Ngoài phim trường mưa rất lớn, nhân viên công tác dựng lều vải che mưa, để những người còn lại đứng trú mưa trong đó.
Chẳng qua may mà phim trường cũng chẳng có mấy người, không phải chen chúc.
Hạ Dư lên xe, nói lại kết quả trao đổi với nữ diễn viên: "Chúng ta bỏ một câu thoại."
"Câu nào?"
Hạ Dư chỉ chỉ vào sách trên tay cô nàng: "Câu này."
Nữ diễn viên đọc lại lời thoại một lần nữa: "Anh...!Sao anh có lại như thế cơ chứ? Anh đúng là đồ điên!"
Hạ Dư đáp: "Đúng thế, chị chỉ cần nói câu cuối là được rồi, cảm xúc không cần phải lên xuống nhiều, giọng nhẹ hơn chút.
Chị biến cảm xúc kinh ngạc này, thành cảm giác kiểu như nói chuyện với người yêu mà không nhận được kết quả ấy, hắn không hiểu được nỗi khổ của chị, lòng chị như tro tàn vậy, chỉ thử xem."
Nữ diễn viên lẩm nhẩm ngẫm nghĩ một lát.
Sau đó cô nhìn Hạ Dư, nhẹ giọng nói: "Anh đúng là đồ điên..."
Hạ Dư gật đầu, nói với đạo diễn qua micro bên người: "Đạo diễn, chúng ta thử lần nữa."
Lần này quả là thuận lợi hơn nhiều, tuy chưa thể đạt tám chín phần mười, nhưng ít ra đã miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, hai người bắt đầu cuộc đối thoại tình cảm sâu đậm.
Nữ diễn viên cũng không ngờ được, sau khi đạo diễn kêu cắt, cô hỏi Hạ Dư: "Sao em biết nên diễn như thế? Trước kia em từng diễn cảnh như vậy rồi hả?"
"Không có."
"Vậy em..."
"Tôi từng thấy thái độ của một người như thế."
Hạ Dư ngừng một chút, liếc mắt qua, rơi xuống Tạ Thanh Trình đứng sau tấm vải phản quang.
Trên mặt Tạ Thanh Trình chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn không xem cậu diễn, mà cúi đầu nghịch điện thoại, tám chín phần mười là đang nhắn tin với Trần Mạn.
Hạ Dư thu ánh mắt lại, cảm giác âm trầm càng sâu.
Chấn chỉnh lại chút, đoạn cốt truyện thứ hai lại bắt đầu.
Đoạn này, là cảnh giường chiếu.
Quay một lần tới cuối*, mở đầu cảnh nóng trên xe nói về Hạ Dư bị Ngải Thiến Thiến kiên định từ chối lần nữa, dưới cơn giận dữ hai người đã xảy ra tranh chấp, Ngải Thiến Thiến bị cậu kích thích làm mất khống chế cảm xúc, trong lúc giằng co Hạ Dư không nén nổi sự nóng nảy và ham muốn chiếm hữu trong lòng, cúi đầu, đè cô xuống ghế lái phụ cưỡng hôn, sau đó cảnh hôn dần lên cao trào, biến thành cảnh nóng trên xe kia.
(*一镜到底: Kỹ thuật quay phim, chỉ những cảnh quay không bị cut, áp dụng các kỹ xảo để hoàn thành tác phẩm trong một lần quay duy nhất.
Tui cũng không biết từ chuyên ngành của nó là gì...)
Bắt đầu diễn.
"Em đúng là không biết trời cao đất dày.
Muốn đến chỗ anh là đến, muốn đi thì đi.
Em coi anh là ai vậy?" Dưới màn ảnh, Hạ Dư âm trầm nâng mắt hạnh lên.
Kỹ năng diễn xuất của thanh niên còn non yếu, nhưng khí chất lại rất đúng, gương mặt như sói như hổ báo.
Cậu cúi người tới, nhìn cô ngay gần, môi mấp máy: "Ngải Thiến Thiến, chuyện gì em cũng đã làm với anh rồi, giờ đột nhiên muốn làm liệt phụ trinh tiết gì đó, em thấy nực cười không."
Nữ diễn viên: "Anh im miệng đi."
