều là Tạ Thanh Trình, mà cậu như tên hề không hiểu chuyện, vô cớ gây rối.
Quá ngu ngốc...!
Đều là giả.
Là giả!!
Những lời của Tạ Thanh Trình từng chống đỡ cậu, những lời tại lúc thống khổ của căn bệnh phát tác giãy giụa bảo vệ trong lòng, thật ra chỉ là lời của một bác sĩ tâm lí nói với bệnh nhân mà thôi.
Thật giống như một bác sĩ khoa ngoại nói với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối: "Bạn còn cố