"Tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi! Mấy ngày nay anh đều ở với anh ta à?"
Sắc mặt Hạ Dư cực kỳ tệ.
Cậu có vẻ như lại sắp phát bệnh rồi.
Bác sĩ mới của cậu mới tốn hơn mười ngày để khống chế cảm xúc của cậu, mà "bác sĩ cũ" của cậu như chỉ cần một chớp mắt, có thể khiến lý trí cậu sụp đổ.
Cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.
Tạ Thanh Trình cũng lạnh lùng nhìn lại cậu chẳng nhường một phân.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cầm điếu thuốc, bình thản nhìn cậu: "Hạ Dư.
Cậu tự biết rõ mà."
Ngón tay gõ nhẹ, tàn thuốc rơi xuống: "Tôi ở chung với ai, có liên quan gì tới cậu cơ chứ."
"..."
Trong khoảnh khắc này Hạ Dư lại vô thức nghĩ tới Tạ Tuyết.
Trước đây cậu thích Tạ Tuyết, Tạ Tuyết lại chỉ coi cậu là một người bạn bình thường.
Sau đó trời xui đất khiến cậu lên giường cùng với Tạ Thanh Trình, nhưng xong việc lại khiến cậu rơi vào mê cung huyễn hoặc, mà Tạ Thanh Trình lại đoạt được quyền chủ động về.
Cậu từng cho rằng bản thân cắn xé Tạ Thanh Trình nuốt vào bụng, ai ngờ cậu nuốt xuống chỉ là một đống tuyết không tan, ngậm một tảng băng không chảy.
Ngậm băng rất dễ, ngậm vào miệng rồi nuốt xuống bụng thôi là được rồi.
Nhưng tảng băng kia chẳng tiêu hóa nổi, ngược lại còn khiến ngũ tạng lục phủ của cậu đông cứng đau đớn, khiến dòng máu nóng bỏng khắp người cậu lạnh ngắt.
Cậu chắc chắn sẽ phải thua trong tay một kẻ họ Tạ đúng chứ?
Không khí nhất thời cứng đờ lại quá mức.
Cuối cùng Trần Mạn lên tiếng.
Cảnh sát Trần tuy có hơi ngơ, nhưng vẫn nhận ra Hạ Dư: "...!À thì...!Chào cậu nhé.
Lại gặp nhau rồi.
Cậu cũng được đoàn phim mời tới chỉ đạo hả?"
Hạ Dư chẳng thèm để ý tới cậu chàng, chỉ vừa lạnh lùng vừa oán hận lại cố chấp nhìn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình quay đầu qua: "Trần Mạn em đến đúng lúc lắm.
Tên này uống nhiều quá rồi, trên người nồng nặc mùi rượu.
Nhờ em đưa cậu ta về phòng của cậu ta nhé.
Đừng để cậu ta say rượu phát điên ở chỗ này."
Mùi rượu trên người Hạ Dư là do bữa tiệc ảm vào, bản thân cậu vốn chẳng uống bao nhiêu.
Nhưng Trần Mạn tin, nếu không người bình thường có ai dám nói chuyện với anh Tạ của cậu chàng thế chứ?
Cảnh sát Trần nói: "Tôi đưa cậu về, thẻ phòng của cậu đâu?"
Hạ Dư đẩy Trần Mạn ra, ánh mắt như muốn đục thẳng một lỗ trên cơ thể người đàn ông: "Tạ Thanh Trình, anh biết không phải tôi đang uống say phát điên, tôi đang hỏi anh đấy trả lời đi chứ."
Vẻ mặt cậu nhìn qua rất bình tĩnh, giọng cũng hết sức bình ổn, nhưng chỉ cần không bị mù, thì đều có thể nhìn thấy một ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt nội tâm cậu.
Hạ Dư quả thực vô cùng oán giận——
Cậu có thể cho phép Tạ Thanh Trình xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, dù sao Tạ Thanh Trình cũng chẳng là ai với cậu cả, cậu còn không thích Tạ Thanh Trình.
Nhưng chỉ mỗi Trần Mạn thì không thể.
Sao mà Tạ Thanh Trình vẫn có thể ở chung với cậu ta cơ chứ?
