Chủ nhiệm tới đây, cũng là để chỉ đạo cảnh cấp cứu, nhưng hiện tại anh ta cũng không có nhiều cảnh cần để ý, hơn hai ngày nữa anh ta sẽ quay về bệnh viện.
Vị anh họ ấy cũng tới đây rồi, cho dù quan hệ chẳng thân thiết gì, Hạ Dư cũng đâu thể gạt anh ta sang một bên.
Vừa hay lúc này có diễn viên cần hỏi Tạ Thanh Trình mấy vấn đề về chuyên môn, khi trợ lý tới mời người rồi, Tạ Thanh Trình cũng rời đi luôn.
Hạ Dư đành ra ngoài lều đi dạo với anh họ một lát.
Chủ nhiệm cũng hút thuốc, trên người cũng có mùi thuốc sát trùng, nhưng không biết vì sao nó lại không giống với Tạ Thanh Trình, Hạ Dư chỉ cảm thấy rất khó ngửi.
"Em cũng quen biết Tạ Thanh Trình à." Chủ nhiệm hỏi, dùng câu trần thuật để hỏi.
"Người nhà bảo anh hả?"
Chủ nhiệm rít một hơi thuốc rồi nói: "Không.
Trên báo đấy, chuyện Hỗ Đại trước đó, trên báo viết tỉ mỉ lắm."
"..."
"Mấy đoạn video cũ được tung ra, coi như anh ấy thân bại danh liệt trong mắt rất nhiều người rồi." Chủ nhiệm bảo, "Em vẫn còn qua lại gần gũi với anh ấy thế cơ à?"
Hạ Dư không trả lời câu hỏi của chủ nhiệm, nhưng thật ra cậu đã nhận ra rồi.
Người anh họ này cũng đến từ Hỗ Nhất, về một số chuyện, có khi anh ta biết rõ tình hình thế nào cũng nên.
Vì thế Hạ Dư hỏi: "Lúc hai video kia được quay, anh có mặt ở hiện trường không?"
"Em hỏi đúng người rồi đấy.
Anh có mặt."
"Tình hình lúc ấy..."
"Cũng giống như video thôi, không đổ oan cho anh ấy đâu.
Chứ em nghĩ là gì, video kia cắt ghép thành à?" Chủ nhiệm nhướng mày, nhìn Hạ Dư giễu cợt.
Hai anh em họ sóng vai bước đi.
Một lát sau, chủ nhiệm nói: "Cơ mà anh cảm thấy Tạ Thanh Trình này che giấu kín quá, hình như anh ấy đang che giấu một bí mật nào đó khư khư, không muốn mọi người biết."
"...!Anh nghĩ như thế hả?"
"Ừ.
Lúc người ta có tâm sự trong lòng, thường tinh thần sẽ căng thẳng.
Một năm 365 ngày anh ấy đều rất bình tĩnh điềm đạm, giờ phút nào cũng đề cao toàn bộ cảnh giác.
Đấy là trường hợp mang tâm sự nặng nề điển hình rồi." Chủ nhiệm gõ gõ điếu thuốc, "Chẳng qua nếu em thật sự muốn biết, thì em tự đi hỏi anh ấy là được.
Hai người cũng coi như là đồng cam cộng khổ trong vụ tháp truyền thông Hỗ Đại rồi còn gì."
Anh ta không nhắc tới chuyện này còn được, vừa nhắc tới, ánh mắt Hạ Dư đã hơi tối lại.
Chủ nhiệm: "Sao thế, tới em mà anh ấy cũng không chịu nói cơ à?"
Hạ Dư đáp: "Không.
Em cũng không thân với anh ấy tới thế."
Vì cuộc nói chuyện với chủ nhiệm này, tới lúc quay xong, tâm trạng Hạ Dư đúng là không được tốt cho lắm.
Cậu không lên xe về khách sạn với đạo diễn, dù sao hôm nay khách sạn cũng cách lều không xa, cậu bầu bạn với chủ nhiệm, anh em hai người vừa tản bộ, vừa quay về.
Ai mà biết lúc đi qua một quầy hàng trong chợ đêm, Hạ Dư bắt gặp Tạ Thanh Trình đang ăn khuya với Trần Mạn sau khi kết thúc công việc.
Chủ nhiệm đương nhiên cũng nhìn thấy.
Tạ Thanh Trình ngồi ở mấy quán ven đường toàn dầu mỡ thế này, đúng là rất hút mắt,khí chất cao quý lạnh lùng, eo lưng thẳng tắp, khó mà ẩn vào trong đám người được.
Hình như anh muốn hút thuốc, Trần Mạn khuyên nhủ anh, còn giữ bật lửa của anh lại, Tạ Thanh Trình mặc kệ cậu chàng, lập tức đứng dậy, hỏi mượn bật lửa của một vị đại ca xăm kín tay bàn bên cạnh, xoẹt một tiếng châm thuốc.
Trần Mạn đành phải trả bật lửa lại cho anh.
Chủ nhiệm: "Anh gặp người này rồi.
Cậu ta là cảnh sát."
Hạ Dư sửa lại cho chính xác: "Anh ta là tên cảnh sát chẳng có một sao nào trên vai cả."
