Lần này Hạ Dư chỉ nhất thời làm bừa.
Tạ Thanh Trình bị cậu giày vò không thể chịu nổi, cậu trai trẻ đói khát lắm rồi, được ăn sẽ thấy thỏa mãn, sau khi mặc quần áo cho Tạ Thanh Trình xong còn ôm lấy Tạ Thanh Trình cọ cọ, hôn rồi lại hôn, hôn tới mức lại râm ran bùng lửa.
Nếu không phải có cuộc gọi của trường học gọi tới, hỏi cậu đang ở đâu, chiếu phim xong còn phải trao giải nữa, 10000% cậu sẽ lại làm thêm một lần.
"Anh à, anh đi thế, sao lại lâu vậy?"
Sau khi xong việc Tạ Thanh Trình đau vô cùng, cái cảm giác hơn mười ngày trước ấy, cái nỗi khổ riêng khó mà giải thích nổi lại hiện lên như dấu hằn khó phai, in sâu lên người anh.
Nhưng khó chịu hơn cả lần trước là cảm giác người dính nhớp, lần đầu bị đè kia ít ra Hạ Dư còn sử dụng biện pháp an toàn suốt cả quá trình, sau khi xong chuyện ngoài việc Tạ Thanh Trình thấy đau ra cũng chẳng có cảm giác khó chịu gì khắc cốt ghi tâm cả.
Đâu như hiện giờ, lúc anh đi lại còn vì thứ cảm giác gì đó, tới mặt cũng trắng bệch.
Anh chẳng nói lời nào ngồi xuống bên cạnh Trần Mạn, Trần Mạn khẽ thở hắt ra: "Sắp qua một tiếng luôn rồi, tí nữa thì em đi tìm anh luôn đó."
Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế cứng đờ, anh thẳng lưng, căng người, không thả lỏng một chút nào, càng không thể để Trần Mạn nhìn ra anh có chỗ nào khó chịu.
Nhưng anh chẳng muốn nói gì hết, tinh thần anh cũng sắp bị loại chuyện điên cuồng, vượt quá giới hạn, chẳng màng tới hậu quả mà hai người vừa làm đập vỡ rồi.
"Không có gì." Tạ Thanh Trình ngừng một hồi mới chết lặng nói, "Em lo xem phim phần em đi."
Trần Mạn gật đầu, nhưng ánh mắt cậu ngừng lại nơi cổ áo Tạ Thanh Trình, dừng một chút, nâng tay lên--
"Em tính làm gì!"
Hiện tại Tạ Thanh Trình nhìn gà hóa cuốc, cho dù anh vốn chẳng tin việc Hạ Dư bảo Trần Mạn là đồng tính luyến ái, nhưng anh vẫn vô thức túm lấy tay Trần Mạn, sức rất mạnh, dọa Trần Mạn sợ luôn.
"Anh à...!Cổ, cổ áo anh có một sợi tóc."
"..."
Tạ Thanh Trình tự nhặt ra, sợi tóc kia dài hơn tóc bản thân một chút, nghĩ chút cũng biết của ai.
Anh đè nén sự run rẩy giận dữ nơi đầu ngón tay, lạnh mặt, vứt sợi tóc ấy đi.
"Có khăn ướt không?"
Trần Mạn đúng là có thật, lấy ra đưa cho anh.
Tạ Thanh Trình lau sạch từng ngón từng ngón, tựa trên tay dính loại virus gì đó, như dính quá lâu sẽ làm cả người anh mục rữa.
Anh nhịn cái cảm giác ghê tởm cùng ghét bỏ mãnh liệt ấy lại, vứt tờ khăn ướt đó đi, nhắm hai mắt.
Phim đã gần kết thúc, sau khi Tạ Thanh Trình giả bộ chưa tới năm phút, dòng kết phim và giới thiệu đoàn làm phim cũng xuất hiện.
Nhưng còn chưa ai rời chỗ.
