Vườn trường 《 Bách Thái Bệnh 》 được chọn ngày công chiếu lần đầu tiên vào thứ sáu, cảnh sát kia e là cố tình xin nghỉ để đến cùng Tạ Thanh Trình.
Ánh sáng rạp phim chỉ lờ mờ, Hạ Dư ngồi trên vị trí của mình, mặt không cảm xúc nhìn hai người trước mắt.
Cậu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, ở Hỗ Đại có không ít người ăn mặc kiểu này, vì cũng có nhiều ngôi sao nhí xuất đạo minh tinh để nhập học tại học viện nghệ thuật, ở trong trường họ cũng thường hay ăn mặc như thế.
Sinh viên bình thường nom đẹp trai chút thôi cũng không thích xuất đầu lộ diện, khẩu trang đen kèm mũ là không thể thiếu.
Nên Tạ Thanh Trình cũng chẳng để ý tới nam sinh phía sau.
"Trần Mạn, bắp rang của em này."
"Cảm ơn anh."
Hạ Dư khoanh tay dựa vào bên thành ghế, vừa nhướng mày lên.
Trần Mạn.
Ra tên khốn này tên là Trần Mạn à...
Hạ Dư chợt nhớ tới cuộc gọi lúc trước cậu nghe giúp Tạ Thanh Trình.
Khi đó hiện trên màn hình điện thoại...!Hình như là cái tên này thì phải?
Đúng, chính là cái tên này.
Khuôn mặt vốn đã lành lạnh của cậu càng tụt xuống mấy độ, cặp mắt hạnh dưới khẩu trang đen và mũ lưỡi trai tựa như ngưng thành sương lạnh.
||||| Truyện đề cử: Tiên Sinh |||||
Cậu không nói thêm gì nữa, hờ hững nhìn hai người trước mắt.
Cậu biết Trần Mạn là người quen của Tạ Thanh Trình, nhưng quen thuộc tới nhường này vẫn khiến cậu không thoải mái.
《 Bách Thái Bệnh Sinh 》 là bộ phim kỷ niệm ngày thành lập trường mà y khoa Hỗ Châu bắt tay chế tác cùng Hỗ Đại, chỉ chiếu mỗi trong trường, nói cách khác, mấy người tới xem hầu hết là sinh viên Hỗ Đại và y khoa Hỗ Châu mà thôi.
Thế tên cảnh sát đã tốt nghiệp này tới làm gì?
Lại nói chứ, Trần Mạn anh ta có làm gì không? Anh ta là chỉ đạo diễn xuất hay là cảnh sát giữ trật tự? Chẳng phải gì cả.
Thế anh ta tới chung vui làm gì chứ.
Tâm lí Hạ Dư bây giờ vặn vẹo hết mức.
Cậu có một mặt cắn chết cũng không thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, cho rằng ham muốn của mình dành cho Tạ Thanh Trình chỉ đơn giản là ham muốn sinh lí bình thường, cậu nhung nhớ là chuyện dây dưa điên cuồng ấy, chứ không phải là Tạ Thanh Trình.
Nhưng về khía cạnh khác, cậu lại vì tính độc chiếm của nam giới thúc giục, cảm thấy thứ mình đã ăn thì người khác không được chạm vào, cho dù bản thân không cần nữa, cũng chẳng tới lượt kẻ khác rớ tay vô.
Nên ánh mắt cậu nhìn Trần Mạn bây giờ rất lạnh lẽo, như con sói nhìn chằm chằm con mồi linh cẩu của mình.
Trần Mạn thấy cổ nhói nhói, vô thức xoa xoa, quay đầu nhìn thử.
Tạ Thanh Trình: "Sao thế?"
Trần Mạn: "Không sao ạ...!Tự dưng nổi da gà thôi.
Chắc do điều hòa mở thấp quá."
Cậu chàng ngồi xuống cạnh Tạ Thanh Trình.