Cô dùng cảm xúc mà Hạ Dư mang lại cho cô lúc này, vẫn đoan chính, bình tĩnh và thương tâm chiếm phần lớn, giận dữ còn đè nén.
Cảm xúc này chuẩn xác, có thể cuốn theo diễn xuất của Hạ Dư.
Hạ Dư cúi đầu cười cười: "Em là phụ nữ đã kết hôn, còn có ba đứa con rồi, anh đã hạ mình nhượng bộ nhìn trúng em rồi, em đúng là không biết tốt xấu."
"Anh đừng nói nữa..."
"Tự em cũng biết, em với hắn ta không thể quay về như xưa được nữa, em đã bị anh vấy bẩn."
Người phụ nữ: "Đây là lựa chọn cuối cùng của em, cho dù thế nào đi nữa...!Em cũng không hối hận..."
"Em có tư cách để lựa chọn ư." Gió thổi mưa giông trước cơn bão, ánh mắt Hạ Dư tối đen, bên trong dậy sóng ngầm mãnh liệt, sau đó không đợi đối phương kịp phản ứng——
Tay giữ thuốc lá của cậu đè lên ghế xe, hạ ghế dựa xuống, động tác chợt thô bạo, cúi đầu hôn cô, nữ diễn viên mở tròn hai mắt...!
"Cắt!" Giọng đạo diễn truyền từ loa tới, "Này, Thiến Thiến à, cảm xúc của cô vẫn chưa đúng, chúng ta nói chuyện lần nữa nào."
Đạo diễn là người cẩn trọng từng chi tiết, Hạ Dư buông nữ diễn viên ra, dành thời gian cho cô trao đổi với đạo diễn.
Bản thân cậu lúc này lại nghiêng mặt đi, hé mở đôi mắt còn mang nét âm trầm điên cuồng trong kịch bản, lại đẹp đẽ lạ thường, liếc qua người Tạ Thanh Trình như có như không một lần nữa.
Kết quả là lúc này, Tạ Thanh Trình vẫn chẳng nhìn cậu.
—— Lời thoại suồng sã trong kịch bản, tình yêu vặn vẹo, nhân vật diễn cảnh giường chiếu với Hạ Dư cũng đã kết hôn, cũng có mối quan hệ rắc rối như thế.
Lúc cậu diễn, mắt nhìn nữ diễn viên, lại chỉ toàn nghĩ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình lúc ở trên giường.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại như chẳng muốn liên tưởng tới chuyện như thế chút nào, thậm chí Tạ Thanh Trình còn chẳng chia cho cậu được nửa ánh nhìn, cậu tốn công diễn ở đây bao lâu, cũng chẳng gây ra được chút gợn sóng nào trong lòng người đàn ông kia.
Hạ Dư không thoải mái.
Cậu nhìn nữ diễn viên vẫn còn đang nói chuyện với đạo diễn, xuống xe luôn, đóng sầm cửa lại, cậu xỏ tay vào túi trong màn mưa, biểu cảm trên mặt đan xen giữa "Hạ Dư" và "Ông chủ xã hội đen trẻ tuổi", khí chất này như kiếm mềm roi rắn, nhìn qua không cứng rắn sắc lạnh tới thế, nhưng ai cũng biết khi tàn nhẫn cũng sẽ lấy mạng gặp máu.
Mọi người đều có chút xúc động như thế.
Cậu bước vào dưới lều vải nhựa trú mưa, khách sáo gật đầu với Hồ Nghị.
Thầy Hồ: "Có phải Hạ thiếu còn vấn đề gì không——"
Mọi người nhìn qua, Hạ Dư cười nói: "Trong lòng tôi còn có chỗ chưa nắm rõ, tìm giảng viên Tạ nói chuyện chút."
Ở đây quá nhiều người, lại mưa lớn, nếu không vì trời mưa, nhất định cậu sẽ tìm lí do kéo Tạ Thanh Trình vào trong bụi cỏ lau cao ngang người, ở nơi bị cỏ che khuất hung hăng hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình, để bộc phát hết mọi sự giận dỗi chất đầy trong lòng ra—— Ai bảo anh không chịu nhìn mình cơ chứ.
Nhưng giờ cậu chẳng làm được, nếu kéo người vào bụi lau giữa trời mưa lớn trước mắt bao người, còn không bằng bắc loa nói lớn giới thiệu cho mọi người biết người này có dính dáng mập mờ với tôi.