Tiếp theo là phần trao giải.
Phần khen thưởng giữa và cuối học kì của Hỗ Đại được công bố, thường sẽ tiến hành trao giải ở cuối mỗi đại hội, ngoại trừ giải thưởng chế tác phim ra, danh sách chủ tịch hội sinh viên mới, danh sách những người được nhận học bổng, danh sách thanh niên ưu tú mười tốt, cũng công bố trong hôm nay.
Đương nhiên, bản thân sinh viên nhận giải, cũng đã được các thầy cô thông báo cho từ trước.
"Được bình chọn làm tân sinh viên ủy viên tuyên truyền là..."
Một loạt tên được thông báo, các sinh viên cũng lần lượt lên sân khấu nhận thưởng, được phía dưới vỗ tay.
"Hội tân sinh viên, chủ tịch hội nam sinh, được giảng viên quyết định, là Hạ Dư lớp biên đạo 1001.
Mời bạn học Hạ Dư lên sân khấu nhận khen thưởng do hiệu trưởng trao."
"..."
Tạ Thanh Trình chỉ dõi mắt nhìn theo tên súc sinh khi nãy còn chơi bời phóng đãng cùng anh trong phòng thay đồ giờ đã thay đồng phục sinh viên Hỗ Đại ở hậu đài theo yêu cầu, áo sơ mi trắng và quần tây thoải mái, trang phục gọn gàng lịch sự bước lên sân khấu, mỉm cười bắt tay với hiệu trưởng.
Dưới sân khấu còn mấy cô bé mê trai vỗ tay bốp bốp, cố rướn cổ lên, muốn nhìn rõ gương mặt của Hạ thiếu vừa có đức vừa có tài.
"Bạn học Hạ Dư của chúng ta vừa có đức vừa có tài, khiêm tốn lễ phép, chúng tôi hy vọng cậu ấy trở thành chủ tịch hội tân nam sinh viên, sẽ có thể làm tấm gương tốt đầy ưu tú cho các bạn học, cống hiến nhiều hơn cho nhà trường."
Hiệu trưởng trao huy chương chủ tịch hội nam sinh lên ngực đồng phục sinh viên của Hạ Dư.
Vì dáng người Hạ Dư quá cao, hiệu trưởng thì tuổi tác đã lớn lưng cũng hơi còng, nên cậu rất hiểu chuyện, rất khiên tốn mà cúi người xuống, tới lúc hiệu trưởng trao huy chương cho cậu xong mới khẽ mỉm cười khom người cúi mình cảm ơn, lông mi cong dài, mặt mày dịu dàng.
"Cậu ấy đáng yêu nhỉ..."
"Hơn nữa rất ga lăng á..."
"Lại lễ phép nữa..."
Lửa trong lòng Tạ Thanh Trình đốt lên tận hốc mắt, cậu ta ga lăng? Cậu ta lễ phép? Cậu ta còn đáng yêu?
Khi nãy là vị nào ở trong phòng thay đồ vậy nhỉ? Là vị này hả?
Hạ Dư bên này còn nhận lời khen của hiệu trưởng như "Khiêm tốn lễ phép", "Giỏi giang mẫu mực", nhận cúp này tới cúp kia, nhưng ngoại trừ Tạ Thanh Trình ra thì chẳng ai biết, chàng thiếu niên học bá như thế nói nói cười cười trong mắt biết bao nhiêu người, tác phong nhanh nhẹn, chưa tới mười lăm phút trước khi lên sân khấu, còn dây dưa nơi hậu đài với một người đàn ông lớn hơn mình những mười ba tuổi.
Cái miệng kia quấn quít tàn nhẫn hôn sâu Tạ Thanh Trình, giờ đang nói mấy lời đàng hoàng trên sân khấu, giọng dịu dàng lịch sự, nhận được bao lượt vỗ tay.
