"Anh Tạ, anh bây giờ, có phải hận tới mức muốn giết tôi không?"
"Giết cậu?"
Tạ Thanh Trình cắn răng, gằn từng chữ một: "Cậu vậy mà cũng không ngốc nhỉ, cậu chạy trốn vì lí do này à?"
Hạ Dư không ngờ anh thế mà lại mở miệng nói vậy, thong dong lẫn nguy hiểm vừa bày ra lập tức bị đục thủng một lỗ, lộ ra lúng túng của thiếu niên phía dưới.
Cậu trai trẻ nháy mắt không cười nữa, mặt hơi tái lại: "Tôi không có trốn!"
"Cậu không trốn?"
"...!Tôi không phải là trốn, tôi chỉ...!Tôi..."
"Cậu chỉ?" Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, ép sát từng bước.
"..."
"Cậu chỉ là sáng tỉnh giấc hơi sớm, mặc quần áo vào thấy tinh thần thoải mái, nhìn bên ngoài thời tiết cũng không tệ, nghĩ rằng tốt nhất nên đi chạy bộ buổi sáng thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, vì tránh để chuyện vớ vẩn ngày hôm qua làm phiền, cậu kéo số điện thoại lẫn Wechat của ông đây vào danh sách đen, sau đó cảm thấy mọi chuyện thuận lợi may mắn nên rời phòng luôn, vui vẻ tới mức quên thanh toán cả hóa đơn của mình.
Đúng chưa?!"
"..." Sắc mặt Hạ Dư càng khó nhìn, cứ như trúng độc.
"Cậu mẹ nó rác rưởi thật đấy, Hạ Dư.
Cậu là thứ rác rưởi gây ra chuyện này cũng chỉ biết trốn."
Hạ Dư tái mặt, xấu hổ xen lẫn giận dữ còn có hơi ấm ức, thậm chí có chút khuất nhục: "Tôi đã bảo tôi không có trốn mà! Không phải tôi nhận được điện thoại của anh đã quay lại trả tiền ngay hả!"
Tạ Thanh Trình cũng nổi giận: "Cậu còn mặt mũi hả? Ông đây cần cậu trả chỗ tiền này? Tôi nói cho cậu biết nếu như không phải...!Tôi đời này cũng chẳng muốn gặp cậu đâu!"
Bố thiên hạ cũng chẳng nói dối, nếu trong thẻ anh có 168 vạn, vậy anh thật sự có thể tự mình thanh toán, căn bản không gọi thứ nghiệp chướng Hạ Dư này quay lại.
Anh cũng là đàn ông, anh phải dùng tới tiền trả phòng của Hạ Dư?
Tạ Thanh Trình vẫn luôn giận dữ mắng Hạ Dư.
Hạ Dư cũng mặt đỏ tía tai mà trừng mắt lại anh.
Cho dù hai người vô thức hạ thấp giọng, nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm này lại không giấu nổi.
Chị gái thu ngân khi nãy trộm ngó từ bàn lễ tân ra, không nhịn được liếc Tạ Thanh Trình một cái khinh thường.
- ----- Mẹ nó, tên đàn ông này tiêu hết 168 vạn của thiếu gia rồi mà sao lại còn để tiểu thiếu gia phải chịu ấm ức nữa chứ?
Đúng là mặt dày quá mức!
Giằng co với nhau hồi lâu, Hạ Dư đè nặng tức giận trong lòng, cũng không nói chuyện này với Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
"Vậy giờ anh muốn sao." Hạ Dư oán hận nói.
"Chúng ta cũng đã quay về rồi, hay là anh tới bàn phục vụ hỏi mượn đao đi, chém chết tôi luôn này?"
Cậu nhìn anh chằm chằm, trong giọng mang theo sự châm chọc hung ác.
"Chém chết cậu luôn?" Tạ Thanh Trình cười lạnh một tiếng, "Ngây thơ thế.
Tôi mẹ nó còn muốn giải phẫu cậu từng nhát từng nhát lúc còn sống sờ sờ cơ!"
Hạ Dư nghe xong, đã đoán được từ trước mà cười cười, đôi mắt còn hơi đỏ, sắc mặt vẫn có chút tái: "Hay...!Hay lắm.
Cũng chẳng sao cả."
Cậu lặp lại lần nữa: "Chẳng sao cả."
"Dù anh có nói thế nào thì cũng chẳng sao hết Tạ Thanh Trình.
Cho dù anh muốn tùng xẻo tôi lúc sống sờ sờ hay là quất xác đi nữa, tôi cũng chẳng sao hết.
Có chết hay không với tôi mà nói vốn chẳng quan trọng.
Dù sao sống chết của tôi cũng là thứ không ai buồn ngó tới."
