Cho dù dung dịch bên trong không hẳn là trong suốt, mà có trộn lẫn với màu đỏ nhạt, Tạ Thanh Trình vừa lại gần vẫn nhận ra ngay, đó không phải ma nơ canh silicon.
Đấy là một người đàn ông, hoặc nên nói, là một cái xác nam.
Cái xác nam bị ngâm cả người trong khoang nuôi dưỡng, tóc dựng thẳng lên im lặng lơ lửng trong dung dịch, hiển nhiên anh ta đã chết, da dẻ đã bắt đầu trương lên, mắt mở to mờ mịt.
Nhưng hình xăm Hello Kitty trên tay anh ta vẫn rõ ràng lạ thường, còn ngây ngô biến thành một nụ cười kì dị trên làn da trương phồng.
Là Hồ Nghị!!
Cũng may mà là Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, hai người này đã trải qua rất nhiều chuyện, mức độ bình tĩnh cao hơn người bình thường nhiều, nếu đổi thành người khác thì nhất định đã bị dọa phát điên trong nháy mắt luôn rồi.
Sắc mặt Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đều rất khó coi, đứng cứng đờ hồi lâu, Tạ Thanh Trình mới phản ứng lại, thầm mắng một tiếng, lập tức bắt đầu kiểm tra các khoang nuôi cấy khác.
Xem một vòng, các thùng thủy tinh khác đều là ma nơ canh silicon, cũng không có thêm thi thể nào nữa.
"...!Mau đi tìm phó biên tập với giám đốc ở phòng khác xem sao." Tạ Thanh Trình lạnh giọng nói.
Thân phận Hồ Nghị rất đặc biệt, là ông lớn trong ngành, đảng Thái tử, cha mẹ đều là nhân vật hiển hách, khả năng của bản thân cũng vô cùng nổi trội, nếu đối phương có thể xuống tay với anh ta, thế thì giết hai cô gái nhỏ có là cái gì đâu?
Người đàn ông trong khoang đã chết, dù có thương tiếc, thì giờ cứu ra cũng vô dụng, quan trọng là người vẫn có khả năng còn sống kìa.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lập tức tới những phòng khác, gọi từng tiếng để tìm kiếm—— Nhưng mà, không có thi thể, cũng chẳng có người sống.
Hai cô nàng kia ấy vậy mà biến mất không chút dấu vết nào!
"Không tìm thấy."
"Phòng tôi vừa tới cũng không có."
Hạ Dư với Tạ Thanh Trình nói xong, đều đồng loạt quay đầu qua căn phòng cuối cùng—— Căn phòng nằm sâu nhất trong studio.
Căn phòng kia rất lớn, chia thành hai gian trong ngoài, là một khu thường được thuê để quay cảnh khoang thuyền chở hàng, hoặc là cảnh kho bạc, là một không gian được dựng thành cảnh một chiếc kho rộng hoàn toàn kín mít, cửa là khóa điện tử, dày tầm hai nấm đấm của người trưởng thành.
Sau khi hai người vào trong, phát hiện tiếng ào ào nghe còn lớn hơn cả bên ngoài nữa, như thể truyền từ trong căn phòng này ra.
Hạ Dư: "Rốt cuộc đây là tiếng gì thế?"
Tạ Thanh Trình lắc đầu: "Không biết, tìm người quan trọng hơn, tôi cẩn thận xem xét nơi này trước đã, cậu vào phòng trong đi."
Hạ Dư vào phòng trong ngay.
Vừa vào, sắc mặt Hạ Dư bỗng dưng thay đổi——
Nước.
Tiếng ào ào ấy, thế mà lại là nước!
Ống dẫn nước lớn của studio đã bị phá vỡ, nước không ngừng ầm ầm phun ra từ ống dẫn thô to!!
Hạ Dư cứng đờ nhìn tất cả mọi thứ—— Cấu trúc trong phòng trũng, khu này vừa rộng vừa sâu, tạm thời nước còn chưa đổ đầy, không tràn ra phía bên ngoài, có điều với tốc độ chảy này thì hẳn cũng sẽ nhanh thôi.
Một lát sau, Tạ Thanh Trình tới đây: "Bên ngoài không có người, bên trong cậu có..."
Anh không nói tiếp nữa, vì anh trông thấy nước máy đang điên cuồng phun ra.
Giọng Hạ Dư có hơi rét lạnh: "...!Nếu mấy cô ấy ở trong đó, e là chết đuối rồi."
Tạ Thanh Trình cầm đèn flash điện thoại chiếu xuống dưới, nước rất sâu, nhưng trong veo, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy trong phòng không hề có bóng dáng của phó biên tập và giám đốc.
Hai cô gái kia vào studio, lại như bốc hơi từ trong rạp này vậy, họ đã tìm khắp mọi nơi rồi, có thể chắc chắn hiện tại hai cô nàng không ở nơi này.
"Đi, ra ngoài trước đã." Hạ Dư phản ứng lại, kéo Tạ Thanh Trình, hai người cảm thấy tình hình cực kỳ bất ổn, đang định xoay người, bỗng dưng——
Ầm ầm ầm.
Vang tiếng trầm đục, cửa khóa điện tử của căn phòng này bỗng dưng hạ xuống, đóng lại với tốc độ rất nhanh, khép kín hoàn toàn trước khi hai người kịp chạy tới gần!!