Cậu chỉ có thể đứng trước mặt Tạ Thanh Trình, dưới lều vải đầy người, trong nỗi thấp thỏm không yên, giữa tiếng mưa rào rào không ngớt, nhìn chằm chằm vào mắt anh, u ám khó chịu, mềm giọng dịu dàng nói: "Giảng viên Tạ, anh nói thử xem, cảm xúc khi nãy tôi diễn đã chuẩn chưa?"
"..." Người xung quanh Tạ Thanh Trình đều biết khi nãy Tạ Thanh Trình còn chẳng buồn xem diễn.
Thật ra Tạ Thanh Trình rất có trách nhiệm, cảnh quay của người khác, yêu cầu anh xem thử, anh đều chỉ đạo rất chuẩn xác, chỉ là tiểu tiết thôi anh cũng không để sai sót.
Những người khác đoán có lẽ hôm nay Tạ Thanh Trình chắc là có chuyện gì đó, nên lúc Hạ Dư diễn, anh mới nghịch điện thoại.
Nhưng mọi người cũng cảm thấy Tạ Thanh Trình đúng là xui xẻo, thế mà Hạ công tử còn đích thân tới hỏi.
Anh đáp thế nào đây?
Tạ Thanh Trình nâng mi lên, lẳng lặng nhìn Hạ Dư: "Tôi không xem cậu diễn."
Mọi người: "..." Thẳng thắn ghê.
Hạ Dư cúi đầu cười: "Giảng viên Tạ, đạo diễn muốn anh chỉ dẫn cho tôi, anh chỉ dẫn như thế à?"
"Vì cảm xúc cậu trao đổi với tôi lúc trước đã đúng hết rồi." Tạ Thanh Trình đáp, "Tôi tưởng rằng thậm chí tôi còn không cần tiếp tục ở đây nữa cơ."
Hạ Dư không cười nữa, đôi mắt hạnh đen thẳm, nhìn anh chằm chằm: "Mong anh tiếp tục đứng ở đây."
"..."
"Không có anh, lòng tôi không có chỗ dựa."
"..."
"Dù đêm nay có ai đợi anh đi nữa, mời anh ta quay về đi.
Anh xem tôi này." Hạ Dư u ám bảo, "Tôi đã bảo với anh rồi—— Chỉ có anh ở đây, thì mới tiện cho tôi nhập vai nhất."
—— Lời nói của cậu vốn là cho dù tôi diễn cảnh giường chiếu với ai, người mà lòng tôi muốn ngủ với cũng luôn là anh.
Giờ nhiều người quá, cậu sẽ không nói như thế, nhưng sao mà Tạ Thanh Trình không hiểu ẩn ý của cậu cho được?
Anh nhìn Hạ Dư sau khi nói xong câu này lặng lẽ cắn môi dưới, lộ ra chút răng nanh nhòn nhọn, là nét gian tà lộ ra mà ở góc độ của người khác không thể trông thấy.
Cho dù cảm xúc trong cuộc đối thoại này có chút vượt quá ranh giới, nhưng người nghe ngẫm nghĩ, đoán chắc lúc trước hai người này phân tích tâm lí nhân vật, Tạ Thanh Trình nói với Hạ Dư gì đó, Hạ Dư yêu cầu Tạ Thanh Trình phải có mặt ở trường quay thì mới có thể nhớ được hết mấy lời kia, bộc lộ được cảm xúc, nên cũng không để ý lắm.
Tay sai tiểu Trương của đạo diễn cũng cho là thế, nên anh ta nhắc nhở Tạ Thanh Trình lát đừng có nghịch điện thoại, phải chú ý diễn xuất của Hạ Dư có cần chỉ bảo thêm ở đâu không.
Lại bắt đầu quay thêm lần nữa.
Lúc Hạ Dư quay về trong xe, nữ diễn viên có vẻ hơi bất lực.
—— Vì cô nàng vẫn chưa thể trao đổi rõ ràng với đạo diễn được.
Đạo diễn muốn khiến cô hiểu ra bản thân có sai sót ở chỗ nào trong cảnh giường chiếu kia.
"Rốt cuộc cô phải thể hiện được cái gì, cô ngẫm lại cho kỹ đi."