Phim bắt đầu chiếu.
Phim tổng hợp, mấy đoạn phim ngắn cắt ghép lại thành một bộ tổng hợp, chỉ thêm mỗi mấy đoạn ảnh đen để nối tiếp, xâu chuỗi câu chuyện của từng người lại với nhau.
Phim dài hai tiếng, các bạn học xem rất tập trung, vì toàn bộ những người tham diễn đều là người trong trường mình hết, thấy tình tiết giật gân nào, mọi người cũng khó tránh lại muốn đùa giỡn với những người liên quan, nên trong rạp phim ồn ào hơn phòng chiếu bình thường rất nhiều.
Cả quãng thời gian ấy Hạ Dư cũng chẳng xem bộ phim ra sao, chỉ nhìn Tạ Thanh Trình từ phía sau miết.
Cậu chọn chỗ hơi lệch phía sau Tạ Thanh Trình, như thế có thể cẩn thận trông thấy gương mặt Tạ Thanh Trình rồi.
Giữa màn ảnh sáng tối, đường nét gương mặt mạnh mẽ lạnh lùng ấy như phủ một tấm lụa mỏng, ánh sáng trên lụa mỏng thay đổi liên tục, khiến khuôn mặt Tạ Thanh Trình nhìn qua tưởng như bảo vật chìm trong làn nước, làn da căng mịn tản ra gợn nước lăn tăn.
Hầu kết Hạ Dư giật nhẹ.
Anh ta đúng là khó nhìn.
Cậu nghĩ như thế.
Nhìn một tên đàn ông lạnh nhạt gần tới thế, đúng là khổ sở như đang tự trừng phạt mình.
Nhưng ánh mắt cậu lại chưa từng rời đi, trừng phạt mình thì trừng phạt tới cùng luôn đi.
Mãi cho tới lúc Tạ Thanh Trình nhìn màn hình, hơi nhíu mày lại, Hạ Dư mới nhận ra trên màn ảnh đã chiếu tới đoạn mình xuất hiện rồi.
Cảnh diễn của cậu kể cũng không nhiều.
Sau khi biên tập cắt ghép thì lại càng ít hơn.
"Anh yêu em tới nhường nào? Anh sẽ buông bỏ thứ gì vì em?"
Hạ Dư và học trưởng trên màn ảnh đang thầm thì lời yêu.
Đoạn đó chính là đoạn Tạ Thanh Trình từng tập, giúp Hạ Dư bắt mạch diễn lại lần nữa.
Đoạn cốt truyện kèm theo cảnh hôn.
Giờ quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư đều thấy hơi vi diệu.
Khi đó hai người họ tới hôn phớt thôi còn thấy tởm nữa...
Nhưng lúc phim công chiếu thì sao?
Chuyện họ không nên làm, cũng đã làm hết cả rồi.
Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình rủ mi xuống, như thể Hạ Dư trong phim gợi lại cho anh kí ức không thoải mái nào đó, anh dời ánh mắt đi.
Một lát sau, thậm chí còn nhắm hai mắt lại luôn.
Hạ Dư: "..."
Lúc này chắc là Tạ Thanh Trình cũng không được khỏe lắm, mặt hơi hóp lại, cằm còn chút râu xanh nhạt, chưa cạo sạch cho lắm.
Anh nhắm mắt trong một thoáng, đầu đã hơi nghiêng về phía trước.
Vậy mà ngủ mất rồi...
Hạ Dư ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn anh, lòng bực bội, nghĩ sao mà ồn ào như thế mà anh cũng có thể chợp mắt được vậy?
Lại qua khoảng mười mấy phút, hình như Trần Mạn tính bàn về nội dung với Tạ Thanh Trình, nên nghiêng đầu qua tính nói chuyện với anh Tạ của cậu ta.
Kết quả vừa quay đầu, đã thấy Tạ Thanh Trình cúi mặt, ngủ rất say rất say.