Hơn nữa những ngày đã trôi qua đó...!Cậu trải qua nỗi khổ sở như thế, ý thức mơ hồ chẳng rõ, còn ngã từ trên tầng xuống, nếu không phải tầng đó thấp, có khi cậu chết luôn rồi.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại ở bên kẻ này.
Cậu thật sự không muốn nói chuyện cậu ngã tầng cho Tạ Thanh Trình biết, việc ấy quá mức yếu đuối, quá mức hèn mọn, Hạ Dư là người tâm cao khí ngạo, sau khi cậu biết thái độ của Tạ Thanh Trình dành cho cậu, cậu cũng không muốn lấy chuyện này để đoạt được sự đồng cảm mà Tạ Thanh Trình nhất định sẽ không cho nữa.
Cậu thà rằng Tạ Thanh Trình mãi mãi không biết tới chuyện cậu ngã tầng, thà rằng ra vẻ trước giờ chẳng xảy ra chuyện gì còn hơn.
Nhưng việc ấy không có nghĩa rằng cậu thật sự không thèm để ý Tạ Thanh Trình làm gì trong khoảng thời gian này.
Tên Trần Mạn này—— Tên Trần Mạn này là cái thá gì? Trước đó ở rạp hát, Trần Mạn nắm lấy tay Tạ Thanh Trình ngay dưới mắt cậu, còn định nhân lúc người ta ngủ gật trộm hôn lên má Tạ Thanh Trình nữa.
Cậu đã nhắc nhở Tạ Thanh Trình không chỉ mỗi một lần, vì sao Tạ Thanh Trình lại không tin cậu cơ chứ...!
Nếu không phải hôm nay cậu bắt gặp, nếu không phải cậu trùng hợp cũng tới đoàn phim này, Trần Mạn còn tính ở chung với Tạ Thanh Trình thế này bao lâu nữa? Bọn họ sẽ làm ra chuyện gì?
Lúc cậu ở nhà trải qua nỗi thống khổ tra tấn dằn vặt, lúc cậu mãi chẳng chịu quên Tạ Thanh Trình, lúc cậu đau khổ chờ đợi một câu trả lời và một tin nhắn của Tạ Thanh Trình, cho dù chỉ đáp lại một chữ "Ừ" mà thôi——
Hai người họ lại làm những chuyện gì trong phòng cơ chứ?!
Trong đầu Hạ Dư hiện lên vô vàn suy nghĩ, những suy nghĩ ấy như móng tay dài ngoằng sắc nhọn của ma quỷ, cào cấu máu thịt xương cốt của cậu, moi móc ra bao khả năng tàn bạo của cậu.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình ngày càng trở nên đáng sợ, mà Tạ Thanh Trình chỉ nheo mắt lại.
Anh cũng cảm nhận được cảm xúc bất thường, không chút lí trí để nhắc tới của Hạ Dư.
Hạ Dư u ám nói: "Hẳn là anh vẫn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh.
Tạ Thanh Trình."
"..."
"Anh muốn tôi gây chuyện trước mặt cảnh sát Trần lần nữa à?"
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình hơi thay đổi.
Tuy rằng anh không biết thời gian đã qua, Hạ Dư nếm trải nỗi tra tấn bệnh tật thế nào, cũng không biết Hạ Dư thật sự bị bệnh, càng không biết Hạ Dư ngã khỏi tầng.
Nhưng anh có thể cảm nhận được kẻ đang đứng trước mặt anh, một góc cạnh nào đó của người thanh niên này đã sắc bén hơn hẳn lúc trước.
Thật ra Tạ Thanh Trình không thể xác định nổi giới hạn hiện tại của Hạ Dư đã tới mức nào rồi.
Trước kia Hạ Dư có rất nhiều thứ để quan tâm, ví dụ như Tạ Thanh Trình không thể nào tin nổi cậu khi xưa sẽ hôn một người nam giới trong quán bar công cộng, nhưng bây giờ Hạ Dư vốn chẳng làm theo lẽ thường, anh nhìn vẻ mặt Hạ Dư, như thể sẽ chẳng thèm để ý bày hết mấy chuyện không biết xấu hổ lên mặt bàn để nói vậy.
Trần Mạn cũng thấy bầu không khí giữa hai người sai sai rồi.