"..." Hạ Dư biến sắc, lập tức chạy về máy điện áp điều khiển, phát hiện nguồn điện điều khiển được gắn trong phòng đã bị cắt đứt, cánh cửa này là bị đóng lại thông qua tổng áp bên ngoài.
"Tạ Thanh Trình, mau lên!"
"Cửa sắp đóng rồi!"
Nhưng không còn kịp nữa...!Cửa điện tử hạ xuống nhanh kinh người.
Uỳnh——!
Cánh cửa đóng lại hoàn toàn cùng với tiếng trầm đục vang lên cuối cùng.
Ánh sáng bên ngoài chợt bị nuốt chửng.
Cậu với Tạ Thanh Trình thế mà bị nhốt trong rạp này như thế!
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Phía sau bọn họ là tiếng nước chảy xiết không ngừng, như tiếng nhạc đòi mạng khuấy động không gian khép kín này.
Máu khắp người tựa như đông cứng lại ngay trong một chớp mắt.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình liếc nhìn nhau, chẳng ai ngờ đêm nay sẽ gặp chuyện như này trong rạp.
Việc này hiển nhiên không phải trùng hợp, mà là...!Mưu sát.
Nước là một thứ rất tốt để phá hủy dấu vết chứng cứ phạm tội ở hiện trường, nhất là nơi rộng lớn, có thể bao phủ nước khắp toàn bộ rạp—— Nếu đoán không sai, sau khi nghi phạm giết hại Hồ Nghị rồi nhốt vào đạo cụ quay phim trong đêm nay, đã tính rằng sẽ phá hủy mạch cung cấp nước chính, thông qua việc ngâm nước suốt cả một đêm, biến hiện trường thành một cái hồ.
Đầu óc hai người đều rất thông minh, giờ đứng trong cảnh bị nhốt trong bóng tối, suy nghĩ hoạt động lại càng thêm nhanh nhạy hơn hẳn.
Sau đó gần như đồng thời, hai người họ đều trông thấy đáp án trong ánh mắt đối phương——
"Nhân viên cuối cùng đi ra ngoài khi nãy..."
"Gã ta bê một cái thùng lớn..."
Kẻ động tay động chân, e rằng cũng chính là tên đó!
Gã đàn ông mà Tạ Thanh Trình hỏi sao tín hiệu lại kém như thế, cho dù nhìn rất lạ mắt, chưa từng gặp trong đoàn phim, nhưng lại có thể trả lời trôi chảy...
Nếu đoán không sai, gã đàn ông kia đêm nay chính là tới xử lý hiện trường giết hại Hồ Nghị.
Chỉ là hung thủ không ngờ tới, gã đã sắp xếp toàn bộ ổn thỏa rồi, chờ tới lúc rời khỏi studio, lúc dùng cách ngâm nước một đêm để tiêu hủy dấu vết phạm tội, phó biên tập và giám đốc muốn mọi thứ tốt hơn lại dẫn theo cả cố vấn tới phim trường, yêu cầu bố trí lại các đạo cụ thêm lần nữa.
Thời gian quay ngược về nửa giờ trước——
"Bài trí khu bàn giải phẫu vô khuẩn vẫn còn vấn đề, ngày mai diễn viên sẽ lui khỏi khu vực này để sát trùng khay đậu*, bọn tôi đã hỏi cố vấn y học rồi...!Đúng, còn cả chỗ này nữa, thùng vứt rác này cũng không xếp như thế đâu, lúc quay đặc tả dao phẫu thuật phải đổi thành dao thật...!À đúng rồi, Liễu lão sư đâu? Bọn tôi cần nói chuyện trực tiếp với anh ấy."
Giám đốc nói ríu ra ríu rít nói một loạt, lo ngày mai vẫn xảy ra sự cố, cuối cùng tới việc gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang trước mắt này thực sự quá xa lạ, cô vẫn chẳng nhận ra, đoán là người làm thuê chưa biết tên nào đó làm việc cho Liễu lão sư phụ trách bối cảnh.
Gã đàn ông mũ lưỡi trai: "Liễu lão sư không khỏe, về nghỉ ngơi rồi, cô cứ nói với tôi đi, tôi nhớ rõ cả."
"Không khỏe?" Giám đốc không cam lòng, nhưng vẫn chẳng còn cách nào, gãi đầu, "Ôi trời..."
Cô cũng chỉ đành nói tiếp với mũ lưỡi trai thôi.
Nói xong xuôi, sắp kết thúc, giám đốc và phó biên tập chuẩn bị rời đi, gã đàn ông mũ lưỡi trai đưa hai cô nàng ra ngoài, liên tục bảo đảm nhất định sẽ bài trí xong theo yêu cầu của mấy cô nàng trước ngày mai, nếu không có thể tìm gã ta trách cứ.
Nhưng mà, lúc hai cô gái sắp rời khỏi gian phòng thí nghiệm này, giám đốc bỗng dưng dừng bước chân, vỗ đầu: "Ôi, xem trí nhớ của tôi này."
Cô kéo phó biên tập vào phòng lần nữa, không hề cảm thấy lúc lướt ngang qua gã đàn ông mũ lưỡi trai, trong mắt đối phương chợt lóe ánh dữ tợn.
"Thiếu