Trần Mạn: "..."
Rạp phim mở điều hòa thấp quá, cậu lo Tạ Thanh Trình vừa mới phát sốt, thân thể sẽ không chịu nổi.
Cậu cảm thấy anh Tạ của cậu là người mạnh mẽ tới thế, tình trạng cơ thể mấy năm nay lại càng ngày càng không tốt.
Cũng chẳng biết là do hút nhiều thuốc quá, hay áp lực công việc anh tạo cho bản thân quá lớn, gần đây Tạ Thanh Trình cứ ho khan mãi, hơn nữa thị lực cũng chẳng còn tốt như trước kia.
Thậm chí có rất nhiều lần, Trần Mạn trông thấy anh đọc sách nhìn máy tính cũng đeo kính, mà thị lực Tạ Thanh Trình khi xưa, hình như là 5.35: 1.0.
Trần Mạn thở dài, khẽ khàng cởi áo ra, rất cẩn thận khoác lên người Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư u ám lạnh lùng nhìn theo.
Cậu càng nhìn càng không thoải mái, cơn giận lấn chiếm lên cũng ngày càng nặng.
Nhưng chẳng qua bao lâu, Trần Mạn nhìn Tạ Thanh Trình, không nhịn được làm ra một chuyện khác, khiến sợi dây căng chặt trong đầu Hạ Dư đứt phựt luôn.
—— Trần Mạn cẩn thận, cẩn thận, nhẹ nhàng chạm lên bàn tay Tạ Thanh Trình đặt trên thành ghế phòng chiếu.
Đầu ngón tay Tạ Thanh Trình giật nhẹ.
Anh mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng anh thật sự quá mệt mỏi, mấy ngày nay anh chịu nhiều giày vò tới thế rồi——
Manh mối về nguyên nhân cái chết của cha mẹ chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt anh đã đứt đoạn.
Anh vừa định thật lòng coi Hạ Dư là người thân bên cạnh mình, đã bị Hạ Dư dùng cách điên cuồng như thế để trả thù.
Chuyện Tần Từ Nham tưởng đã chìm sâu vào bùn lắng, rồi chợt thành sóng to gió lớn xoay mình càn quét lần nữa.
Thông tin cá nhân bị tiết lộ, bị phun sơn đỏ vẽ bậy, hàng xóm vô tội gần nhà bị liên lụy...
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của những bạn bè người thân gần gũi bên cạnh anh lặng im không lên tiếng.
"Anh à, tới bọn em mà anh cũng không nói thật được hay sao..."
Anh không thể.
Nhiều chuyện ập xuống như thế, khắp cả thế giới, nhân gian rộng như vậy, anh chẳng thể nói với ai được cả.
Anh là kẻ ngậm miệng giữ kín bí mật, trong vực sâu cao lớn, xưa nay chẳng để ý ánh sáng có lọt xuống được hay không.
Những chuyện này, áp lực như thế, chồng chất lên nhau, trên trời dưới đất, ngoài Tạ Thanh Trình ra, e là chẳng có bất cứ ai kiên cường được như anh.
Anh rất thờ ơ, vô cùng bình tĩnh, chẳng còn thấy khổ nữa, cũng không thấy ấm ức.
Anh thậm chí chẳng thấy cô độc.
Từ đó tới giờ lâu vậy rồi, một giọt nước mắt anh cũng chẳng để nó rơi xuống dễ dàng.
Thẳng nam toxic tới chết mang quan niệm giới tính rất cổ hủ, anh cho rằng, mềm yếu là chuyện của phụ nữ, cũng là chuyện của đám đàn ông rác rưởi, chẳng liên quan gì tới anh.
Anh như thể chẳng cảm thấy đau.
Mà thân thể anh đến cùng cũng chỉ là máu thịt, dù sao thì vẫn cảm thấy mệt.
Anh quá