Nhưng sức tưởng tượng của cậu chàng còn chưa đủ mạnh để khiến cậu nghĩ luôn tới chuyện Tạ Thanh Trình từng bị Hạ Dư đè.
Cậu chỉ cảm thấy hai người này có mâu thuẫn gì đó không tiện nói ra với người ngoài, vì vậy chỉ đứng một bên, không nói chen vào.
Hạ Dư: "Anh tới phòng tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tạ Thanh Trình dập tắt thuốc lá, cuối cùng vẫn nói: "Tôi với cậu chẳng có gì đáng để nói cả."
"Anh đừng ép tôi."
"Cậu biết rõ, hiện tại là cậu là ép tôi."
Hạ Dư u ám: "...!Tôi muốn anh đi theo tôi.
Tới phòng của tôi."
"Nếu tôi không đi thì sao."
"Vậy anh phải xem tôi dám làm gì nữa." Hạ Dư đỏ mắt nói, "Anh cứ thử xem."
"Tôi cứ thử xem?" Tạ Thanh Trình nheo mắt lại, "Được thôi.
Giờ tôi thử xem đấy."
"Tạ Thanh Trình——"
"Làm sao?" Có lẽ Hạ Dư hùng hổ dọa người quá mức, ngay cả trước mặt Trần Mạn cũng chẳng kiêng nể gì mặt mũi Tạ Thanh Trình, việc này cũng làm Tạ Thanh Trình chợt bén lửa giận, "Cậu còn chưa xong chuyện chứ gì?"
"Hạ Dư, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu có gì muốn nói thì cậu nói đi.
Cậu muốn làm gì thì cậu cứ làm luôn đi!"
"Ở ngay nơi này."
"Cậu đừng cho là tôi thật sự sợ cậu."
"..."
Có lẽ lửa giận trong mắt Tạ Thanh Trình quá lớn, Hạ Dư thật sự tìm về được chút lí trí.
—— Không, có lẽ dù cậu có lí trí đi nữa, cũng không phải vì Tạ Thanh Trình nổi giận, mà là vì trong ánh mắt Tạ Thanh Trình ngoài sự giận dữ, còn có thứ gì đó khiến Hạ Dư trông thấy mà vô cùng không thoải mái.
Thứ có thể làm tổn thương tôn nghiêm của Hạ Dư.
Cảm giác như thể bị Tạ Thanh Trình coi như rác rưởi để xử lí, khiến cảm xúc u ám của Hạ Dư nhạt đi một chút.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình sắc như dao, sắc bén nhìn cậu ngay gần, sau khi hai người căng thẳng rất lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình gằn từng chữ một nói: "Nếu cậu không còn lời nào muốn nói.
Thế thì, mời cậu quay về phòng của cậu giùm."
"..."
"Đi về."
Bầu không khí giữa hai người quá áp lực, Trần Mạn dựa lưng vào tường, im lặng đứng cạnh xem, cậu chàng thật sự không hiểu nổi sao hai người tự dưng lại mâu thuẫn với nhau tới thế—— Huống chi trước đó báo chí có đưa tin bảo có một cậu trai xông vào kho hồ sơ với Tạ Thanh Trình, bị súng bắn trúng, nếu phát bắn ấy mà lệch đi chút, tính mạng Hạ Dư coi như mất luôn.
Cậu chàng cảm thấy dù có thế nào, theo tính cách của Tạ Thanh Trình, từ nay về sau Tạ Thanh Trình chắc chắn sẽ che chắn thiếu niên này dưới cánh của mình, sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ bảo vệ cậu, Tạ Thanh Trình luôn là người có ơn tất báo.
Hạ Dư làm gì mà thái độ Tạ Thanh Trình đối xử với cậu đột nhiên thay đổi 180 độ, hóa thành như bây giờ thế?
Hạ Dư không rời đi, dưới chân cậu như mọc rễ, mà cậu cũng chẳng tiến lên phía trước, cậu chỉ lặng yên như thế, không một tiếng động, nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.
Ánh mắt cậu rất nguy hiểm, rất cố chấp, cũng chẳng biết nói sao, lại như phải chịu nỗi ấm ức ngập trời, rõ ràng mắt lộ vẻ hung dữ, nhưng đuôi mắt lại dần đỏ lên.