Chủ nhiệm lại nhìn một lát: "Lần trước đã thấy hơi quen mắt...!Cậu ta là cháu ngoại của chính ủy Vương ở Yên Châu nhở?"
Trần Mạn tuy không nhận tổ quy tông, nhưng dù sao địa vị cũng vẫn là đời thứ ba không khác biệt cậu là bao, đây là chuyện khiến Hạ Dư nghĩ tới đã không thoải mái suốt mấy ngày nay.
Mà chủ nhiệm cứ phải nhắc tới chuyện này còn chưa là gì, anh ta còn nói thêm một câu không mặn không nhạt: "Hai người họ là một đôi à?"
"Một đôi gì chứ?" Hạ Dư quay mặt đi không một biểu cảm.
Chủ nhiệm nhướng mày: "Còn là một đôi gì nữa?"
"...!Sao lại nói thế."
"Thì lúc trước anh trực ban cấp cứu, Tạ Thanh Trình phát sốt, được đưa tới bệnh viện, chính vị cảnh sát này ở với anh ấy đấy.
Y tá Chu từng bảo trước đó còn có một lần, cũng là vị Trần công tử này trông chừng anh ấy truyền nước nữa." Không ngờ đám bác sĩ này ngoài mặt có vẻ đứng đắn, thật ra cũng lắm chuyện như thế.
Chủ nhiệm bảo: "Tuy rằng hai người họ cũng không thừa nhận đâu, nhưng lần trước anh đã trông thấy hết dấu hôn trên người Tạ Thanh Trình rồi, em bảo xem cậu ta làm người ta sốt cao phải đưa vào viện thế, anh còn nghi ngờ vị cảnh sát nhỏ này trông thì thành thật, nhưng thật ra là tên cuồng bạo lực ấy."
Tên cuồng bạo lực nghe mà chẳng đổi sắc, không hó hé tiếng nào.
Nhưng trong lòng cậu cũng ngứa ngáy khó chịu——
Mấy dấu hôn đó toàn do cậu để lại, là chứng cứ phạm tội của hai người họ lăn lộn kịch liệt trên giường, có liên quan gì tới Trần Mạn?
Tạm biệt anh họ xong, sau khi quay về khách sạn, ham muốn khát máu cuồng bạo của Hạ Dư càng sâu đậm.
Cửa thang máy mở ra, cậu đi vào phòng, muốn cố không gặp người sống, tránh nổi cơn bạo lực.
Nhưng lúc đi tới gần phòng mình, vừa hay cậu trông thấy cửa phòng nhóm Tạ Thanh Trình đang mở, ngoài cửa có một chiếc xe đẩy, chắc là Tạ Thanh Trình gọi phục vụ phòng, muốn dọn dẹp bồn tắm.
Hạ Dư biết rõ thói quen thích ngâm tắm của anh, trước kia lúc Tạ Thanh Trình ở nhà họ một thời gian ngắn, chỉ cần ban ngày quá bận rộn, tối anh thường sẽ ngâm nước ấm tắm rửa thả lỏng thần kinh đã căng thẳng cả ngày.
Quả nhiên, cậu hơi nghiêng đầu vào nhìn, đã thấy ngay một người phục vụ phòng đang cọ rửa phòng tắm.
"..."
Cậu biết giờ Tạ Thanh Trình với Trần Mạn chẳng có gì xảy ra, Tạ Thanh Trình vốn không tin Trần Mạn là gay, đừng nói là dọn dẹp bồn tắm, có thay khăn trải giường cũng chẳng nói lên có chuyện gì bẩn thỉu giữa bọn họ cả.
Nhưng Tạ Thanh Trình không bẩn thỉu, còn Trần Mạn lại rất đáng khinh.
Hạ Dư lạnh nhạt nghĩ—— Trần Mạn trộm hôn Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư cảm thấy, nếu mày là phái mạnh thật, mày cứ hôn quang minh chính đại đi, cùng lắm là bị tát một cái mắng một trận, kết quả thì sao? Chắc Trần Mạn dám.
Hạ Dư không phải không u ám suy nghĩ.
Về mặt gay, Trần công tử cũng là tên rác rưởi.
Nhưng cậu vẫn rất không thoải mái, nghĩ tới Tạ Thanh Trình ngâm mình trong phòng này, Trần Mạn ở ngoài, cả người cậu đều không thoải mái.
Vì để cảm xúc của bản thân không tệ hơn, Hạ Dư dời tầm mắt đi, định đi về phòng mình luôn.
Ai ngờ ánh mắt vừa hơi lệch qua một bên, lại trông thấy trong phòng họ có hai chiếc giường.
Hai chiếc giường xếp rất ngay ngắn, chẳng qua có thể dễ dàng phân biệt cái nào của Trần Mạn, vì trên giường của Trần Mạn có vứt một chiếc PSP*, còn có cả một bộ cảnh phục.
(*PlayStation Portable (PSP) là máy chơi trò chơi điện tử cầm tay được phát triển và tiếp thị bởi Sony Computer Entertainment.)
Giường Trần Mạn nằm sát tường.
"............"
Hạ Dư xanh mặt quay về phòng mình, đóng sầm cửa lại, việc đầu tiên làm chính là xắn tay áo lên, dịch chiếc giường