Nhưng mười lăm phút trước, cái miệng đó mở ra nói cái gì?
Cậu còn hôn lên bên vành tai Tạ Thanh Trình, mấy câu khiến người ta xấu hổ giận dữ khó nén cơn buồn nôn đều đưa hết vào trong tai người đàn ông.
Lời tán tỉnh nóng cháy lại dơ bẩn.
Tạ Thanh Trình vẫn còn nhận thấy chút cảm giác vương lại, chỉ một hành động khẽ khàng thôi cũng có thể bị sự giày vò ướt nóng tới sởn tóc gáy làm khó chịu muốn chết.
Mà đầu sỏ gây tội khiến anh trở nên như vậy, mặc bộ đồng phục đứng đắn nhất gọn gàng nhất, ngực đeo huy chương khen thưởng cao quý nhất tượng trưng cho nhà trường, cầm mic trên sân khấu, lịch sự đẹp trai, phát biểu không nhanh không chậm.
Tạ Thanh Trình đen mặt nhìn cậu.
Chậm rãi, ánh mắt mơ hồ, anh nhớ lại cuộc đối thoại trong phòng thay đồ khi nãy...!
Lúc ấy, anh thật sự đã đồng ý với Hạ Dư.
Nhưng cuối cùng có thể khiến anh thỏa hiệp, thật ra cũng chẳng phải bức ảnh kia.
Chỉ là từ việc của bức ảnh đó, anh có thể chẩn đoán được bệnh của Hạ Dư nặng lắm rồi, hơn nữa khó mà đối phó được, tình hình bệnh với anh mà nói chính là chim non tình kết*.
(*Chim non tình kết: nôm na là khi gặp người khác giới đầu tiên sẽ sinh ra tình cảm đặc biệt với người đó.)
Mà Tạ Thanh Trình hiểu rất rõ ý nghĩa tồn tại của con người mình, anh nhất định phải tập trung sức lực hoàn thành chuyện anh cất giấu trong lòng.
Bất cứ kẻ nào, bất cứ thứ gì, đừng hòng cản được bước chân anh.
Trên con đường mà người ta không thể hiểu nổi, anh bước đi tựa như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ngoại trừ cái chết ra, chẳng có khó khăn gì cản anh lại được.
Dục vọng mà Hạ Dư dành cho anh, thật ra cũng là hòn đá ngáng đường anh, quá phiền phức.
Nên anh thà đồng ý với Hạ Dư, tùy tiện tống cổ cậu đi, qua loa với cậu, đồng ý tiếp tục giữ mối quan hệ này với cậu, cho dù bản thân chẳng có một chút hứng thú gì với chuyện này đi nữa,
Nhưng ít ra như thế, Hạ Dư sẽ không làm tốn thời gian của anh.
Trước kia Trần Mạn cảm thấy người như Tạ Thanh Trình rất đáng sợ, thật ra đó cũng là sự thật.
Tạ Thanh Trình đúng là đáng sợ.
Trần Mạn cảm thấy anh không sợ chết, như thể chết lúc nào cũng được.
Nhưng Trần Mạn chẳng phát hiện ra, thứ đáng sợ hơn nữa của Tạ Thanh Trình chính là--
Anh hoàn toàn chẳng coi bản thân là người.
Không chỉ mỗi Trần Mạn-- Thậm chí Tạ Tuyết, dì Lê cũng chẳng phát hiện ra, Tạ Thanh Trình anh vẫn luôn coi mình là một cỗ máy, là lưỡi dao sắc bén, là một tấm khiên, là vỏ đao, là chip để đánh bạc, là tế phẩm có thể ngừng sự khát máu của ác long.
Chỉ duy nhất không coi mình là người sống.
Nguyên nhân vì thế, sau đó Tạ Thanh Trình đồng ý, anh đồng ý với Hạ Dư-- Nếu lựa chọn này có thể khiến cuộc sống của anh trở về quỹ đạo, khiến Hạ Dư đừng có tìm tới anh làm phiền nữa, khiến cậu không gây ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vậy thì chuyện tới nước này thích làm thế nào thì cứ làm thế đi.