Ấm ức cùng bệnh tật nghẹn trong cổ suốt bao nhiêu ngày, muốn trút hết ra, nhưng đúng lúc này...!
"Ha ha ha, được rồi, được rồi!"
Cánh cửa phòng gần bọn họ bỗng dưng mở ra.
Ánh sáng trong phòng phủ xuống thảm trên nền, một người mập mạp dáng vẻ ngu ngơ dễ nhìn đi ra, đang cười tủm tỉm tạm biệt người trong phòng.
"Vấn đề ấy chúng ta cứ giải quyết tạm như thế nhé, ngày mai phải làm phiền luật sư Trương nói chuyện với nam chính rồi.
Ây da, thật ngại quá đi mất, làm phiền anh tới nửa đêm thế này, thời gian biểu cũng kín quá, thật sự hết cách mà..."
"Không cần tiễn đâu, không cần tiễn.
Luật sư Trương cứ nghỉ ngơi đi, anh không cần ra đâu."
Trên cánh tay tên mập này, có một hình xăm lớn, mà hình xăm rất dở hơi, là Hello Kitty.
"..."
Sự xuất hiện của anh ta, làm ba người trên hành lang đều bị kéo ra khỏi cảm xúc của bản thân.
Ba người có hơi tỉnh táo lại.
Vị Hello Kitty này là một trong những tổng biên tập của 《 Thẩm Phán 》, tên là Hồ Nghị.
Xuất thân của Hồ Nghị không thấp, cha mẹ đều là thượng tướng, lúc còn trẻ đã yêu nhau khi ở nhóm ca hát, Hồ Nghị là người thừa kế tài sản, năng lực và tài làm quen cũng rất giỏi.
Chẳng qua Hồ Nghị là tên thẳng tính không có mắt nhìn, địa vị lẫn danh lợi đều không bào mòn được lòng dạ của anh ta, làm việc rất kiên quyết, không như mấy tên tư bản thiếu bản lĩnh, kẻ nào kẻ nấy đều hám lợi đen lòng mà phát điên cả lên, miệng toàn lời nói dối còn hai mặt, chỉ cần xui xẻo bị loại người này lừa một lần, sẽ bị làm hại người đầy thương tích, cả đời không muốn hợp tác lần thứ hai.
Nguyên nhân cũng vì Hồ Nghị không muốn tuyệt hậu, nên cho dù là đen hay trắng, cũng có thể gây dựng chút quan hệ với anh ta, hơn nữa còn có thể hợp tác lâu dài.
Hồ lão sư vừa trông thấy cảnh tượng này, đã vỗ đầu nhếch miệng nhiệt tình tiếp đón: "Ôi! Hạ thiếu! Trần thiếu à!"
Hạ Dư hơi run lên, Hello Kitty gọi cậu là Hạ thiếu thì chẳng có vấn đề gì, mà Trần thiếu kia...!
Cậu bỗng quay đầu qua, lần đầu tiên chịu đặt ánh mắt lên người Trần Mạn thật sự.
Hồ Nghị vẫn còn đang nói mãi không ngừng: "Gì nhỉ gì nhỉ, Hạ thiếu, Hoàng tổng hẳn nói với cậu rồi ha.
Tôi thấy trong nội dung pháp luật chính trị của phim có phần thiếu logic, vô cùng sốt ruột, đang nói chuyện với luật sư Trương đây, tối nay không đến tham gia tiệc chào mừng được.
Sắc mặt Hạ thiếu khó coi thế này, chắc không phải đang trách tôi đấy chứ!"
"Hồ lão sư lại nói đùa nữa rồi." Hạ Dư vừa không tập trung đáp lại anh ta, vừa đánh giá Trần Mạn.
Hồ Nghị thấy thế, lại cười nói:
"Ha ha ha ha ha, cậu không trách tôi là tốt rồi, ôi Hạ thiếu, tôi không ngờ cậu lại quen biết Trần thiếu nữa đấy."
"..."
Trần thiếu...!
Hello Kitty lại gọi Trần Mạn là Trần thiếu nữa.
Xem ra không phải gọi nhầm.
Nhưng không phải