Nữ diễn viên đối mặt với đạo diễn có tiếng tăm như thế, vốn đã hơi hoảng, nhận thấy đạo diễn nổi giận, lại càng thêm bất lực: "Tôi...!Tôi phải thể hiện sự kinh ngạc."
Cô chỉ dám nói theo nội dung kịch bản.
Hạ Dư quay về đã thấy cô bí bách như thế, ngẫm nghĩ: "Chị à, chị thử ngẫm lại lần nữa xem."
"Gồm cả cảnh nóng lát nữa diễn, hẳn là chị phải kháng cự mãnh liệt, không cần quan tâm tới em gì cả, nếu chị thích, muốn cắn luôn cũng được."
Dừng một chút, Hạ Dư lại nói thêm một câu.
"Nhưng sự kháng cự ấy không hoàn toàn là kháng cự do thù hận, thật ra lòng chị rất thích người đàn ông này, chị hiểu chưa?"
Cậu dứt lời, còn bảo cô không cần căng thẳng như thế.
Đạo diễn cho thời gian, hai người dần khơi cảm xúc, bàn bạc chi tiết cảnh diễn tiếp theo, chờ lúc bắt đầu quay lần nữa, đạo diễn nhận được kết quả ngoài dự đoán.
Có lẽ vì bản thân Hạ Dư đã học biên đạo, cậu hiểu rõ hơn, bạo dạn hơn, cũng buông thả hơn phần lớn những người chỉ là diễn viên ở tầm tuổi của cậu.
Nữ diễn viên được chỉ bảo và dẫn dắt, cảm xúc dần dần đi vào quỹ đạo.
Cãi vã, rơi lệ, không khí được hâm nóng lên từng chút một.
Micro thu được giọng uy hiếp trầm thấp của Hạ Dư, từng bước dồn ép người khác, theo sự cưỡng ép ấy nữ diễn viên chuyển từ bình tĩnh sang giận dữ, từ giận dữ tới đau lòng, đối thoại giữa hai người hóa thành lốc xoáy không khí vô hình, dần thu hút ánh mắt của những nhân viên công tác vốn còn đang ngẩn ngơ.
Tạ Thanh Trình trong góc cũng lạnh mắt nhìn qua.
Không nói lúc nãy Hạ Dư cố tình làm anh tới đây không được nghịch điện thoại nữa, chỉ nhắc tới bầu không khí hiện tại, khả năng thu hút cũng quá cao, tất cả mọi người bắt đầu bị cuốn vào, nếu anh cố tình quay đi, ngược lại còn có vẻ kì quái.
Từ góc độ của anh không trông thấy Hạ Dư, lại có thể nhìn thấy qua màn hình nhỏ của camera, màn hình phản chiếu bóng dáng thanh niên, như âm trầm hạ xuống, áp chế nữ diễn viên tới mức không có đường lui.
Hạ Dư cúi đầu, nữ diễn viên chợt quay mặt đi, lại bị đối phương thô bạo hơn xoay mặt về.
Người phụ nữ bị đau nhắm mắt khẽ rên.
Hạ Dư chẳng màng tới, tay chống lên ghế dựa, điếu thuốc kẹp trong tay đã cháy tới cuối, cậu lại như chẳng hề thấy đau hay bỏng, vê tắt lửa mà không chớp mắt, sau đó lại hôn xuống gương mặt nữ diễn viên bị cậu cưỡng ép xoay qua.
Trong nháy mắt, độ lan tỏa của hormone như xuyên qua cả màn hình.
Phim trường lặng ngắt như tờ, tựa như bầu không khí bắt đầu dính đọng lại, Hạ Dư hôn nữ diễn viên, khống chế rất tốt, chỉ kề môi, chứ không phải hôn lưỡi, nhưng góc độ liên tục thay đổi, làm như tham lam tiến sâu vào trong, người bên ngoài nhìn vào như triền miên thân mật vô cùng.
Tình cảm chất chứa nồng đậm truyền qua màn hình.
Dưới bầu không khí như thế, micro thu được tiếng yếu ớt khó nhịn của nữ diễn viên, cảm xúc trong chất giọng ấy nghe như chẳng phải là diễn, còn có hơi rung động...!
Rất nhiều nhân viên