Tần Từ Nham đã rời đi như thế.
Nhưng chuyện còn tàn nhẫn hơn nữa vẫn ở phía sau, mãi chẳng kết thúc.
Sau khi lão Tần ra đi, cảnh sát điều tra tiến triển thêm một bước về vụ án, điều tra tới người đầu tiên tiếp xúc với mẹ của Dịch Bắc Hải là ai, họ bất chợt tìm ra Tạ Thanh Trình.
"Lần đầu tiên mẹ Dịch Bắc Hải tới bệnh viện Hỗ Nhất khám, đứng dưới lầu, không biết nên đăng kí thế nào, có phải anh đã bước lên hỏi han tình huống của bà ấy không?"
Đôi mắt Tạ Thanh Trình tĩnh như nước lặng, anh đáp: "Đúng.
Là tôi."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi đó Tạ Thanh Trình lại khuyên Tần Từ Nham đừng vi phạm quy định để khám chữa cho mấy bệnh nhân kia.
Khi trước mẹ Dịch Bắc Hải lờ mờ bất lực đơn độc một thân một mình tới Hỗ Châu, vác một túi thổ sản mộc mạc lớn, cả người bốc mùi mồ hôi, đứng trong sảnh lớn của bệnh viện suốt cả một ngày.
Sau đó có vị bác sĩ để ý tới bà ấy lúc tan ca, hỏi han tình huống của bà, hơn nữa còn giao ca bệnh của bà cho đồng nghiệp.
Vị bác sĩ kia, không ai khác, chính là bản thân Tạ Thanh Trình.
Khi đó Tạ Thanh Trình cảm thấy bà ấy đáng thương, tiện tay giúp đỡ chút thôi, lúc anh giao ca bệnh qua còn chưa biết rõ về tình cảnh của bệnh nhân, càng không biết trong nhà người phụ nữ trước mắt có một đứa con trai ăn chơi lêu lổng, ngang ngược vô lí như thế.
Sau đó anh biết tới, đã mấy lần khuyên Tần Từ Nham không cần động tay vượt quá giới hạn với ca bệnh này làm gì.
"Tình cảnh của bà ấy không giống những người khác, chúng ta có thể xin miễn giảm, có thể cố hết sức, nhưng thầy đừng cảm thấy bản thân là viện sĩ đức cao vọng trọng, không ai có thể làm gì được thầy, nên cứ cố hết sức để tiếp nhận nữa, lão Tần à, thầy nghe con nói đi..."
"Bà ấy đã nghiêm trọng thế rồi." Tần Từ Nham đẩy mắt kính dày cộp nhìn ảnh chụp trước mắt, cũng chẳng quay đầu lại mà nói với Tạ Thanh Trình, "Đây là chuyện liên quan tới mạng sống, mạng người mới quan trọng."
Thật ra không chỉ mỗi Tạ Thanh Trình, những bác sĩ khác cũng từng khuyên nhủ ông.
Nhưng góc độ của bọn họ không giống như Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình là lo lắng lúc điều trị xảy ra sự cố, lại có người gây sự.
Mà những bác sĩ khác cảm thấy Tần Từ Nham lớn tuổi rồi, cả đời vất cả, có không ít thói xấu, cao huyết áp còn tắc nghẽn động mạch, dưới tình huống này cũng không nên cố gắng quá, đề nghị ông làm vài cuộc giải phẫu, chỉ đạo cho các học trò thôi là được rồi.
"Ảnh chụp đó tôi cũng đã xem qua rồi lão Tần." Đồng chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh thở dài, nói với Tần Từ Nham, "Độ khó của giải phẫu quá cao, chỉ cần hơi bất cẩn, có cứu cũng không cứu nổi nữa.
Bệnh nhân này hưởng quỹ phúc lợi của bệnh viện, mức độ chú ý của mọi người rất cao, nếu ông thất bại, thế thì danh tiếng cũng chịu tổn thất nữa.
Mất nhiều hơn được."
Giọng điệu Tần Từ Nham hòa nhã, nhưng thái độ lại kiên định lạ thường.
"Danh tiếng của tôi thì có là gì đâu." Ông cười, nói rất thản nhiên, "Danh tiếng của Tần Từ Nham, đứng trước một mạng người, thế có gì quan trọng nữa.
Của tôi là danh vọng cá nhân, mà của bà ấy là cả một mạng sống, không phải ư?"
Ông vẫn kiên trì muốn tiếp tục làm thế.
Mọi người đều cho rằng ông quá lạc quan, hoàn toàn là chủ nghĩa lý tưởng.
Nhưng mãi tới khi cảnh sát điều tra, họ mới biết——
Tần Từ Nham không ngốc, trong lòng ông cũng bất an, cũng đề phòng.