Lúc thiếu niên nói những lời này, khóe môi cong lên thành châm chọc nói không nên lời hoặc có lẽ là tự coi thường: "Anh biết không...!Xưa nay tôi tin mấy lời nói dối của anh, dại dột muốn chết, cố gắng lâu tới thế, một sớm niềm tin sụp đổ, đều do anh ban tặng cả."
"Tôi thà rằng bị một phát súng của Lư Ngọc Châu bắn chuẩn xác chút, kết thúc hết mọi chuyện, giờ tôi cũng đã chẳng ghê tởm như bây giờ."
Tròng mắt sâu thẳm của cậu chậm rãi chuyển động, ánh mắt dừng trên người Tạ Thanh Trình, giọng đè nặng cảm xúc thống khổ nào đó.
"Anh cũng nghĩ vậy nhỉ? Nếu khi đó tôi chết, sẽ càng sạch sẽ hơn, anh cũng chẳng xui xẻo giống như bây giờ."
"..."
Ngón tay Tạ Thanh Trình hung dữ chỉ chỉ Hạ Dư, dữ tợn như lang sói hổ báo.
Nhưng lúc Hạ Dư nhắc tới Lư Ngọc Châu, lòng Tạ Thanh Trình thật ra bỗng hơi lung lay.
Hạ Dư có lẽ là cố tình, có lẽ là vô ý, nhưng chuyện Lư Ngọc Châu trong kho hồ sơ, chính Tạ Thanh Trình cho rằng anh nợ Hạ Dư.
Toàn bộ căm hận của Tạ Thanh Trình tràn lên, nhưng bên tai như thể vẫn vang tiếng súng khi ấy, máu Hạ Dư đỏ tươi chảy trên vai, đâm vào võng mạc anh cũng đau tới đỏ lên.
Tiếng súng lúc này bỗng hóa thành dây leo, quấn lấy cơn giận của anh siết chặt lại, làm anh không thể tát một cái tàn nhẫn lên mặt Hạ Dư.
"...!Hạ Dư." Cuối cùng Tạ Thanh Trình cắn răng, nói từng chữ một, thân thể anh còn khó chịu, tinh thần lại bị đả kích mạnh, dây dưa với Hạ Dư ở đây một lát, giọng đã khàn khàn kỳ cục.
Yếu ớt, lạnh vô cùng.
"Hôm nay cậu muốn nói chuyện này với tôi đúng không?"
"Được.
Vậy cũng được thôi.
Vậy cậu nghe rõ cho tôi, cho dù tôi có làm sai ở đâu đi nữa, cho dù không muốn tiếp tục mạo hiểm làm bác sĩ, cho dù tôi nợ người dạy dỗ tôi, phải chịu sự khinh thường, phỉ nhổ, coi thường của đồng nghiệp cũ..."
"Nhưng tôi không đáng bị cậu hành hạ như thế."
"Có lẽ tôi làm việc chưa đủ hoàn hảo, khiến lòng cậu oán hận, nhưng lúc tôi chữa bệnh cho cậu, tôi không làm bất cứ chuyện gì đáng để xin lỗi cậu cả."
"..."
"Nhưng tự cậu ngẫm mà xem, cậu làm vậy không thấy bỉ ổi không thấy đê tiện hả."
Anh hít một hơi thật sâu, trong cơn đau đầu lẫn choáng váng dữ dội, mang chất giọng ướt át thầm thì: "Tự cậu nghĩ lại xem."
Nếu bảo vừa rồi nói chuyện chỉ khiến Hạ Dư khó chịu nổi.
Vậy thì hiện tại, Hạ Dư lại bị lời này của anh tàn nhẫn động chạm vào vết thương.
Cậu vốn không định nhiều lời với Tạ Thanh Trình, chuyện Tạ Tuyết cậu cũng chẳng định nói thêm với Tạ Thanh Trình nữa.
Nhưng giờ khắc này cậu bỗng không nhịn nổi, trước mắt bao người, Hạ Dư một tay kéo Tạ Thanh Trình vào phòng rửa mặt, lạch cạch đóng cửa lại.
"Anh bảo tôi nghĩ cái gì?"
"Hả? Tạ Thanh Trình, anh bảo tôi nghĩ cái gì!"
"Anh tưởng tôi chẳng biết gì hết, đúng chứ?"
Cảm xúc Hạ Dư bị kích động: "Tôi nói cho anh biết, giờ tôi biết hết cả rồi! Tôi biết hết cả rồi đấy! ------ Chứng hoang tưởng, tự bảo vệ mình, trống rỗng, rất nhiều chuyện Tạ Tuyết làm trong trí nhớ tôi, thật ra từ đầu tới cuối đều chỉ là tưởng tượng khi tôi mỏi mệt cầu mà không được, tôi đều biết rõ cả!!"
Mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch, điều này khiến anh nhìn qua càng giống linh hồn vất vưởng hơn.
"Tôi biết hết rồi..."
Ánh mắt Hạ Dư điên cuồng, thanh âm nói chuyện thực nhẹ, nhưng từng câu từng chữ cứ như đao vung trước mặt Tạ Thanh Trình: "Bác sĩ Tạ, anh biết hết mọi chuyện, nhưng anh không nói, anh chỉ trơ mắt nhìn tôi ngu ngốc, anh lo tôi dây dưa với cô ấy quá nhiều, lại sợ rằng rằng tôi biết sự thật không chấp nhận nổi, nên anh kéo dài thời gian, anh chẳng nói gì cho tôi hết, lại nhắc nhở cô ấy rời xa tôi mỗi giây mỗi phút."
Hạ Dư nói: "Bảy năm, ngay cả ông già nhà tôi cũng biết người bạn tôi ỷ lại chỉ là thứ trong ảo tưởng, chỉ có mỗi mình tôi không biết! Chỉ mỗi mình tôi càng lún càng sâu! Đoạn kịch này, anh xem có hài lòng không?"
"Có phải buồn cười lắm không Tạ Thanh Trình? Anh không cảm thấy anh rất tàn nhẫn, rất tự đại, vốn chưa từng đặt nội tâm tôi vào mắt hay sao? Rốt cuộc tôi trong mắt mấy anh là cái gì? ------ Kẻ tưởng tượng một phần, tôi chỉ muốn chút an ủi thôi, cũng phải dựa vào kẻ tưởng tượng một phần! Chẳng có ai thật lòng yêu tôi quan tâm tôi.
Ngay cả sinh nhật cũng chỉ trải qua một mình...!Nhờ vào ảo tưởng nhận được một câu chúc mừng, một chiếc bánh kem."
Hạ Dư siết cổ Tạ Thanh Trình, nhìn gò má anh chằm chằm.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình vẫn trắng, nhưng làn da nóng rực, người đàn ông này hôm qua bị mình hành hạ cả một đêm, tuy vẫn có thể gắng chống trụ, nhưng Hạ Dư vừa chạm vào, đã biết Tạ Thanh Trình phát sốt rồi.
Nóng bừng quấn lấy đầu ngón tay, Hạ Dư nhìn anh chằm chằm.
Thật lâu sau, Hạ Dư nghe Tạ Thanh Trình nói: "...!Nếu cậu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như thế, tôi vẫn đưa em ấy rời xa cậu, vẫn chọn không nói sự thật với cậu."
Hạ Dư bị anh chọc giận, đột nhiên đẩy Tạ Thanh Trình lên bức tường men sứ đen trong phòng rửa mặt, gạch đen tôn lên khuôn mặt tái nhợt như giấy của người đàn ông.
Nếu không phải độ ấm trong tay nóng tới thế, Hạ Dư quả thật sẽ cảm thấy Tạ Thanh Trình là tuyết tạo ra, sẽ tan chảy đi mất.
Tạ Thanh Trình khẽ ho khan, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng như khi mới gặp Hạ Dư.
"Hạ Dư."
"..."
"Tôi làm thế, là vì tôi biết cậu không chấp nhận nổi."
"..."
"Đây là phương án duy nhất.
Cho dù cậu nghĩ sao, trên chuyện này, tôi không cảm thấy tôi làm sai gì cả."
"..."
Thật ra Tạ Thanh Trình vốn muốn nói, tôi nợ cậu, Hạ Dư, tôi nợ cậu một phần chân thành, cậu chọn giao trái tim cho tôi, cậu nâng niu nội tâm cậu trong lòng bàn tay, nhón chân ngửa đầu đưa cho tôi xem, tôi lại chỉ coi cậu như một bệnh nhân để đối xử, không nhìn ra khát khao cháy bỏng trong mắt cậu, khao khát có người thực lòng bầu bạn với cậu.
Quả thật tôi bất cận nhân tình quá mức.
Sau này sẽ không thế nữa.
Tuy tôi chưa từng nói chuyện mềm mỏng với ai, có lẽ tôi vẫn rất cố chấp như trước, rất lạnh lùng cứng rắn, nhưng tôi chấp nhận trở thành cầu nối cho cậu, vì khi tôi tứ cố vô thân, là cậu chọn giúp đỡ tôi, là cậu vì chút cổ vũ tôi chưa từng cho rằng đó là ân huệ, thiếu chút nữa bỏ cả mạng nơi ấy.
Cậu muốn, có lẽ tôi không thể cho cậu được hết, nhưng mà, tôi có thể không còn là bác sĩ Tạ, nhưng