Một kẻ không coi mình là người sống, sẽ không quá để tâm mấy chuyện này, tuy trên mặt sinh lý đối với anh là việc đả kích rất lớn, nhưng trong suy nghĩ về nhân sinh quan của anh, thật ra còn chẳng bằng hạt mè.
Tạ Thanh Trình rất đáng sợ, anh chẳng cần bản thân, mà trên đời này ngoại trừ Tạ Tuyết Trần Mạn và dì Lê ra, chắc cũng chẳng ai cần tới anh.
Trên thực tế, Tạ Thanh Trình đôi lúc cảm thấy tới hôm nay rồi, Tạ Tuyết Trần Mạn đã trưởng thành, có thể chăm sóc cho dì Lê, ba người bọn họ không có anh thì cũng chẳng phải không thể sống tiếp.
Nói như vậy chính là-- Trên đời này chẳng có ai là rời xa anh sẽ không thể sống nổi.
Vậy nên Tạ Thanh Trình tự phá nát bản thân thành vô số mảnh, có thể vứt máu thịt xương cốt của mình ra bất cứ lúc nào để tống cổ con chó hoang ác long gặp phải trên đường tiến bước.
Sự việc suy nghĩ rõ ràng, cũng rất đơn giản thế thôi.
Anh chẳng có thời gian rỗi hơi đâu mà diễn trò cậu dây dưa tôi chối từ với Hạ Dư mỗi ngày được, cuối cùng anh dứt khoát dùng bản thân mình để đuổi con rồng điên ấy đi, sau đó kéo cuộc sống quay về quỹ đạo.
Trên mặt nghĩa nào đó, anh đúng là thật sự, không hề có trái tim.
Đâu như tiểu súc sinh.
Mà tiểu súc sinh nào nghĩ nhiều tới thế, không biết tới tâm lí đáng sợ mà Tạ Thanh Trình mang để tiếp tục mối quan hệ này với cậu.
Cậu xuống khỏi sân khấu nhận thưởng quay về tìm Tạ Thanh Trình.
Giờ phút này, tâm trạng cậu vô cùng tốt, Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng đồng ý với cậu, nụ cười thật lòng nhất chưa từng xuất hiện trên mặt cậu hơn mười ngày nay, giờ cứ phô ra như thể chẳng cần tới tiền vậy.
Ai ngờ vừa bước xuống sân khấu đã thấy--
Tạ Thanh Trình rời đi rồi.
Chỗ ngồi trống không, Trần Mạn cũng chẳng có mặt nữa.
Hạ Dư đứng yên tại chỗ, người lẫn nụ cười đều lặng im trong đám đông lục tục rời khỏi chỗ ngồi.
Cậu quay về phòng ngủ, kéo Tạ Thanh Trình ra khỏi danh sách đen.
Cho dù cậu vẫn không thích đồng tính luyến ái, cũng chẳng thích Tạ Thanh Trình, nhưng mà, tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau, đương nhiên có thể tách nhau ra để xem xét.
Cậu cảm thấy cậu vẫn có thể yên lòng yên dạ làm thẳng nam phần cậu.
Nên không còn giống với lần trước đó ở hội sở nữa.
Lần đầu tiên ở hội sợ, cậu rời đi đã kéo người ta vào danh sách đen.
Vì cậu quá mức ngây thơ.
Lần thứ hai trong phòng thay đồ, cậu lại vội vã gỡ block người ta.
Vì cậu chợt có lí do để thuyết phục mình.
Ban đầu sau khi xong chuyện với Tạ Thanh Trình cậu còn có thể kéo người ta vào danh sách đen chẳng chớp mắt, không hề nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng sau đó, trong giấc mơ thế mà toàn