Trước khi ông nhấc dao lên với mẹ của Dịch Bắc Hải, từng nhắc đi nhắc lại với những người ở tổ y tá, bác sĩ phẫu thuật, phòng y vụ:
"Nếu về sau người nhà bệnh nhân có việc cần tìm, cho dù là bất cứ chuyện gì, cứ dẫn cậu ấy tới văn phòng của tôi trên tầng là được, đừng tìm tới các bác sĩ của nhóm khác, nhất là đừng tìm tới bác sĩ Tạ đã giới thiệu bệnh nhân tới."
Cuối cùng ông còn cười ha ha nói một câu: "Bác sĩ Tạ cũng có phải khoa chúng ta đâu, tính cách lại lạnh nhạt, nếu tìm thẳng tới cậu ấy, thứ nhất là vô dụng, thứ hai là dễ tranh cãi, nhớ rõ nhé, cứ tìm tôi là được."
Tạ Thanh Trình thẫn thờ đứng trong văn phòng, nghe cảnh sát kể lại.
Sức lực cả người anh như bị rút sạch.
Rất rất lâu sau đó, anh chẳng còn nghe thấy những lời khác nữa, chẳng nghe thấy tiếng động nào cả, anh cảm thấy sức mạnh chống đỡ anh mười mấy năm kia, sụp đổ ngay trong giây phút này.
Anh tựa như người chết.
Anh là người đã chết.
Thật ra có khả năng Dịch Bắc Hải vốn sẽ tìm tới anh...!Bởi vì người tiếp xúc với mẹ gã đầu tiên không phải là lão Tần, nhưng lão Tần lại...
Cả người Tạ Thanh Trình lạnh ngắt mà nghĩ——
Anh chỉ là một bệnh nhân tâm thần thôi, một bệnh nhân Ebola thần kinh vốn nên chết từ lâu rồi.
Mạng sống của một bệnh nhân tâm thần như anh, sao có thể quan trọng hơn một vị bác sĩ tài giỏi vị tha như Tần Từ Nham chứ.
Sao phải bảo vệ anh...!Vì sao phải quan tâm tới anh.
Anh chỉ là một bệnh nhân! Một bệnh nhân thôi!
Anh nguyện chết cả ngàn lần, vẫn muốn quay trở về ngày hôm ấy.
Giá như anh có thể tới văn phòng Tần Từ Nham trước khi Dịch Bắc Hải đến.
Anh có thể đánh đổi tất cả.
Khi ấy Tạ Thanh Trình hút rất nhiều thuốc, cũng nghiện thuốc rất nặng.
Lý Nhã Thu không khuyên nhủ được, cô ta nhìn dáng vẻ nản lòng của anh đầy khó hiểu, không rõ vì sao cái chết của một vị bác sĩ lại khiến anh chịu đả kích mạnh tới thế.
Chẳng ai biết, chẳng ai hay cả...!
Người duy nhất biết toàn bộ chân tướng trên đời này, đã hóa thành tro trong lò hỏa thiêu rồi...
Tạ Thanh Trình chịu áp lực rất lâu, cuối cùng tựa như rối gỗ bị giật dây.
Anh lấy hết can đảm tới nhà Tần Từ Nham.
Mở cửa là bà Tần tóc đã ngả hoa râm.
Trước đó Tạ Thanh Trình để tránh nghi ngờ, lúc tới nhà Tần Từ Nham, đều là lúc vợ của thầy không có mặt.
Bởi thế anh không biết lúc anh nói ý định khi tới đây của mình, liệu người phụ nữ đã già này có đủ tin tưởng anh, thấu hiểu cho anh hay không.
Anh đến lấy báo cáo học thuật mà lão Tần vẫn chưa chỉnh sửa xong.
Anh không biết bản thân nên làm gì, mới có thể trả hết những ân tình quá sâu quá nặng mà cả đời Tần Từ Nham đã dành cho anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể cẩn thận hoàn thành công việc mà lúc sinh thời Tần Từ Nham chưa làm xong, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của ông.
Tạ Thanh Trình không ngờ anh mới nói một nửa, trong con ngươi dưới mí mắt sưng vù của người phụ nữ chợt có ánh sáng run rẩy.
"À, hóa ra là cháu à..."
Tạ Thanh Trình ngẩn người: "Cô biết cháu ạ?"
"Hai người chẳng ai kể, nhưng cô cũng đâu có ngốc, cô có thể cảm nhận được có người như thế tồn tại, mau vào đi nhóc à."
Bà Tần dẫn anh vào trong phòng.
Trái tim Tạ Thanh Trình lại bị